Chất lượng thịt cá gai chắc chắn không thể sánh được với thịt cá Người, nhưng các gia vị hòa quyện lẫn vào nhau mà vẫn tạo ra từng lớp hương vị rõ rệt, khiến Klein phải hài lòng tán thưởng. Hắn cứ muốn ăn mãi mà không thể dừng lại.
Thực ra, vẫn có Người Phi Phàm bản địa muốn rời khỏi giới nguy hiểm này và sống một cuộc đời bình thường. Họ hoàn toàn có thể chuyển đến Backlund, mở một nhà hàng ẩm thực phong cách Rorsted, bán cá nướng hay những món tương tự. Được sự chấp nhận của khu đại đô thị này, họ nhất định sẽ ăn nên làm ra. Chỉ có duy nhất một vấn đề là nhiều loại gia vị không rẻ như ở đây, chi phí đắt đỏ, cũng phải chọn được vị trí phù hợp với loại thực khách cần phục vụ… Klein bỏ đôi đũa có vẻ thô sơ xuống, dùng khăn ăn lau miệng, suy nghĩ vẩn vơ suốt một hồi.
Dưới góc nhìn của hắn, người dân thường không thể tìm ra biện pháp làm giàu, phần lớn là vì họ không có tầm nhìn xa trông rộng. Song, tầm nhìn của một người lại bị giới hạn bởi nền giáo dục họ được tiếp thu và kinh nghiệm sống hàng ngày. Bị ràng buộc bởi tầng lớp xã hội, rất khó để thoát khỏi vòng vây. Nếu muốn phá vỡ giới hạn này, cách hiệu quả nhất chỉ có thể là cố gắng nâng cao trình độ học vấn lên bằng hết sức mình. Sau đó dám mạo hiểm, xông xáo khắp mọi mặt trận để tìm cơ hội. Đương nhiên, chuyện này cũng ẩn chứa nguy hiểm lớn. Bước chân vào con đường ấy, không biết bao nhiêu người đã lặng lẽ tiêu vong.
Bữa ăn này tốn hết 2 saulce 5 penny của Klein, giá không phải quá ổn, nhưng hắn luôn sẵn sàng chi tiền cho đồ ăn ngon. Hơn nữa, chi phí sinh hoạt gần đây của hắn đều đã được Danitz bao thầu.
Kéo cao cổ áo, đội mũ, với cây gậy batoong, hắn bước ra khỏi nhà hàng Lão John, vừa đúng lúc nhìn thấy một viên cảnh sát đang xua đuổi một kẻ lang thang trên phố.
Thổ dân trên Quần đảo Rorsted có màu da tối hơn so với người lục địa Nam, gần như loại màu đồng do thường xuyên phơi nắng. Tóc họ phần lớn là màu đen, hơi xoăn tự nhiên, khác hẳn thực dân từ Vương quốc Loen.
Kể từ khi nơi này bị thuộc địa hóa hoàn toàn cho đến nay vẫn chưa đầy 50 năm. Ban đầu, Loen lấy danh nghĩa Công ty Trung Sonia hợp tác với các tù trưởng hoặc thủ lĩnh tối cao để trích xuất lợi ích từ kinh tế. Nhưng sau đó, ban lãnh đạo của công ty nhanh chóng lâm vào cảnh tham nhũng khi tranh giành quyền lực. Thậm chí có người còn khiêu khích đối thủ bằng cách khơi mào chiến tranh vì lợi ích cá nhân. Hoang đường hơn nữa, họ còn tố cáo nhau, tuyên bố đối thủ cạnh tranh với mình đã nhận hối hộ. Cũng vì thế, họ tiếp tục tìm đến những nghị viên chống lưng cho mình, công kích lẫn nhau trong cuộc họp Nghị viện, suýt nữa còn kéo nhau ra tòa (*).
Thổ dân bản địa chắc chắn không thể nào tưởng tượng ra nổi, những nhân vật quyền lực có thể khiến thủ lĩnh tối cao và tù trưởng của họ phải phủ phục sát đất, hôn mũi giày và gửi tới cả một hàng dài xe lễ vật, thực ra lại chỉ là những con người không quan trọng, còn chẳng phải nghị viên—dù phần lớn những người này đến từ các gia đình quý tộc, song quyền thừa kế của họ cũng chỉ nằm ở vị trí sau cùng.
Sau cuộc tranh chấp đó, Quốc vương và Thủ tướng đã thống nhất sẽ chuộc lại cổ phiếu, giải thể Công ty Trung Sonia, phái toàn bộ lực lượng hạm đội và quân đội tới đánh chiếm Quần đảo Rorsted, thực hiện công cuộc thuộc địa hóa thực sự.
Hiện giờ, quần đảo này được quản lý bởi Dinh Thống đốc, Nghị viện và Pháp viện. Toàn bộ cao tầng đều là người Loen. Một số trung tầng là nghị viên, quan trị an, quan tòa là hậu duệ của thủ lĩnh tối cao và tù trưởng ban đầu. Về vị trí tầng chót thì mở ra cho thổ dân đã được phổ cập giáo dục, bao gồm cả sĩ quan cảnh sát dưới cấp quản lý trở xuống.
Viên cảnh sát người bản địa vừa vung vẩy cái dùi cui ngắn để xua đuổi kẻ lang thang, người cũng có đặc điểm rõ ràng của chủng người Rorsted.
Ngay khi vừa nhìn thấy Klein mặc lễ phục dài có hai hàng cúc, đội mũ phớt cao nửa, cầm một cây gậy văn minh màu đen, viên cảnh sát kia lập tức bỏ dùi cui xuống, đứng thẳng người, khép hai chân vào, làm một lễ:
“Chào buổi chiều, thưa ngài.
Tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?”
Klein cảm thấy hơi phức tạp, nhẹ nhàng gật đầu:
“Ở đây không có xe ngựa à?”
“Dinh Thống đốc ra quy định, con đường này không cho phép xe ngựa tiến vào, ngài phải đến con phố phía trước mới có ạ.” Viên cảnh sát vừa hoảng hốt, vừa nhiệt tình giải thích.
“Cảm ơn.”. Klein thuận miệng khen một câu, “Tiếng Loen của anh rất khá.”
Viên cảnh sát kia vui đến mức hơi kích động:
“Tôi nghĩ là, tôi nghĩ là, đây là một tiêu chuẩn, tiêu chuẩn thiết yếu để làm một vị cảnh sát tốt.”
Anh ta vốn muốn nói rằng mình cũng là một người Loen, nhưng sợ sẽ làm quý ngài đối diện nổi giận.
Klein thầm thở dài, chậm rãi đi đến đầu con phố.
Ven đường, hắn trông thấy cửa hàng quần áo phong cách bản địa hoàn toàn khác biệt so với thành phố đại lục như Backlund và Tingen. Thậm chí nó còn khác cả những bến cảng đã bị thuộc địa hóa hơn hai trăm năm như Damir và Bansy.
Một người đàn ông phong nhã đến từ Loen, mặc lễ phục chỉnh tề, đội mũ chóp cao, đeo cà vạt và cầm một chiếc gậy văn minh, khiến cho người xung quanh khúm núm, không dám nhìn thẳng vào mắt, cũng không dám tiếp xúc trực tiếp. Còn lại là người bản địa hoặc con lai mặc áo jacket dày, quần ống rộng thoải mái, cùng với chiếc mũ lưỡi trai đến từ đại lục. Họ không thích màu đen mà thích những màu khác như màu trà, màu cà phê hay màu xám nhạt hơn. Đối với Klein mà nói, điều này đúng là hơi quái dị, nhưng cũng trọn vẹn mang tới cho hắn cảm giác như đang ở ngoại quốc.
Đương nhiên, người bản địa có chỗ đứng cao và người lai cũng bắt chước phong cách ăn mặc của Loen, tin rằng đây là biểu hiện của sự văn minh.
…
2 giờ chiều, quán bar Cá Kiếm, một nơi được công nhận là căn cứ của nhà thám hiểm.
Nơi đây không có nhiều khách uống rượu, Klein dễ dàng đi xuyên qua từng bàn tới quầy bar.
Hắn phát hiện ra rằng, điểm khác của chỗ này so với các nơi khác là bên cạnh quầy bar có ba tấm bảng đen được đỡ bằng giá gỗ. Trên đó dán từng mảnh giấy bố cáo ố vàng, ghi đủ loại nội dung ly kỳ quái dị. Có thuê vệ sĩ, có thỉnh cầu hỗ trợ tìm người, có điều tra tình hình trên một hòn đảo nào đó, và có cả lệnh truy nã một tên hải tặc nọ với số tiền thưởng lớn, trong khi một số thì tuyên bố rằng đã tìm thấy một tấm bản đồ kho báu, muốn lập một tổ đội. Tóm lại, ủy thác mà được chia ra giữa thám tử tư và những công ty bảo an ở Vương quốc Loen vẫn thuộc về những nhà thám hiểm ở đây.
“Một ly Zarhar.” Klein gõ xuống mặt bàn quầy bar.
Đây là một loại bia mạch nha bản địa có giá rẻ và ngon, hương vị khá độc đáo. Nó được yêu thích bởi rất nhiều nhà thám hiểm, đây là điều Klein biết được từ ‘Liệt Diễm’ Danitz.
“Ba penny.” Nhân viên pha chế tùy tiện liếc mắt nhìn khách hàng một chút, cũng chẳng thay đổi thái độ vì gương mặt lạ hoắc của đối phương.
Cầm ly bia trên tay, Klein ngồi trước quầy bar, hớp từng ngụm trong khi lẳng lặng nghe ngóng các khách uống rượu xung quanh mình tán chuyện. Từ đó hắn có thể tìm được mục tiêu có giá trị.
Gần một giờ sau, số lượng người xuất hiện trong quán đông hơn, cuối cùng Klein cũng nghe thấy một tin có vẻ hữu ích.
Tinh thần hắn chấn động, hắn càng lúc càng chú tâm.
Có bốn người đang ngồi quanh một chiếc bàn cách hắn không quá ba mét. Họ đang cảm thấy tiếc nuối cho một người đàn ông tên Winter.
“Tôi cứ tưởng Winter đã ra biển rồi, không ngờ anh ta lại nằm liệt trong nhà, bị bệnh nặng.”
“Hầy, nếu tôi mà gõ cửa nhà anh ta sớm hơn hai ngày, anh ta đã không chết rồi. Các anh không biết căn phòng ấy khủng khiếp đáng sợ đến mức nào đâu. Cơ thể anh ta mọc dày đặc những nấm với nấm, trắng bệch.”
“Cđm! Im ngay! Không thấy ông đây đang ăn xúc xích à?”
“Ờ ờ, trong phòng Winter ngập kín côn trùng, sâu bọ, bướm, ruồi, ong, cả gián nữa. Bão Táp trên cao, đến cả tôi còn không dám tin đấy là nơi ở của nhân loại, thậm chí ông cảnh sát đằng sau cũng bị dọa cho phát khiếp!”
…
Từng câu nói truyền vào tai Klein, hắn hơi nhíu mày, cảm thấy cái chết của Winter không hề bình thường. Mới chỉ chết vài ngày mà cơ thể đã mọc đầy nấm, côn trùng bò nhung nhúc trong phòng.
Liên quan đến sự kiện siêu phàm à? Trình độ dị thường bậc này, nhất định cảnh sát sẽ báo cáo vấn đề cho tiểu đội Kẻ Trừng Phạt… Nghe có vẻ là xảy ra hai, ba hôm trước, chắc chuyện đã được xử lý xong xuôi rồi… Klein nghiêm túc cân nhắc đến chuyện đi xem một chút. Ít nhất thì người được gọi là Winter kia cũng là một nhà thám hiểm đơn độc ở Bayam, lại chẳng có người đồng nghiệp nào định truyền tin báo tử thay anh ta cả.
Lắng nghe một hồi lâu, hắn đã nắm giữ sơ bộ nơi Winter thuê trọ, nằm ở gần số 47 phố Gai Đen.
Uống xong giọt bia Zarhar cuối cùng, Klein đội mũ lên, rời khỏi quán bar, tiến thẳng tới căn hộ.
Sau khi bước vào cửa chính, hắn khép hờ mắt, lầm bầm:
“Căn phòng có người chết gần đây.”
Hắn lặp lại câu nói liên tục bảy lần, dùng gậy batoong để nhanh chóng và thuận lợi tới trước căn phòng nơi Winter từng ở.
Nó vẫn chưa được thuê tiếp, sự dị thường bên trong đã được xử lý ổn thỏa, nhìn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Klein cất mảnh giấy ghi chép dùng khi mở cửa, trở tay khóa cửa phòng lại, cẩn thận bước quanh một vòng.
Sau khi xác nhận tình huống, hắn lấy ra tinh chất, tinh dầu, thảo dược, bột phấn và vài loại nến đặc biệt, nhanh chóng bố trí “nghi thức thông linh” trước giường ngủ.
Dù đã trải qua vài ngày, chỉ có thể đạt được chút tin tức còn sót lại nông cạn nhất, rải rác không liền mạch, nhưng Klein cho rằng méo mó có hơn không.
Không nghi ngờ gì, hắn cầu nguyện chính mình, rồi tiến lên phía trên sương xám, hưởng ứng lại, truyền sức mạnh thông linh cho chính mình.
Ngọn lửa cháy trên đầu nến chợt bùng lên, lắc la lắc lư, dần nhiễm một màu xanh thẳm.
Klein chỉ cảm thấy tất thảy đều lắng xuống, như thể hắn đã bước vào một nơi không thuộc về hiện thực.
Đồng tử hắn chuyển thành một màu đen thuần, kể cả lòng trắng trong mắt cũng bị loại bỏ.
Hắn không còn cần sử dụng kỹ thuật “Xem bói cảnh mơ” nữa. Sau khi đã thăng cấp lên “Người Không Mặt”, với sự giúp đỡ của sương xám, hắn đã sợ bộ tiến vào hiện thực, trực tiếp nhìn thấy linh tính còn sót lại, những ý niệm không chịu tiêu tán đi.
Có ba hình ảnh, một là Winter với vẻ ngoài cao gầy, tóc hơi xoăn đen, ngũ quan góc cạnh lại gần một thi thể bị vứt bỏ, ngạc nhiên trông thấy trên đó là một ánh sáng lấp lánh trước khi ngưng tụ thành một viên đá quý xanh biếc, tràn ngập sinh khí. Hai là Winter nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, miệng mím chặt. Bề mặt da anh ta phủ chi chít đủ loại nấm. Chung quanh lổn nhổn một đóng gián bò và bướm bay, trước ngực anh ta có một chiếc dây chuyền, mặt dây chính là viên đá quý màu xanh lục kia. Ba là một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu sẫm và đôi mắt ươn ướt, đang ngồi bên bờ biển. Khắp nơi vang vọng giọng nói không cam lòng của Winter:
“Runy, anh sắp chết rồi. Anh hối hận lắm, hối hận vì chưa bao giờ nói với em là anh yêu em, anh muốn lấy em làm vợ…”
Hình ảnh vỡ vụn, thông linh kết thúc. Klein nhìn quanh, phát hiện ra căn nhà vẫn phảng phất không khí u ám và buồn thảm.
Tên này đúng là xui xẻo thực sự… Klein lắc đầu, thở dài.
Hắn đã nắm được sơ bộ nguyên nhân Winter tử vong, là do hành động tùy tiện nhặt đồ của anh ta:
Hầu hết Người Phi Phàm cũng không biết về Định Luật Bảo Toàn Đặc Tính Phi Phàm và Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Bất Diệt. Vì vậy, họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sau khi đồng loại chết, đặc tính sẽ tách ra, trở thành vật liệu. Mà quá trình này lại khá chậm, dễ bị bỏ lỡ. Do đó, giết chết Người Phi Phàm xong, họ thường chỉ vơ vét hết mọi thứ trong một lần rồi vứt bỏ thi thể, rất tiện cho người qua đường như Winter hay các sinh vật bơi lặn dưới đáy biển.
Winter không biết đó là đặc tính phi phàm, tưởng chỉ là một viên đá quý thần kỳ, thế là chế thành dây chuyền, giữ gần mình. Kết quả là nhận ảnh hưởng từ ô nhiễm, chết trong nỗi thống khổ.
____
(*) Chú thích của tác giả: Đây là một mớ hổ lốn của Công ty Đông Ấn Anh Quốc ở Ấn Độ. Không hổ là Đế quốc quan liêu, phương diện nào cũng có mặt. Lúc trước xem tư liệu này tôi đã cười phát ngất.