Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 513: Sự việc kết thúc?



Khi Klein nhặt mũ lên xong, đặc tính phi phàm của Giám mục Millet cũng đã hoàn toàn ngưng tụ. Nó to chừng ngón tay cái, màu xanh lam trong suốt, song thỉnh thoảng sẽ có vệt xanh lục tuôn trào như “thủy triều” gần với màu đen.

Mở ổ đạn xoay của súng ngắn ra, Klein vẩy tay, đổ hết vỏ đạn rỗng màu nâu đồng, màu vàng nhạt hoặc màu trắng bạc xuống đất, tạo nên âm thanh leng keng trong trẻo.

Rồi, hắn điềm tĩnh lấy ra băng đạn bổ sung đã chuẩn bị từ trước, nhét số đạn phi phàm trong đó vào súng.

Làm xong hết thảy, hắn cất súng ngắn, cúi người nhặt đặc tính phi phàm của Giám mục Millet lên, dửng dưng nhét vào túi áo.

Klein đi chéo vài bước tới nhặt gậy batoong, vừa quay người trở lại bên đám người Cleves, vừa tiện tay rút ra một người giấy, vung cổ tay như vung roi.

Phạch!

Người giấy nhanh chóng nhen lửa, rời tay bay vụt lên, hóa thành từng đốm lửa đỏ thẫm rơi xuống đất, dập tắt thành tro bụi.

“Quá ngầu…” Denton quên cả vết thương vừa bị ngã đau, xem không chớp mắt.

Cứ như chú Sparrow đang đốt pháo hoa ấy… Donna gật đầu đồng ý với em trai mình.

Sau khi sử dụng “Người giấy thế thân” để quấy nhiễu thông tin và dấu vết còn sót lại ở hiện trường, Klein nhìn hướng trở về, bình thản và ngắn gọn nói:

“Rời khỏi đây thôi.”

Nói xong, hắn trực tiếp quay người, bình tĩnh cất bước, lần lượt nhận Trâm Ngực Thái Dương và còi đồng Azik từ Elland và Danitz.

Đám người Urdi không nói nhảm, cũng không kêu đau, im thin thít theo sau hắn.

Chỉ trong trận chiến vừa nãy thôi, họ đã chứng kiến trọn vẹn sự đặc biệt của Người Phi Phàm, nhất là năng lực điều khiển lửa của Danitz. Nó bắt mắt nhất, rõ ràng nhất, khiến họ bị ấn tượng sâu sắc, khiến họ nhận thức được rõ ràng rằng đây không phải chuyện nhân loại bình thường có thể xen vào. Thứ duy nhất đám người như họ có thể làm chính là nghe theo sự sắp đặt, cố hết sức đi theo.

Chỉ thế mới có thể đảm bảo được sự sống còn!

So với bên Danitz, biểu hiện của trận chiến giữa Klein và Giám mục Millet chủ yếu tập trung vào những lưỡi đao gió gần như vô hình và lĩnh vực tinh thần thật sự vô hình. Trừ hào quang ánh sáng như thể thần linh hàng lâm và bộ dạng đáng sợ của Giám mục Millet ra, toàn bộ quá trình đều khá bình lặng. Nó không có gì kỳ lạ, không chút gay cấn, không khiến người khác phải đến mức chấn động tâm can.

Đi ngang qua khu vực đó, đám người Cleves, Cecile chợt dừng bước. Bởi họ nhìn thấy những vết cắt và vết nứt chi chít, chằng chịt, dày đặc trên nền đất.

Đây… Họ lập tức hiểu ra một điều, trận chiến giữa Gehrman Sparrow và Giám mục sa ngã còn khủng khiếp hơn, kinh dị hơn gấp bao nhiêu lần so với màn biểu diễn kia.

Cảm giác sợ hãi và an tâm cùng lúc dâng lên, khiến họ nhanh chân hơn hẳn.

Khoảng hai mươi, ba mươi giây trôi qua, Klein dừng lại trước cửa bưu điện trên đường, nói với thuyền trưởng Elland bằng vẻ mặt không cảm xúc:

“Muốn gửi điện tín phải không?”

Nói rồi, hắn không nhịn được nhắc một câu:

“Đừng ép mình đi vào.”

“Ừ.” Trong cái đêm quỷ dị này, Elland cũng rất cẩn thận.

Ông ta tiến lên vài bước, đứng trước cửa bưu điện, giơ tay gõ ba cái.

Cốc! Cốc! Cốc!

Giữa âm thanh vang vọng nặng nề, một người trong đó lên tiếng:

“Ai đó?”

Vốn đang cảnh giác, Klein chợt nhíu mày, bởi vì giọng người nói là của đàn ông!

Elland cũng cảm thấy kỳ quái:

“Tôi muốn gửi điện tín.

Cậu là ai? Tôi nhớ người trực ban vừa nãy là một quý cô mà.”

Người đàn ông kia thong thả đáp:

“Tôi là, Pavo Court, đồng nghiệp, của Melanie.

Cô ấy đang, bên cạnh tôi, cô ấy rất khỏe.”

Pavo Court vừa dứt lời, giọng nữ trước đó liền cất lên:

“Đúng thế, tôi rất khỏe.

Các ngài không cần, để ý nữa, Pavo Court, đã trở về.”

Ôi bạn ơi, chẳng phải phong tục của các bạn là không trả lời, cũng không mở cửa sao? Thế thì Pavo Court vào kiểu gì? Klein nhịn xuống loại kích động muốn chất vấn cô ta.

Elland lùi lại một bước, hắng giọng:

“Tôi muốn truyền một điện tín đến cho tổng bộ Giáo hội Bão Táp.”

“Rất xin lỗi, chúng tôi, không thể mở cửa.” Pavo Court đều đều đáp lại.

Elland cũng cảm nhận được sự quỷ dị kia, không dám cưỡng cầu, chủ động vạch ra một phương án thay thế:

“Cô cậu có thể gửi giúp tôi rồi đưa bản thảo qua khe cửa cho tôi không?

Nội dung là xuất hiện dị biến ở Cảng Bansy, Giám mục Millet và mục sư Jess đã bỏ mình. Ký tên là Elland.”

“Được.” Giọng nói của Melanie xa dần, như thể cô ta đang đi tới chỗ máy điện báo.

Chờ đợi một hồi, bên trong truyền ra tiếng gõ lạch tạch, chẳng bao lâu sau, một bản sao điện tín đã thò ra từ dưới khe cửa chính.

Elland khom người nhặt nó lên, nhịn xuống loại kích động muốn nhòm trộm qua khe cửa.

Ông ta liếc qua tờ giấy bản sao điện tín, bỗng nhăn mũi một chút, ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên trang giấy!

Ông ta vội quay đầu về phía Gehrman Sparrow, dùng mắt ra hiệu trong bưu điện có vấn đề.

Song, đáp lại cái nhìn của ông ta là một ánh mắt sâu thẳm, kín đáo mà không chút gợn sóng, cùng một tông giọng điềm nhiên và lạnh lẽo:

“Trở về tàu.”

Vừa dứt lời, Klein trực tiếp quay người, bước thẳng tới cuối con đường này. Bóng dáng hắn dần hòa lẫn vào trong màn sương mù mờ nhạt.

Xách theo chiếc đèn bão đã vỡ, Danitz lập tức theo sau. Không chút do dự, đám người Donna cũng làm y hệt.

Elland trầm ngâm hai giây, cầm tờ bản sao điện tín đuổi theo mọi người.

Không còn âm thanh nào truyền ra từ trong bưu điện nữa. Mọi thứ yên tĩnh dị thường.

Có lẽ vì đã thanh trừ Giám mục sa ngã Millet, trên đường trở về, đám người Klein không còn gặp loại quái vật không đầu mặc áo măng tô kia nữa, loại đầu đầy mốc cũng chỉ xuất hiện thêm hai lần, bị giải quyết dễ dàng.

Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng họ cũng nhìn thấy bến cảng, nhìn thấy con tàu Bạch Mã Não với từng ánh nến đang tỏa ra.

Cảnh tượng đó khiến đám người Urdi như tìm lại được sức mạnh, tăng tốc độ lên, chạy thẳng tới trước đáy cầu thang mạn.

Klein cầm gậy batoong dính đầy máu canh giữ phía dưới, chờ đến khi mọi người lên tàu hết mới vừa kéo vừa nhảy, chỉ mấy bước đã trở lại boong tàu.

Bấy giờ, Elland đã bắt đầu triệu tập các cấp dưới lái chính, phó nhì, hoa tiêu, chỉ huy súng pháo, ra lệnh cho họ điều chỉnh đại bác, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào—dù rời cảng vào ban đêm sẽ tồn tại rủi ro không nhỏ, nhưng đây chính là biện pháp tránh khỏi nguy hiểm tốt nhất nếu tình hình chuyển biến xấu!

“Chú Sparrow…” Donna kéo tay em trai chạy đến bên Klein, ôm trong lòng cả tá câu muốn hỏi.

Klein gật đầu, chỉ vào khoang tàu:

“Về phòng các con trước đã.

Mai chúng ta nói tiếp.”

Nguy hiểm vẫn chưa qua đâu!

Donna nghe lời gật đầu, cùng Denton giơ ngón trỏ lên đặt trước môi:

“Suỵt!”

Sau khi gia đình Branch và gia đình Timothy bước vào khoang, Klein lại gần Elland, móc đặc tính phi phàm của Giám mục Millet ra, ném qua:

“Nếu còn Kẻ Trừng Phạt nào sống sót, hãy trả lại cho họ.”

Đặc tính phi phàm dư lại từ một vị Giám mục có lẽ là Danh sách 6 chắc chắn sẽ bị Giáo hội Bão Táp truy tìm, mà tất cả mọi người trên tàu Bạch Mã Não đều là kẻ bị tình nghi. Klein cũng không muốn vừa mới ra biển đã bị thế lực đứng đầu đại dương truy nã.

Nếu không còn Kẻ Trừng Phạt nào trên Cảng Bansy sống sót, và nếu lực lượng trợ giúp của tổng bộ phải mất một lúc nữa mới tới được, để cho Klein có dư dả thời gian xử lý và rời đi, chắc chắn hắn sẽ không nỡ trả lại, sẽ tìm lý do lấy trở về.

Elland bắt lấy món đồ nhỏ như ngón tay cái kia, quan sát trong nghi ngờ.

Ông ta không hỏi vật này có thể dùng để làm gì, chỉ khẽ bật cười:

“Không phải lo về việc điều tra của Giáo hội Bão Táp đâu. Tôi sẽ ám chỉ cậu là người của tôi.”

Vậy mình sẽ bị Giáo hội Bão Táp xem là thành viên của MI9 à? Klein gật đầu, không nhiều lời.

Elland nhìn Danitz đứng cạnh, hỏi dò:

“ ‘Liệt Diễm’?”

“Haha.” Danitz cười gượng, học lại từ ai đó, “Ông đoán xem.”

“Vậy tôi cho là không phải rồi.” Elland ăn ý đáp.

Giải quyết xong những vấn đề đơn giản, Klein đến bên mạn tàu, nhìn Cảng Bansy bao phủ trong sương mù, đề phòng bất cứ nguy hiểm tiềm tàng nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đỉnh của dãy núi bên bờ biển lại rực lên ánh sáng của sấm chớp và mưa bão.

Từng tia chớp bạc trắng giáng xuống, hoành hành khắp nơi đó, rồi dần dần lắng lại.

Sương mù trên Cảng Bansy bắt đầu tiêu tan, ánh trăng đỏ ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Kết thúc rồi à? Nhìn thấy cảnh này, Klein vẫn chưa dám hoàn toàn thả lỏng.

Nửa giờ sau, ba người đàn ông tự xưng là Kẻ Trừng Phạt đến bến cảng, muốn gặp thuyền trưởng Elland.

Sau khi Gehrman Sparrow bói toán xác nhận và lừa gạt đối phương một lượt, Elland mới bảo thủy thủ thả cầu thang mạn xuống.

Ba vị Kẻ Trừng Phạt ra hiệu cho thuyền viên chung quanh rời đi trước rồi mới hạ giọng xuống thông báo cho thuyền trưởng về tình hình.

Klein không lại gần lắng nghe, chỉ kiên nhẫn đợi mọi chuyện kết thúc.

Vài phút sau, Elland trả lại đặc tính phi phàm của Giám mục Millet cho các Kẻ Trừng Phạt, đưa mắt nhìn họ rời tàu Bạch Mã Não để xử lý nốt đống tàn cuộc.

Phù… Elland thở phào nhẹ nhõm, đến bên cạnh Klein và Danitz. Ông ta vừa thả lỏng, vừa sợ hãi nói, “Chuyện đã được giải quyết rồi, không còn vấn đề nữa.”

Có đúng đã được giải quyết thật rồi không… Klein chợt nghĩ tới Pavo Court và Melanie phía sau cánh cửa bưu điện, nhớ tới ông chủ Fox của nhà hàng Lime và những vị khách chọn ngủ qua đêm tại đó đã lặng lẽ dõi theo mình.

Elland tiếp tục:

“Cụ thể là thế này, Jess tình cờ phát hiện ra tập tục ăn thịt người và tế sống cổ xưa đang thức tỉnh, xác nhận rằng một số ít cư dân Cảng Bansy đã trở thành tín đồ tà giáo.

Ông ấy cuống quýt trở lại giáo đường để báo cáo cho Giám mục Millet, nhưng chẳng ngờ rằng người trước mặt mình lại chính là thủ lĩnh của đám tín đồ tà giáo kia, là kẻ đã thực sự sa ngã. Ông ấy bị Millet cắt đứt cổ, chết ngay lập tức trong giáo đường của Chúa Tể.

Millet đang định xử lý thi thể thì bị đám nô bộc phát hiện, mọi chuyện không còn cách nào cứu vãn.

Một số nô bộc bị biến thành quái vật, phần còn lại được các mục sư dẫn dắt, đã trốn vào lòng đất.

Millet không thể che giấu được nữa, nhanh chóng rời khỏi giáo đường, triệu tập tín đồ tà giáo hướng tới tế đàn trên đỉnh núi. Cũng vì thế mới khiến thời tiết thay đổi. Sau khi lấy ra ba món Vật Phong Ấn, Kẻ Trừng Phạt lập tức truy đuổi, hai bên bùng phát một trận chiến dữ dội.

Trong quá trình này, Millet bị thương và chạy trốn, trong khi tất cả tín đồ tà giáo còn lại phòng thủ ở tế đàn, cuối cùng bị phá vỡ.

Tổng bộ Giáo hội đã gửi điện tín đáp lại, họ sắp phái người tới điều tra nguyên nhân Giám mục Millet bị sa ngã. À, tôi cũng đã nói cho họ rằng chỉ vì Giám mục Millet bị thương nặng nên chúng ta mới hợp lực giết được y. Nhân tiện, Kẻ Trừng Phạt còn bảo tôi tìm gia đình Branch và gia đình Timothy ký một thỏa thuận bảo mật.”

Sau khi nói đại khái nguồn gốc mọi chuyện, Elland thở phào một hơi, bận rộn đi xử lý những chuyện còn lại.

Klein vẫn chưa dám hoàn toàn thả lỏng, vẫn canh gác trên boong tàu như cũ, mãi cho đến khi tầng mây ở đường chân trời giống như bị thiêu đốt, mặt trời từ từ nhô lên, chiếu sáng toàn bộ bến cảng.

Hắn trông thấy cư dân lại lục tục ra khỏi nhà, tắm trong ánh nắng ban mai vàng óng, trò chuyện cười đùa và đi đến nơi làm việc của mình.

Cảng Bansy lại có hơi thở cuộc sống con người.

Kết thúc thật rồi… Klein quay đầu, hơi mê man. Hắn định chờ tàu nhổ neo thì sẽ về phòng ngủ bù một giấc. Về phần Danitz, dù đã đứng ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh, nhưng trông thấy Gehrman Sparrow không nhúc nhích, gã cũng không dám động đậy.

Trên đường trở lại khoang tàu, Klein gặp Elland, người cũng thức trắng cả đêm.

“Chào buổi sáng, chúng ta chuẩn bị rời cảng rồi, không còn gì phải lo nữa đâu.” Elland chào hỏi với một nụ cười.

Ông ta vừa dứt lời, tàu Bạch Mã Não vang lên tiếng còi hơi “Uuu”.

Nghe thấy âm thanh ấy, Klein lặng lẽ thở hắt ra, quyết định ném toàn bộ nghi hoặc ra sau đầu, không muốn đau não thêm với Cảng Bansy nữa. Hắn khẽ gật đầu, coi như lời đáp lại.

Elland xoay cổ, thở dài một tiếng:

“Tối hôm qua, tôi có một cảm giác khá kỳ diệu. Đó chính là Bince cổ xưa và Cảng Bansy hiện đại chồng lấp lên nhau.”

Klein vốn định vượt qua đối phương, bất chợt bắt lấy một từ, hỏi lại với biểu cảm nghiêm trọng:

“Bince?”

“Haha, đây chính là tên cổ của Cảng Bansy. Ba đến bốn trăm năm trước, nó được gọi là thị trấn Bince. Sau này vì cách phát âm và nhiều yếu tố khác, dần dần bị biến âm thành Bansy.” Elland thuận miệng giới thiệu.

Nghe thấy đáp án này, con ngươi Klein hơi rụt vào.

Hắn nhớ rất rất kỹ, ác linh dưới di tích ngầm ở Backlund từng nói rằng, nếu muốn tìm tới một trong số những người sáng lập nên Tường Vi Cứu Rỗi, cựu Vua Thiên Sứ Medici và hậu duệ có huyết thống của Thần, có thể đến thị trấn Bince thử vận may!

Bince! Tâm trí Klein như thể bị đóng băng từng chút một, cơn rét buốt từ tận trong xương tủy bắt đầu tản ra.

Hắn chợt quay đầu nhìn về phía bến cảng, trước mắt một lần nữa hiện ra cánh cửa đóng chặt của bưu điện và những vị khách nghỉ lại trong nhà hàng Lime đã yên lặng nhìn theo mình chăm chăm.