-- Còn sao nữa, dù không muốn tin nhưng khi bộ đội mở nắp quan tài ra. Tất cả những ai có mặt ở nhà ông Khước lúc ấy đều kinh hãi. Tao cũng không thể hiểu được tại sao, một người đã chết, được cho vào quan tài chiều ngày hôm trước, nắp quan tài cũng đã được đóng đinh cố định. Thế mà.....thế mà.....
Thước im lặng tiếp tục lắng nghe, tiếng củi vẫn cháy lép bép trong bếp lửa......
[......]
-- Mọi người, mọi người không nên vào. Có một vài chuyện đang cần được làm rõ.
Giọng nói của một anh bộ đội cất lên khi cố đứng chắn phía trước cửa bởi một vài người dân, trong đó có cả ông Sâm đang chen lấn để nhìn vào bên trong. Sau khi đã tìm kiếm toàn bộ trước sau ngôi nhà xem có phát hiện thêm được gì hay không..? Nhưng tất cả vẫn không có thêm manh mối gì, đến lúc này, đứng trước cỗ quan tài của ông Khước, viên cán bộ mặt có phần biến sắc. Ông ta chắc có lẽ cũng đang nghĩ đến một khả năng nghe tưởng chừng như rất hoang đường, tuy nhiên, mọi thứ, mọi dẫn chứng cuối cùng cũng đều hướng đến vị trí nơi chiếc quan tài được đặt trên cái sập gỗ mà thường ngày, ông Khuông ngồi trên sập tiếp đón khách từ khắp nơi đến xin bùa.
Dưới sàn nhà, những vết bàn chân máu đến đây là biến mất, nhưng nhìn cả quan tài không có chỗ nào dính máu cả. Nắp quan tài vẫn được bịt kín, đinh đóng trên quan tài vẫn y nguyên. Thật khó có thể tưởng tượng ra điều mà ông Sâm cũng như đa số người có mặt ở đây đang nghĩ đến.
Nhưng, mọi thứ muốn rõ ràng thì chỉ còn cách chứng minh, bởi giờ đây không chỉ là cái chết của ông Khước nữa. Sự việc toàn bộ đàn gia súc ông Khước nuôi đều đã bị gϊếŧ một cách dã man. Điều này gây ra một nỗi hoang mang, lo sợ trong lòng người dân bản Mùng. Và cuối cùng, quyết định của viên cán bộ chính là : -- CẬY NẮP QUAN TÀI RA.
Mấy anh bộ đội trẻ đứng ngay gần đó sau khi nghe còn giật mình hỏi lại :
-- Thủ..trưởng....thủ trưởng....nói...gì cơ...?
Viên cán bộ nhắc lại :
-- Tôi nói mở nắp quan tài ra.
Một anh bộ đội ấp úng :
-- Phải...phải mở thật sao...?
Viên cán bộ tiếp :
-- Đến nước này thì đành phải làm như thế. Như vậy mới khiến cho mọi việc sáng tỏ. Tôi không tin có chuyện gì bí hiểm ở đây cả. Đem đồ đến đây, chính tay tôi sẽ mở quan tài.
Lời nói đanh thép, ánh mắt cương nghị cũng như sự quyết đoán của viên cán bộ khiến ông Sâm phải nể phục. Trong cái hoàn cảnh mà ai ai cũng đang rợn hết tóc gáy, nổi da gà vì những suy nghĩ hoang tưởng thì viên cán bộ kia lại đưa ra một quyết định táo bạo như vậy. Dụng cụ được đem đến, không một ai dám giúp, có người còn sợ đứng cách xa ra. Bởi cậy nắp quan tài của người đã chết là một điều đại kỵ. Còn chưa nói, người chết nằm trong quan tài là một thầy mo nổi tiếng làm bùa. " Cạch....Cạch "
" Cục...Cục "
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng nắp quan tài cũng đã khẽ được đẩy lên. Lau mồ hôi đang chảy trên trán, viên cán bộ nhìn thẳng vào quan tài rồi nói :
-- Làm gì có chuyện, xác chết sống lại.....Tất cả chỉ là nhảm nhí.
" Cục...Cạch "
Áo quan được mở bung ra, nắp áo quan rơi xuống mặt gỗ của chiếc sập. Đó cũng là lúc viên cán bộ bất giác lùi hẳn về sau mấy bước. Mặt ông ta tái mét, miệng ú ớ mở nhưng không thể nói thành lời, đôi mắt hoảng loạn vẫn nhìn chăm chăm vào bên trong quan tài. Thứ ông ta đang nhìn thấy khiến cho ông ta phải run rẩy. Trong áo quan, xác mo Khước vẫn nằm ở đó, nhưng hai bàn tay của mo Khước đang nắm chặt hai con dao dài sắc nhọn, tất nhiên lưỡi dao và cả hai bàn tay ấy đều nhuốm đầy máu động vật.
Bên ngoài lúc này, ông Sâm cùng một vài người dân bản Mùng mới lò dò tiến vào trong để nhìn cho rõ. Ông trời ban cho con người một bản tính cố hữu đó chính là sự tò mò. Mặc dù bên ngoài rất kinh sợ, nhưng họ vẫn bị tính tò mò thôi thúc, để rồi sau khi nhìn vào trong áo quan. Họ một lần nữa co chân bỏ chạy, có người còn vừa chạy vừa la hét : -- Ma.....ma.......chính....chính là...ông ta.
Riêng ông Sâm, nhìn xác mo Khước, ông Sâm hãi hùng mà ngồi bệt luôn xuống sàn nhà. Miệng ấp úng :
Quay trở lại hiện tại, câu chuyện ông Sâm đang kể khiến cho người ta vừa sợ nhưng lại vừa nảy ra những thắc mắc bởi trong câu chuyện có nhiều điểm quá vô lý.
Ông Sâm lại cầm chai rượu tu ừng ực, nãy giờ Thước để ý, cứ mỗi khi phải kể đến một đoạn ghê rợn nào đó có liên quan đến cái chết của mo Khước, ông Sâm nốc rượu như thể muốn mượn rượu để trấn an lại bản thân, quên đi nỗi khϊếp sợ ấy.
Lau rượu đang chảy xuống cằm, ông Sâm nói :
-- Đời tao chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đáng sợ như thế, hơn 1 năm qua, dân ở đây chỉ cần nhắc tới câu chuyện này, ai ai cũng run rẩy lắc đầu. Còn câu chuyện của bộ đội chỉ là thứ để lừa dối những kẻ không biết gì mà thôi.....Tao, tao tận mắt chứng kiến đây này... Thước ngạc nhiên, sao lại còn câu chuyện của bộ đội gì ở đây, Thước hỏi :
-- Câu chuyện của bộ đội mà ông đang nói là sao....?
Lúc này thầy Lương mới lên tiếng :
-- Bộ đội từ xưa đến nay là lực lượng chiến đấu, họ được huấn luyện để đối đầu với những kẻ thù nguy hiểm, thậm chí họ sẵn sàng hi sinh mạng sống vì lý tưởng đề ra. Vậy nên những chuyện ma quỷ rất khó để họ chấp nhận. Hơn nữa nơi mà họ đóng quân, họ phải làm yên lòng dân chúng ở đó. Lòng dân mà bất an sẽ nảy sinh ra nhiều vấn đề. Còn chưa kể nơi đây giáp ranh biên giới. Chắc họ đã giải thích sự việc ấy theo một cách khác.
Ông Sâm nghe thầy Lương nói mà tròn con mắt ngạc nhiên, bởi ông Sâm chưa kể mà thầy Lương đã đoán được những gì ông sắp nói ra đây, ông Sâm gật đầu đồng ý : -- Đúng....quả đúng là người già thì thường hiểu chuyện hơn.....Không sai, đó chính là câu chuyện của bộ đội. Bộ đội xưa nay sống chết còn chẳng màng thì một cái xác nằm trong quan tài sao khiến họ hoảng loạn được chứ, mặc dù chắc chắn trong lòng họ rất hoang mang, nhưng giây phút ấy chỉ nhất thời mà thôi. Ngay sau khi mở nắp áo quan, tận mắt nhìn thấy xác ông Khước hai tay nắm hai con dao dính đầy máu. Vậy mà viên cán bộ ấy chỉ mất độ vài phút để trấn tĩnh lại.
Nhìn Thước, ông Sâm hỏi :
-- Mày biết hắn ta nói gì không...?
Thước lắc đầu, ông Sâm tiếp :
-- Hắn ta nói, tất cả những chuyện này là do một kẻ nào đó gây ra nhằm khiến cho người dân bản Mùng phải hoảng sợ. Hắn nói, kẻ đó đã dùng hai con dao gϊếŧ chết toàn bộ số gia súc của ông Khước trong đêm, rồi sau đó hung thủ đã mở nắp quan tài, dùng máu động vật bôi vào tay xác chết, đặt hai con dao vào tay xác chết, dựng hiện trường những dấu chân máu, tạo ra một khung cảnh ma quái mà nhìn vào ai cũng nghĩ do xác chết ông Khước gây ra. Và rồi, bộ đội nhanh chóng đưa cái quan tài đó đi chôn. Cho đến tận ngày hôm nay, cái kẻ mà họ nói là ai thì vẫn chưa thể tìm ra Hề hề hề.....Nhưng lời nói đó chỉ làm yên lòng những ai không chứng kiến mà thôi, còn với tao, dù tao không giải thích được vì sao, nhưng tao chắc chắn.....Kẻ đã gϊếŧ chết toàn bộ đám gia súc ấy chính là ông Khước, cho dù ông ta đã chết trước đó 1 ngày. Nói đến đây, ông Sâm dừng kể, mà cũng chẳng còn gì để kể nữa, một mình ôm chai rượu, ông Sâm lù khù ngồi giật vào cây cột nhà rồi cứ thế tu ừng ực.
Thước nhìn thầy Lương khẽ hỏi :
-- Chuyện ông ta kể có tin được không thầy...?
Thầy Lương đáp :
-- Chuyện của người say, nghe thì cũng nên biết vậy thôi. Tuy nhiên việc một thầy mo bỗng dưng bị phát điên rồi tự tử, lại đúng vào thời điểm các cậu bị bắt đem đến ngôi làng ấy......Cậu không thấy có chút gì đó liên quan hay sao...? Dân ở đây nói mo Khước bị ngải quật nên mới chết, nhưng ta nghĩ, nguyên nhân có lẽ nằm ở đâu đó trong " Làng Sương Mù ".
Thước ấp úng :
-- Ý....của thầy là....cái chết của mo Khước có liên quan đến lão Chốc....?
Thầy Lương im lặng vài giây, lát sau thầy đáp :
-- Nếu như câu chuyện " người chết sống lại " của ông Sâm là thật thì chuyện đó hoàn toàn có thể. Ta từng nói, lão Chốc là một dạng thầy mo đáng ghê tởm nhất, ngoài việc gϊếŧ chết người phục vụ mục đích, lão ta còn có một thú vui đó là tạo ra sự hoảng sợ đối với tất cả mọi người. Ta chưa dám khẳng định hay biết lão ta đã làm cách nào để gϊếŧ mo Khước, nhưng nỗi sợ hãi tột độ từ cái chết của mo Khước đối với người dân nơi đây....Nhìn ông Sâm, chắc cậu cũng đã hiểu......