Đã quá 12h đêm, thầy Lương cùng với ông Mừng thoáng quay đầu lại khi cánh cửa buồng vừa khẽ mở ra.
Bước ra ngoài là cô Hồng với gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm cả tóc mái, nhưng ngay sau đó, cô Hồng nở một nụ cười, kèm theo đó là những giọt nước mắt nghẹn ngào :
-- Thầy ơi, bác Mừng ơi..... Con bé....con bé...đã trở lại...bình thường rồi....Hu hu hu.
Hai hàng nước mắt suиɠ sướиɠ cứ thế chảy xuống đôi gò má của cô Hồng, ông Mừng lắp bắp hỏi lại :
-- Thật....thật sao....?
Tất cả bước vào trong buồng, dưới ánh nến vẫn đang cháy sáng rực, không có ngọn nến nào bị tắt cả. Đang ngồi trên giường là Hiên, con gái cô Hồng, lúc này con bé đã thay một bộ quần áo mới, một bộ quần áo bình thường, không phải che phủ kín mít từ đầu đến chân nữa. Nhìn thấy thầy Lương, cô bé khóc nức nở, khẽ đưa cánh tay ra phía trước, cô bé nói nấc lên : -- Cảm...ơn...thầy......Con không thể...tin được...là mình...lại có ngày hôm nay....Hức hức.
Thầy Lương nhìn Hiên rồi khẽ mỉm cười gật đầu, ông Mừng đã dụi mắt lần này là lần thứ 2. Trước mặt ông không phải cô bé có phần đáng sợ như lần đầu ông nhìn thấy, đang ngồi đó là một thiếu nữ xinh xắn, gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn vẫn còn ngấn lệ vì vui mừng, những sợi lông dài thượt, đen mướt phủ kín cổ tay, cổ chân Hiên đã biến mất.
Ông Mừng ấp úng :
-- Cháu...cháu là Hiên thật sao....?
Cô Hồng rưng rưng nước mắt :
-- Chính là con bé, đã 3 năm nay, hôm nay tôi mới được nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của nó. Hiên, cho mẹ xin lỗi, con đã phải chịu dày vò, đau đớn suốt quãng thời gian dài.
Đây là lần thứ 2 ông Mừng được tận mắt chứng kiến những sự việc lạ lùng đến dị thường như vậy. Lần đầu chính là lần giúp thầy Lương giải ngải độc trùng cho Thước, và đây chính là lần thứ 2. Một cô bé bị ếm lời nguyền, khiến cho cơ thể bị thay đổi trở nên gớm ghiếc, xấu xí, thậm chí là đáng sợ trong mắt người khác. Vậy mà giờ đây, cô bé đó như lột xác hoàn toàn, nói nôm na như cách nói thông thường là từ quỷ hóa thành tiên vậy. Thầy Lương khẽ mỉm cười nói với ông Mừng :
-- Bác chủ không cần quá sửng sốt như vậy, thực ra ngay từ đầu tôi cũng đoán biết được cô bé Hiên này rất xinh đẹp.
Ông Mừng đáp :
-- Đấy là bác có khả năng khác người, còn tôi người trần mắt thịt, sao mà biết như thế được.
Thầy Lương vẫn cười, khẽ lắc đầu thầy đưa mắt nhìn về phía cô Hồng rồi nói tiếp :
-- Tôi cũng chỉ là người trần mắt thịt thôi, nhưng một người mẹ xinh đẹp thì tất nhiên con gái của cô ta cũng phải thừa hưởng ít nhiều nhan sắc từ mẹ của mình chứ...Khà khà khà, tôi nói vui vậy thôi, quan trọng là việc khắc chế lời nguyền lần này đã thành công. Không chỉ vậy còn đạt được kết quả vượt qua sự mong đợi của tôi. Tôi không nghĩ chỉ trong lần đầu tiên đã suôn sẻ như thế này. Điều này khiến cho tôi có một hi vọng.... Ông Mừng hỏi :
-- Hi vọng gì vậy bác...?
Thầy Lương tiến lại, lấy lá bùa ngũ sắc đưa cho Hiên đeo vào cổ, cầm tay Hiên, thầy Lương bắt mạch cho cô bé, lát sau thầy nói :
-- Tạm thời sức khỏe của cô bé vẫn ổn. Tà khí từ lời nguyền thực sự đã giảm bớt rất nhiều, nhưng đây mới chỉ là sự khắc chế đến từ thảo dược mang tính dương, cùng với bùa hộ thân có chứa linh khí nên trong một thời gian lời nguyền không thể ám lên cô bé. Tuy nhiên căn cơ gốc rễ thì nó vẫn chưa thể bị phá giải.
Ông Mừng sốt ruột :
-- Cái đó thì tôi hiểu rồi, nhưng nãy thầy nói có hi vọng là sao...?
Thầy Lương tiếp :
-- Tôi nói có hi vọng đó là sau khi làm lễ khắc chế nguyền thuật cho cô bé, tôi nhận ra sự nguyền rủa từ gã chồng của cô Hồng dường như chưa đạt đến độ thâm độc, tàn nhẫn nhất. Ban đầu tôi không dám nghĩ chỉ sau lần đầu tiên cô bé đã có thể trở lại bình thường. Do vậy tôi mới nói cần đến 2-3 ngày, nhưng những gì đang hiển hiện trước mắt chúng ta chính là minh chứng cho điều mà tôi vừa nói. Có thể kẻ nguyền rủa cô bé vẫn chưa đạt đến khả năng cao nhất, hoặc cũng có thể ghi chép trong " cổ độc kỳ thư " quá thâm sâu.....nên việc khắc chế lời nguyền mới thuận lợi hơn cả mong đợi. Vì vậy tôi mới nói có hi vọng, trong khoảng thời gian sau này, chỉ cần kiên trì loại bỏ tà khí từng ngày, chưa thể khẳng định rằng có cứu được mạng sống của cô bé hay không, nhưng để kéo dài thời gian thì hoàn toàn có thể. Cô Hồng, ông Mừng và cả Hiên nữa, sau khi nghe thầy Lương nói xong, ai cũng mừng rỡ, hai mẹ con cô Hồng ôm nhau khóc, ông Mừng sốt sắng :
-- Đúng là có cơ hội mà.....Ha ha ha, tôi đã nói rồi, trời xanh có mắt, sao lại để người hiền lành, sao lại để một cô bé xinh xắn như này phải chết sớm được chứ. Bác Lương, nói như thế là bác sẽ giúp mẹ con cô ấy có phải không...? À mà tôi hỏi thừa quá, chắc chắn là bác sẽ giúp rồi.....hì hì hì.
Tuy nói vậy nhưng thực sự thầy Lương vẫn còn đang ngổn ngang những suy nghĩ, âu lo khác trong lòng. Thấy thầy Lương im lặng không đáp, ông Mừng cười cười hỏi lại :
-- Bác....sao vậy....? Bác đừng lo về chuyện ăn ở, bác muốn ở đây bao lâu cũng được. Thú thật với bác, những ngày qua có bác với thằng Thước ở cùng, ngôi nhà ấm cúng mà vui vẻ huyên náo hơn hẳn. Tôi cũng muốn tâm sự với bác về chuyện này, tôi coi bác như người thân trong gia đình. Tôi cũng rất cảm phục bác, bác cố gắng giúp đỡ mẹ con cô ấy với......Tôi xin bác. Cũng đã muộn, thầy Lương xưa nay là người quyết đoán, thầy luôn đặt tính mạng của con người lên hàng đầu. Nhưng hôm nay, thầy Lương phải suy nghĩ, chưa thể đưa ra câu trả lời ngay thì đó chắc hẳn thầy đang lo nghĩ một chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Thầy Lương nói :
-- Tạm thời chuyện này để mai hãy bàn tiếp, cũng đã quá nửa đêm, hãy giúp tôi thu dọn những thứ này rồi mọi người nên đi nghỉ. Mấy hôm nay ai cũng vất vả rồi, ngày mai tôi sẽ có câu trả lời.
Ông Mừng thẫn thờ trước câu nói của thầy Lương, ông đã tưởng chắc chắn thày Lương sẽ đồng ý, vậy mà giờ thầy lại lưỡng lự.
Ông Mừng nóng vội tiếp tục nói :
-- Kìa, sao bác lại như thế....? Chẳng lẽ chuyện cứu người không quan trọng hay sao...? Người khác thì.....
Cô Hồng vội ngăn ông Mừng nói tiếp, cô Hồng nhìn ông Mừng khẽ lắc đầu : -- Bác Mừng đừng nói nữa, mẹ con tôi được thầy Lương giúp đến thế này đã là phúc đức lắm rồi. Hơn nữa đây cũng không phải chuyện đơn giản, muốn nói là thực hiện được ngay. Thầy ấy đã nói ngày mai sẽ có câu trả lời, dù cho có ra sao, công đức của thầy Lương đối với mẹ con tôi vẫn vô cùng lớn, thầy Lương chính là ân nhân của mẹ con tôi rồi.
Dứt lời, mẹ con cô Hồng quỳ gối dập đầu cảm tạ thầy Lương nhưng thầy Lương lập tức đỡ họ dậy không dám nhận lễ. Ông Mừng cũng không nói gì thêm, nhưng rõ ràng trong lòng vẫn còn chút bực tức. Dọn dẹp xong xuôi, nước trong thùng gỗ được đổ hết đi, nến cũng được gom lại, thầy Lương chỉ giữ 4 con hình nhân được nặn từ bột mì có buộc chỉ đỏ. Xếp cả bốn con hình nhân vào trong một chiếc hộp gỗ, lúc này cô Hồng mới thắc mắc tại sao khi mới bỏ ra, hình nhân có màu trắng của bột mà giờ đã chuyển thành màu xám khói. Thầy Lương giải thích :
-- Đây là do tà khí hay còn gọi là năng lượng xấu từ nguyền rủa thuật đã được bốn con hình nhân này hấp thụ từ cơ thể con gái cô. Tôi tạo ra hình nhân, sau đó dùng máu của cô bé Hiên viết tên lên người chúng, mỗi con đều tượng trưng cho 1 phần thân xác cô bé nhìn về 4 hướng. Cộng thêm việc ngâm mình trong thảo dược có khả năng thanh tẩy, tà khí sẽ theo 4 sợi chỉ đỏ phân tán tới 4 con hình nhân. Hấp thu tà khí nên hình nhân chuyển màu xám đen, bên cạnh đó, con của cô mới có thể trở lại hình dáng như trước kia. Có điều, hình nhân đã nhiễm tà khí nặng, tôi không thể vứt bỏ lung tung được. Cần thu giữ lại, đợi đến khi thời điểm thích hợp sẽ tiêu hủy chúng. Lá bùa tôi đưa cho cô bé, nhớ dặn cô bé luôn đeo theo bên người. Linh khí bên trong lá bùa cũng có tác dụng khắc chế tà khí từ thuật nguyền rủa. Nhưng quan trọng, cô bé không được sống trong suy nghĩ tiêu cực, phải luôn vui vẻ, như vậy bùa mới hữu dụng. Thôi, cũng đã muộn rồi, tôi không làm phiền mẹ con cô nữa. Hai người đi ngủ đi. Thầy Lương cầm theo chiếc hộp gỗ đựng 4 con hình nhân bước ra ngoài, đi qua gian nhà chính để trở xuống gian nhà để củi, thầy Lương thấy ông Mừng vẫn đang thức ngồi đó.
Thầy Lương cất lời hỏi :
-- Bác chủ vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao...? Đã 3 đêm thức trắng rồi, như vậy không có lợi cho sức khỏe đâu.
Chắc vẫn còn bực tức việc thầy Lương lưỡng lự khi ông Mừng muốn thầy ở lại giúp mẹ con cô Hồng nên ông Mừng chỉ " Vâng " một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi.
Thầy Lương khẽ lắc đầu thở dài rồi tiếp tục đi xuống gian nhà để củi. Ngồi trầm ngâm bên ngọn đèn dầu, thầy Lương tự nhủ trong lòng :
" Rốt cuộc thì ta nên làm thế nào mới đúng đây ? "