Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 524: Hợp tác



Thời điểm rời khỏi số 47 phố Gai Đen, Klein đã hiểu rõ tình hình cơ bản về Winter.

Đây là nhờ hắn hóa trang thành sĩ quan cảnh sát, nghe được từ miệng hàng xóm.

Đảo Symeem, hòn đảo nằm xa Quần đảo Rorsted nhất. Từ Bayam, đi bằng tàu chở khách phải mất tầm 4-5 giờ mới tới, hơn nữa chỉ có hai chuyến mỗi ngày, lần lượt là 9h và 10h sáng, mà hôm nay đã lỡ mất rồi… Bố mẹ Winter qua đời từ lâu, anh ta cũng không còn người thân nào, chỉ có duy nhất một cô gái là anh ta mãi không thể quên, tên Runy. Cô ta chính là mục tiêu hoàn hảo cho màn biểu diễn lần đầu tiên đóng vai một người thật của mình. Nhưng nghĩ tới việc thổ lộ thay Winter, mình vẫn thấy xấu hổ dã man… Nhỡ cô gái kia nhận lời… Đệch, thế thì mình phải kết thúc kiểu gì… Klein khó xử nghĩ.

Hắn cố nhớ lại những cuốn tiểu thuyết từng đọc và các bộ phim truyền hình từng xem qua, hy vọng có thể tìm ra phương án hoàn mỹ nhất.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã có ý tưởng đại khái, tâm tình cũng theo đó mà ổn định. Sự chú ý của hắn bắt đầu chuyển dời đến chuyện về ‘Sắt Thép’ Mavity.

Hy vọng tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ sẽ nhanh chóng gửi đài phát thanh không dây đến… Klein thầm thở dài, bước lên xe ngựa cho thuê.

Backlund, quận Cherwood.

Falls dỡ bức thư do Hugh mang về.

Nó đến từ tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng Aville, người say sưa muốn chia sẻ cho quý cô Wall về tiến trình phát triển trong tương lai và ứng dụng của công nghệ thu phát vô tuyến.

Falls trực tiếp lướt qua phần nội dung mở đầu và giữa, quét ánh mắt tới đoạn cuối.

“Giới thiệu ba loại với chi tiết về địa chỉ và giá cả đại khái. Cái đắt nhất cũng chỉ 12 bảng.” Falls khẽ gật đầu, cảm thấy đây cũng chẳng phải cuộc giao dịch gì quá quan trọng.

Cô nàng bỗng cảm thấy lòng tự trọng của bản thân thổi phồng lên một chút. Có lẽ vì cô đã chứng kiến bao cuộc giao dịch trị giá mấy trăm bảng, mấy ngàn bảng trong Hội Tarot rồi, nên loại vật phẩm khoảng 10 bảng này chẳng đáng để cô phải bận tâm.

Ngài ‘Thế Giới’ có nguồn tài nguyên và tài chính phong phú. Trong tương lai, có thể mình sẽ cần mua vật phẩm từ anh ta hoặc bán đi những thứ không cần thiết. Ừm, cứ tính chi phí tem, chi phí giao hàng, chi phí hao tổn của vật liệu dùng cho nghi thức vào giá gốc là được… Falls nhanh chóng hạ quyết tâm, vô thức đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

Backlund vẫn ảm đạm và tối tăm, đang rơi từng hạt mưa nhỏ tí tách. Có điều sương mù đã không còn dày đặc như trước.

Không biết bao giờ mình mới nhận được túi dạ dày của Thực Linh Giả từ ‘Mặt Trời’ nhỉ… Falls cảm thấy mình đã nôn nóng muốn thăng cấp.

Thành Bạch Ngân, nhà Berg.

Derrick đã chuẩn bị xong xuôi túi dạ dày Thực Linh Giả và số vật liệu ngài ‘Người Treo Ngược’ cần, nhưng chưa vội hiến tế cho ngài ‘Kẻ Khờ’ ngay.

Cậu định chờ thêm một thời gian nữa, cho tới khi ‘Thủ lĩnh’ chỉ đạo một tiểu đội thăm dò hoặc chủ trì một số lễ tế thì mới thử làm.

Thế mới là an toàn nhất, ổn thỏa nhất… Ừm, phải cẩn thận, cẩn trọng! Derrick thầm nhắc nhở bản thân một câu, rồi mới lật cuốn “Vương đình Cự Nhân – Cuốn Sách Đá Đen – Ấn bản được sao chép thủ công” ra.

Gần đây cậu đều đọc cuốn sách cổ xưa này. Từ đó, cậu có thể dòm ngó được một chút diện mạo bên trong Vương đình Cự Nhân từ niên đại cổ xưa.

Dựa trên những gì ghi lại trong cuốn sách cổ này, đây chính là Vương đình của Thần!

Dường như thời gian đã đóng băng tại nơi đây, vĩnh viễn chìm trong hoàng hôn. Tất cả công trình kiến trúc đều to lớn khoáng đạt, cực kỳ hùng vĩ, thậm chí chạm lên đỉnh tầng mây.

Nhân loại bước đi trong đó đều nhỏ bé tới dị thường, sẽ cảm thấy kính sợ chủ nhân và khung cảnh ấy từ tận đáy lòng.

Backlund, quận Hillston, nhà Waymandy.

Nghe lời giảng giải xong, Emlyn White dùng tay thay lược chải chải tóc, cố tình hỏi:

“Thưa Đấng Nam tước, tôi không nhớ mình đã từng nghe ở đâu, nhưng vào khoảng Kỷ thứ Hai hay Kỷ thứ Ba, có một thành thị rất nổi tiếng, gọi là “Thành Bạch Ngân”.”

Waymandy là một vị Nam tước ma cà rồng đã hơn 200 tuổi, nhưng bề ngoài không hề già nua. Ngược lại, trông ông ta chỉ giống một quý ngài chín chắn ở độ tuổi đầu ba mươi.

Ông ta có mái tóc đen được chải gọn gàng vuốt ngược về sau, mặc một chiếc áo sơ mi cotton đỏ sậm và cầm một tẩu thuốc màu cà phê trên tay. Vừa thưởng thức hơi ấm từ lò sưởi, ông ta vừa trầm ngâm đáp:

“Không, ít nhất là trong trí nhớ của ta, không có Thành Bạch Ngân nào trước Đại Tai Biến cả.”

Không đợi Emlyn kịp vui mừng, ông ta như lẩm lẩm nói tiếp:

“Nhưng có một Quốc gia Bạch Ngân vốn bị Vương đình Cự Nhân thống trị, rồi sau đã thuộc về vị đó.”

Quốc gia Bạch Ngân? Emlyn White ngẫm nghĩ một chút, mới hỏi:

“Thưa Đấng Nam tước, còn gì cụ thể hơn không ạ?”

Waymandy ngẩng đầu nhìn anh ta một hồi, nở nụ cười hồi tưởng:

“Quốc gia Bạch Ngân chiếm địa vị khá đặc biệt trong Vương đình Cự Nhân. Họ không trực tiếp thờ phụng Cự Nhân Vương Aurmir. Đối tượng họ tín ngưỡng lại là Vương Hậu của Vương đình Cự Nhân, Omebella.”

Thành Khảng Khái – Bayam, khu bến tàu, phố Citric, quán trọ Azure Breeze.

Klein đứng tại góc phố, cởi dây chuyền mặt đá Topaz dưới cổ tay trái ra, dùng phương thức xem bói để xác nhận phía trước có nguy hiểm không.

Với suy nghĩ ấy, hắn dạo bước với tốc độ như rùa bò về quán trọ, mở cửa căn phòng sang trọng trên tầng ba.

Điều khiến hắn hơi bất ngờ là ‘Liệt Diễm’ Danitz đã trở về, đang ngồi phịch trên ghế bành uống rượu.

Cân nhắc tới giọng điệu của tính cách được thiết lập, Klein thản nhiên hỏi:

“Mấy giờ rồi?”

“Đồng hồ treo tường kia thây?” Danitz lầm bầm.

Gã nhìn vách tường đối diện, đọc thời gian hiện tại:

“3 giờ 40 phút chiều…”

Còn chưa dứt lời, Danitz đột nhiên bừng tỉnh. Gã ngồi thẳng người dậy, cười gượng gạo:

“Tôi đã đến những nơi cần đến, hỏi những người cần hỏi để thu thập thông tin rồi, không cần thiết phải ra ngoài nữa. Thế sẽ tăng nguy cơ bị bại lộ, ảnh hưởng đến kế hoạch đi săn của anh!”

Klein tìm một cái ghế tựa rồi ngồi xuống, mặt vẫn lạnh tanh, mở miệng:

“Kể lại mọi chuyện.”

“Còn có thể gặp thêm vấn đề gì nữa? Dù tôi là nhà thám hiểm chuyên săn tìm kho báu, nhưng cũng là một hải tặc bán thời gian mà.” Danitz cảm thấy năng lực của mình bị sỉ nhục.

Bị cái nhìn lạnh lẽo của Gehrman Sparrow soi thẳng vào người, gã đành phải nở nụ cười khô khốc, nhặt vài điểm quan trọng rồi kể vanh vách sáng và chiều nay đã đi đâu, gặp người nào, nghe thấy tin tức gì, nói đại khái những chuyện gì.

Nghe thấy Danitz thở dài về tên thuyền trưởng Alger của một con tàu ma biết chuyện về Cảng Bansy, Klein đột nhiên nhíu mày, thầm suy xét.

Với mối quan hệ giữa ngài ‘Người Treo Ngược’ và Giáo hội Bão Táp, kể cả mình đã thao túng ‘Thế Giới’ chủ động đề cập trước, anh ta vẫn không hiểu rõ về biến cố đã phát sinh ở Cảng Bansy. Thế thì sao Alger này lại biết được? Chẳng lẽ là một cường giả có địa vị cao trong nội bộ Giáo hội Bão Táp giả trang thành hải tặc, hay một tên có quan hệ nhất định với đám tín đồ tà giáo kia ở Cảng Bansy? Hừm… Ngài ‘Người Treo Ngược’ đã luôn hoạt động sôi nổi trên vùng biển này, cũng không thể loại trừ chính là anh ta… Trái tim Klein hơi nảy lên, hắn nhớ lại đặc thù của ‘Người Treo Ngược’.

Phía trên màn sương xám, dù không thể thấy rõ hình dạng cụ thể của các thành viên, nhưng về giới tính nam nữ hay có màu tóc gì, chỉ cần liếc mắt qua là thấy rõ như ban ngày!

Klein giơ tay chặn lời Danitz, trầm giọng xuống:

“Tóc rất rối, màu xanh biển sẫm?”

“Anh biết hắn à? Tên này không đơn giản đâu!” Danitz thở dài.

Quả nhiên… Haha, thực sự không ngờ lại gặp được dễ dàng như vậy… Klein không phản ứng lại, trực tiếp nghiêng người về trước:

“Tiếp tục.”

Danitz cũng không bận tâm, thuật lại đại khái những gì đã xảy ra, tự giải thích:

“Anh biết đấy, loại chuyện nghe ngóng tin tức này, chẳng ai có cách nào cam đoan sẽ thu hoạch được gì. Sau khi làm xong tất cả những gì có thể làm rồi thì chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi. Đương nhiên chuyện này sẽ cần một khoảng thời gian nhất định, chắc không nhanh đâu.”

“Có biện pháp khác, không cần chờ đợi.” Klein cố tình bình thản nói.

“Biện pháp gì cơ?” Danitz ngạc nhiên hỏi lại.

Klein đẩy kính mắt viền vàng, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong:

“Dùng mồi nhử.”

Mồi nhử? Danitz nhìn hắn, nhất thời hoang mang.

Chỉ trong đúng một giây, gã đã tỉnh ngộ.

Chỉ gã mới có thể trở thành mồi nhử!

Mà loại chuyện câu cá thế này, chẳng ai đi quan tâm xem mồi nhử có thật sự bị nuốt chửng hay không, mà chỉ chú ý làm sao để câu kéo được con mồi lên thôi!

Đơn giản mà nói, “mồi nhử” chính là giống loài mang tính rủi ro cực cao!

“Haha, đấy không phải một biện pháp ổn thỏa lắm đâu. Ừm, trực giác của tôi mách bảo, chắc tôi có thể thu hoạch được thêm chút gì ở đó Rạp Hát Đỏ. Giờ tôi sẽ qua đó hóng hớt tí xíu!” Danitz cầm áo khoác lên, không kịp chờ đợi đã vọt thẳng ra khỏi cửa phòng.

Klein vốn định theo đuôi ‘Liệt Diễm’ ở khoảng cách xa xem có thể phát hiện ra chút manh mối nào không, nhưng rồi bất chợt nghe thấy tầng tầng lớp lớp tiếng cầu nguyện hư ảo.

Nó đến từ một người đàn ông.

Klein suy tư, dừng chân lại, chuyển hướng tới phòng vệ sinh.

Mười giây sau, hắn đã xuất hiện trên màn sương xám, trông thấy ngôi sao đỏ thẫm đối ứng với ‘Người Treo Ngược’ đang liên tục phồng to co vào.

Quả nhiên… Klein ngồi xuống, tựa vào thành ghế, tản linh tính ra.

Âm thanh của ‘Người Treo Ngược’ trở nên rõ ràng hơn:

“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ đáng kính, tôi đang điều tra chuyện về chiếc chìa khóa liên quan tới ‘Trung Tướng Núi Băng’. Tôi đã gặp ‘Liệt Diễm’ Danitz ở Sòng Bài Tiền Vàng, qua lời hắn biết được hắn là người trong cuộc ở biến cố tại Cảng Bansy, đồng thời đang đang lên kế hoạch hợp tác với một vị cường giả để đối phó với ‘Sắt Thép’ Mavity.

Tôi hoài nghi rằng đối tượng mà ‘Liệt Diễm’ Danitz đang cùng hành động chính là bề tôi của ngài, nên tôi cầu nguyện với ngài.

Nếu quả thực là vậy, mà người đó lại hy vọng nhận được sự phối hợp nhất định, thì tôi có thể cung cấp một chút trợ giúp.”

Ngài ‘Người Treo Ngược’ quả thực đoán ra được danh tính của Gehrman Sparrow… Hẳn anh ta chỉ nghi ngờ một chút, nhưng thông qua việc hỏi chuyện Cảng Bansy, nên thành công thu được sự chứng thực từ miệng Danitz… Thế cũng tốt. Với sự hỗ trợ của một thổ địa giàu kinh nghiệm, kế hoạch săn ‘Sắt Thép’ Mavity sẽ trở nên suôn sẻ hơn nhiều… Trừ phi có thể trực tiếp đả động đến “Kẻ Khờ”, không thì chẳng có lý do gì để ‘Người Treo Ngược’ lừa gạt bề tôi cả… Đánh giá trên biểu hiện và thái độ của anh ta, anh ta cũng chưa hoài nghi gì về “Kẻ Khờ” hết… Mình cũng không để lại sơ hở nào… Mạch suy nghĩ Klein chuyển động như bay, hắn nhanh chóng quyết định.

Sau khi xem bói xong, hắn cụ thể hóa ‘Thế Giới’, khiến người giả này bị bao phủ trong sương mù, bày ra tư thế cầu nguyện, nghiêm trang đáp lại:

“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ đáng kính, tôi đang cần sự phối hợp nhất định.”

Hoàn thành tràng cảnh này xong, Klein ném cả hình ảnh lẫn âm thanh vào ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho ‘Người Treo Ngược’.