Nếu mình tiếp tục thăm dò sâu hơn, khả năng cao sẽ dẫn ra Tường Vi Cứu Rỗi, thậm chí một vị Hồng Thiên Sứ bị ẩn giấu… Vừa rồi mình đã nhảy múa nhẹ nhẹ vài lần bên rìa vách núi rồi… May mà mình khắc chế được cơn kích động, kiềm chế không tò mò tìm hiểu tình hình kỳ dị bên trong nhà hàng Lime và bưu điện… Klein thu hồi tầm mắt, cảm thấy có đeo Trâm Ngực Thái Dương cũng không đủ ngăn mình đổ một lớp mồ hôi lạnh sau lưng.
So với chuyện Chúa Sáng Thế Chân Thực hàng lâm, tình huống không xác định hay chưa xảy ra còn khủng khiếp hơn nhiều. Ít nhất hiện giờ Klein cũng không thể không nghĩ, nếu hắn đá bật cửa bưu điện ra, hoặc đi vòng ra sau nhảy từ cửa sổ vào, thì rốt cuộc hắn sẽ nhìn thấy cái gì, hay sẽ phát sinh chuyện gì.
Hắn liên tục tưởng tượng ra đủ tràng cảnh quỷ dị và đáng kinh hãi, tự dọa mình phát sợ.
Cùng lúc, hắn quyết định sẽ tạo nước thánh Mặt Trời cho những vị khách đã ăn tối ở Cảng Bansy tối qua để đề phòng còn tai họa ngầm nào sót lại.
“Sao thế?” Elland nhận thấy sự dị thường của Gehrman Sparrow.
“Vừa nhớ ra một chuyện cũ.” Klein dùng năng lực “Tên Hề” để giữ nguyên biểu cảm, nhưng trong lòng thì cảm thấy may mắn vì hôm qua không mạo hiểm, mà hiện giờ cũng đã thuận buồm xuôi gió rời khỏi Cảng Bansy.
Về bí mật nơi đây ẩn giấu Tường Vi Cứu Rỗi và Vua Thiên Sứ, hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ:
Nhanh chóng tố cáo!
Nếu không tố cáo, chẳng lẽ hắn còn định để kệ họ qua đầu năm 1351?
Nếu lựa chọn giấu giếm, chờ đến khi Danh sách đủ cao, thực lực đủ mạnh mới thăm dò và thu hoạch lợi ích tương ứng từ nó, thì trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, khiến nguy hiểm bị kích hoạt sớm hơn, hay vẫn còn dư lại tín đồ tà giáo sống sót đi hại chết từng vị lữ khách vô tội, Klein cảm thấy chắc chắn mình sẽ hết sức áy náy. Hắn sẽ đeo gánh nặng trầm trọng trên lưng, rồi bị đẩy dần tới bờ vực mất khống chế.
Đương nhiên, chuyện tố cáo này cũng cần phương pháp đúng đắn và khôn khéo. Klein không ngu đến mức trực tiếp viết thư nặc danh cho Giáo hội Bão Táp, điều này sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái. Đầu tiên, chính phủ nhất định sẽ điều tra về bối cảnh của Gehrman Sparrow, và chỉ cần tìm hiểu nghiên cứu sâu một chút, rất nhiều chuyện sẽ bị vạch trần. Tiếp theo, danh tính hiện tại có thể sẽ bị bại lộ trước Tường Vi Cứu Rỗi, dẫn tới việc bị một vị Vua Thiên Sứ truy sát.
Dự định của Klein là dùng ‘Thế Giới’ nói ra sự dị thường ở Cảng Bansy trong tụ hội Tarot sắp diễn ra vào hai ngày tới. Hắn sẽ để “Kẻ Khờ” hời hợt dẫn dắt tới Tường Vi Cứu Rỗi và Vua Thiên Sứ. Là một thành viên của Giáo hội Bão Táp, ‘Người Treo Ngược’ sẽ tự hiểu nên làm gì tiếp theo.
Đây sẽ là cơ hội để anh ta lập công!
Về phần chút máu thuộc về hậu duệ trực hệ của gia tộc Medici, Klein vốn chẳng hề cân nhắc, vì cả hắn lẫn tiểu thư Sharon đều không có ý định sẽ giải cứu ác linh dưới di tích ngầm kia.
Thấy Gehrman Sparrow rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện cũ, Elland bật cười, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đen, ném qua.
Klein đưa tay bắt lấy, dùng ánh mắt biểu đạt nghi ngờ của mình.
“Bong bóng cá Người, có thể dùng để chế tác vật phẩm, rất hữu dụng trên biển.”
Vật liệu phi phàm của một cá Người… Trị giá hơn 150 bảng… Thuyền trưởng hào phóng ghê… Klein suýt quên mất phản ứng nên có vào lúc này của Gehrman Sparrow.
May thay, hắn đã có đầy đủ kinh nghiệm đóng vai, bèn lập tức trầm mặt xuống:
“Tôi không cứu ông vì thù lao.”
Elland cũng cười khùng khục:
“Tôi cũng không cho cậu thứ này để trả ơn cứu mạng.
Chúng ta cũng coi như là bạn rồi còn gì? Tôi thấy bạn mình không có vật phẩm tương tự nên giúp cậu ta bù lại nhược điểm, đây không phải chuyện bình thường à?”
Đúng là có lý thật, hoàn toàn không phản bác được… Klein cầm chiếc hộp gõ đen nhỏ trong tay, trầm mặc mấy giây, cuối cùng cũng gật đầu.
Elland che miệng ngáp một cái, gỡ chiếc mũ dạng thuyền trên đầu xuống:
“Tôi phải về phòng ngủ bù một giấc, trưa gặp lại.”
Klein lịch sự vẫy tay, dẫn Danitz về phòng 312.
Hắn trông thấy Donna và Denton đã rời giường từ lâu, chờ trước cửa phòng.
“Chú Sparrow, chú đang cầm gì trên tay thế?” Donna tò mò hỏi.
Klein không nói gì, trực tiếp mở nắp hộp ra.
Bên trong được trải một lớp nhung thiên nga màu đen, nằm ở giữa là một vật tròn trông như đá quý, trong suốt, phập phồng ánh sáng xanh thẳm như nước.
“Hôm đó, cá Người…” Denton ngẫm nghĩ một hồi, bật thốt, “Bong bóng!”
Bấy giờ, dưới ánh mắt ra hiệu của Klein, Danitz mở cửa phòng.
Donna vừa chầm chậm bước vào, vừa thò tay ra sau lưng.
Cô bé cầm một xấp tiền mặt rất dày, có hai loại 10 bảng và 5 bảng.
“Cha mẹ con, cùng với nhóm chú Cleves và cả gia đình chú Timothy nhờ con đưa cho chú, 150 bảng!” Donna cười ngọt ngào, “Mọi người bảo chỗ này chưa đủ để biểu đạt lòng biết ơn của họ, chỉ là để chú bổ sung một chút vật tư bị tiêu hao, ờm… Chắc là những thứ đó đắt lắm hở chú?”
“Vẫn ổn.” Klein suy nghĩ, nhận 150 bảng tiền mặt, đỡ khiến cho nhóm người Urdi cảm thấy lo lắng bất an trong lòng.
Thấy chú Gehrman Sparrow cất số tiền mặt đó và chiếc hộp gỗ đen nhỏ vào túi áo, đã hoàn thành nhiệm vụ cha mẹ giao phó, cuối cùng Donna cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé nhanh chóng hoạt bát trở lại, tìm về được ý định thực sự khi đến thăm, vừa hiếu kỳ, vừa sợ hãi hỏi lại:
“Chúc Sparrow, những con quái vật tối hôm qua là gì thế ạ? Chuyện ma đều có thật hết à? Từ khi sinh ra chú đã có năng lực nhảy ra khỏi đám lửa và khiến cột sáng giáng xuống rồi hay sao? Đây là ma pháp, hay là phép thuật phù thủy ạ?”
Ngừng, ngừng, ngừng, nhóc hỏi nhiều quá rồi đấy… Klein không chịu nổi cơn nóng nực bèn giật Trâm Ngực Thái Dương xuống, quăng lên bàn sách phòng khách, thuận miệng đáp:
“Đấy gọi là năng lực phi phàm, đạt được thông qua một chút nghi thức và ma dược.
Rất nhiều chuyện ma đều có nguyên mẫu, đám quái vật tối qua là được tạo ra bởi nghi thức tà ác.
Những chuyện còn lại con hỏi hắn ấy.”
Klein nghiêng đầu liếc Danitz.
“Thần kỳ quá đi…” Denton và Donna đồng thanh thở dài.
Ngay sau đó, Donna sáng cả hai mắt lên, cất tiếng:
“Chú Sparrow, chú cứ như “siêu nhân” mà Rossell Đại Đế miêu tả ấy!
B-Bọn con có thể biến thành người như chú thông qua nghi thức và ma dược không ạ?”
Denton gật mạnh, phụ họa lời chị gái, đồng thời dâng lên niềm mong mỏi mãnh liệt.
Đúng lúc ấy, Donna nhận ra, trong ánh mắt của chú Gehrman Sparrow lờ mờ hiện lên một chút sầu muộn.
Chợt, cô bé trông thấy người chú thần kỳ này hé miệng, hai khóe môi vểnh lên, để lộ một nụ cười kỳ quái.
Klein trầm giọng:
“Đây không phải là một điều đáng ngưỡng mộ hay mong đợi.
Chỉ cần lựa chọn con đường này, sẽ đồng nghĩa với việc bất kỳ lúc nào con cũng làm bạn với nguy hiểm và điên cuồng.
Con có thể chiến thắng nó một trăm lần, một ngàn lần, nhưng chỉ cần thua một trận, con sẽ giống như Giám mục sa ngã kia.”
Vừa nói, hắn vừa đặt gậy dựa vào tường, cởi lễ phục, vén tay áo sơ mi lên.
Một cánh tay của hắn đã trở nên khô quắt và nhăn nheo như cụ già sống hơn trăm tuổi. Cánh tay còn lại thì trong suốt, không màu, có thể trực tiếp nhìn thấy mạch máu, cơ bắp và mô gân dưới da.
Cùng lúc, trên mặt hắn mọc ra chi chít những mẩu thịt nhợt nhạt, dọa cho Donna và Denton hoảng sợ đến nỗi liên tục lùi lại, đâm sầm vào cánh cửa.
Mặt mũi tràn đầy những mẩu thịt nhỏ đang mọc lên, Klein vẫn giữ nguyên nụ cười trên khóe miệng, cất lời:
“Nhìn rõ chưa?
Đây chính là, điên cuồng.”
Không… Donna và Denton gần như mất sạch lý trí, lảo đảo xiêu vẹo mở cửa, lao thẳng ra ngoài.
Chạy vọt được mấy bước, hai đứa trẻ không giữ nổi thăng bằng, ngã bịch xuống đất.
“Đáng sợ quá, đáng sợ quá…” Denton liên tục kêu toáng lên.
Bấy giờ, cả hai nghe thấy tiếng cửa của phòng 312 đóng sập lại.
Donna dần trấn tĩnh, không dám nghĩ nhưng lại không nhịn được mà nghĩ tới bộ dạng vừa nãy của chú Sparrow: một gương mặt chằng chịt mẩu thịt nhỏ trên da, hai tay một bên nhăn nheo một bên trong suốt, trông chẳng đẹp hơn những con quái vật tối qua là bao.
Không hiểu sao, cô bé nhớ tới ánh mắt của đối phương, nhớ tới câu nói “Đây chính là điên cuồng”.
Tầm mắt cô bé đột nhiên mờ nhòe, nước mắt lã chã, không ngừng luôn rơi.
“Donna, Donna, chị sao thế?” Thấy chị gái như vậy, Denton hoảng cả lên, quên luôn rằng mình cũng đang rất sợ hãi.
Donna nức nở:
“Chị không biết…
Ch-Chỉ là tự dưng chị cảm thấy rất-rất buồn.”
…
Bên trong phòng 312.
Danitz nhìn Klein đã khôi phục bề ngoài bình thường, không thể không tặc lưỡi:
“Thực ra không cần phải dọa đám trẻ sợ đến thế đâu, bọn nó sẽ gặp ác mộng đấy. Cứ trực tiếp nói cho chúng biết ăn ma dược rất nguy hiểm là được rồi.”
Vừa dứt lời, gã đã nhìn thấy một chiếc gậy gỗ dính đầy vết máu và vết bẩn bay vèo tới, kèm theo một câu nói lạnh nhạt:
“Rửa sạch.”
Danitz đưa tay ra bắt, nụ cười treo trên miệng cứng ngắc.
…
Backlund, quận Hoàng Hậu, trong biệt thự xa hoa của gia đình Bá tước Hall.
Audrey đứng trên lan can trắng nạm vàng của tầng hai, nhìn đầy tớ đi tới đi lui, bận rộn dưới tầng một.
Căn cứ vào phong tục của Vương quốc Loen, quý tộc có đất phong sẽ rời khỏi Backlund một tuần sau Vũ hội Năm Mới, trở về lãnh địa của mình để hưởng thụ cuộc sống viên mãn giữa đồng quê hoặc trong lâu đài. Đến tháng sáu, họ sẽ trở lại thủ đô, nơi họ xã giao ngày qua ngày. Đương nhiên, một chủ ngân hàng với quyền lực và của cải thực thụ như Bá tước Hall chắc chắn sẽ phải thường xuyên đi đi về về giữa hai nơi, xử lý nhiều vụ việc.
Tuy nhiên, “dọn nhà” cũng không phải một hành động dễ dàng. Rất nhiều thứ cần phải sửa soạn lại để đưa cho các đầy tớ mang về trang viên hoặc lâu đài. Chỉ đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, các chủ nhân mới bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Sau khi tụ hội Tarot kết thúc, mình hẳn đã yên vị trên xe hơi nước riêng trở về quận Đông Chester rồi… Hy vọng quý ngài ma cà rồng kia đã thực sự lấy được quả cây Trưởng Giả và máu Rồng Gương, để mình có thể trở thành “Bác Sĩ Tâm Lý” trước khi rời khỏi Backlund… Audrey suy nghĩ miên man.
Đúng lúc ấy, Bá tước phu nhân Caitlyn bước vào, mỉm cười:
“Con đang nghĩ gì thế? Ừm… Con đã trưởng thành rồi, chờ đến tháng sáu trở lại Backlund, con sẽ tìm ra vài chuyện để làm thôi. Con đã có kế hoạch gì chưa?”
Audrey gần như không nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ngay:
“Mẹ ơi, con muốn gia nhập tổ chức từ thiện của Giáo hội.”
Con muốn thực sự hiểu biết thêm về thế giới này… Cô nàng thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.
“Ý tưởng tuyệt đấy chứ.” Bá tước phu nhân tỏ vẻ đồng tình.
Sau khi dặn dò cô vài câu, bà bước xuống tầng hai, kiểm tra những chuyện khác trong nhà.
Audrey thu liễm lại cảm xúc, nghiêng đầu, cười nhẹ với chú chó lông vàng đang ngồi xổm bên cạnh:
“Susie, mi có mong đợi không? Mi có thể thỏa thích chạy trên đồng ruộng tươi non mơn mởn, đuổi bắt trong khu rừng xanh tươi.”
Cô nàng đang muốn trêu ghẹo Susie, vì đối phương không phải chó săn đủ tiêu chuẩn nên mới trở thành quà tặng.
Susie muốn thè lưỡi ra theo bản năng, nhưng lập tức dừng hành vi này lại như một quý cô có văn hóa.
Nó chẳng hề che giấu cảm xúc, đáp:
“Đương nhiên, tôi thích chạy, nhưng tôi ghét đám man rợ kia.”
Mi đang chỉ đám chó săn do cha và những người khác nuôi à? Audrey mím môi, ép mình nín cười.
Cô nàng nghển cổ nhìn đồng hồ treo tường, nhận thấy sắp tới thời điểm diễn ra tụ hội Tarot.