5 giờ chiều, đại lộ Cây Olive, Phòng Bói Toán Của Pam.
Alger Wilson đẩy cánh cửa gỗ màu trà gắn khung kính, bước vào quán cà phê chủ đề thần bí học này.
Anh ta gọi một cốc cà phê Fermo có nguồn gốc từ Thung lũng sông Paz trên Cao nguyên Astral của lục địa Nam, bày bộ bài Tarot mua trước đó ra bên cạnh mình. Lá bài trên cùng là “Người Treo Ngược”, miêu tả một vị Thiên Sứ treo ngược người lên với hai tay bị trói sau lưng.
Không giống như sáng nay, anh ta đã đổi trang phục, mặc một chiếc áo choàng dài cổ điển sẫm màu, đội mũ giáo sĩ chóp mềm, như thể một vị thầy phù thủy hay ma pháp sư đi ra từ trong truyền thuyết dân gian.
Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, Alger thong thả nhấp từng ngụm cà phê, hoàn toàn không biểu lộ một chút lo lắng nào trong khi chờ đợi.
Khoảng năm, sáu phút sau, cánh cửa gỗ dày màu trà gắn ô kính lại mở ra một lần nữa. Người vừa bước vào là một thanh niên mặc áo khoác nỉ đen, đội mũ phớt tơ lụa cao nửa.
Quý ngài này có bề ngoài không tới 30 tuổi, khuôn mặt gầy gò, góc cạnh sắc nét, mang cả hai loại khí chất chín chắn và u ám. Đây chính là Klein đã sửa đổi một chút về ngoại hình và thiết lập nhân vật.
Hắn không đeo kính mắt viền vàng, nhưng thị lực cũng không bị ảnh hưởng gì. Tầm mắt hắn tùy ý quét qua, rơi trên phần tóc mai xanh biển sẫm của Alger.
Klein nhìn xuống, trông thấy lá “Người Treo Ngược” đặt trên cùng chồng bài.
Không nói một lời, hắn trực tiếp bước qua, bỏ mũ xuống, ngồi vào vị trí đối diện với Alger, nở một nụ cười kín đáo:
“Tôi muốn xem bói.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã thu toàn bộ dung mạo của thành viên cấp cao trong Hội Tarot vào đáy mắt:
Ngũ quan khắc sâu, đường nét thô kệch, mang vẻ phong sương rõ ràng. Nhìn qua là biết quen đánh nhau, là loại người thường xuyên bôn ba ngược xuôi bên ngoài;
Làn da thiên về màu cổ đồng, nhưng có khác biệt nhất định với chủng người bản địa, giống với kết quả của người Loen quanh năm suốt tháng đi gió phơi sương hơn. Nhưng màu tóc xanh sẫm lại khá đặc biệt, không phải của Loen mà gần với chủng người thuộc địa ở Vịnh Dipsy sống tại khu vực biển Cuồng Bạo.
Người lai… Klein thầm phán đoán.
Alger nhìn quý ngài trẻ tuổi đối diện, chậm rãi chồng lấp hình ảnh của hắn lên hình tượng về ‘Thế Giới’. Rồi, anh ta đẩy bộ bài Tarot ra, trầm giọng xuống:
“Điều này yêu cầu anh xáo bài và cắt bài.”
Klein thò tay cầm bộ bài lên, trải đều tất cả các lá ra mấy lần rồi mới gom vào, xáo qua xáo lại.
Hắn liên tục cắt bài, rút ra ba tấm, bày thành trận bài quá khứ, hiện tại và tương lai.
Cơ thể Klein khoan thai ngả ra sau, còn tay hắn thì lật lá bài ở giữa lên. Đó là hình ảnh một người phụ nữ khỏa thân chỉ quấn lấy một dải lụa màu tím, vây xung quanh là vòng hoa màu xanh giống như cánh cửa.
Đây chính là lá số 21, “Thế Giới”. Lá thứ 22 thì trở về 0, tượng trưng cho “Kẻ Khờ”.
“Tôi nên giải đọc ra sao đây?” Klein cố tình hỏi.
Dù ‘Người Treo Ngược’ chưa hề đề cập cụ thể tới việc ‘Thế Giới’ là bề tôi của “Kẻ Khờ”, nhưng Klein cũng không cho rằng nên ôm hy vọng nào khác. Hắn cảm thấy mình cần thản nhiên, thẳng thắn biểu lộ hình tượng đã thiết lập ra—nếu đối phương còn chưa đoán được, thì đây chính là biểu hiện của lòng chân thành và sự tin tưởng. Còn nếu Alger đã biết, điều này có thể khiến ‘Thế Giới’ ra vẻ điềm nhiên, tựa như tất cả mọi thứ đều đã nắm trọn trong lòng bàn tay mình.
H-Hắn biết là mình biết? Lúc trước nhắc tới đề tài kia phía trên sương xám, hắn đã tin chắc mình có thể đoán ra được? Ấn tượng thật… Trái tim Alger run lên, nhưng tốc độ nói của anh ta vẫn ổn định:
“Chiều ngược, biểu thị rằng chuyện sẽ thất bại vì thiếu chuẩn bị.”
“Vậy cần phải chuẩn bị những gì?” Klein suy tư gật đầu, hỏi ngược lại.
Alger thu tất cả những lá bài Tarot vào trừ “Thế Giới”, lại điêu luyện xáo và cắt bài.
Sau đó, anh ta lật lá trên cùng lên.
Đây là lá bài “Giáo Hoàng”!
Alger vẫn trầm giọng:
“Anh cần tới sự trợ giúp của lời khuyên, tín ngưỡng và tôn giáo, để phòng ngừa lạc vào con đường sai lầm.”
Không đợi Klein mở miệng, anh ta đã tuân theo trình tự, lật lá bài thứ hai lên, mặt ngửa chính là “Mặt Trăng” nhìn xuống mặt đất:
“Anh sẽ bị mê hoặc, anh sẽ gặp nan nguy, anh sẽ bị luẩn quẩn trong một giấc mơ, nhưng điều này chỉ là tạm thời.”
Ngay sau đó, Alger đã lật lá bài thứ ba ra, là lá “Mặt Trời”.
“Hết thảy đều sẽ qua đi, cuối cùng tia sáng sẽ soi chiếu khắp mặt đất.” Anh ta giả thần giả quỷ kết thúc.
Klein duy trì vẻ im lặng vài giây rồi hỏi như để xác nhận lại:
“Giáo hội, cảnh mơ, mặt trời?”
Trên mặt Alger hiện một nụ cười mỉm, anh ta khẽ gật đầu:
“Chính là vậy.”
Trong quá trình bói bài Tarot vừa rồi đã bao gồm cả ám thị về kế hoạch sau đó của anh ta.
Trên thực tế, với tình huống chưa bắt đầu bói bài, vốn không bị quan tâm, anh ta không cần thiết phải uyển chuyển khôn khéo như thế, mà chỉ cần nói trực tiếp ra là được. Nhưng Alger cảm thấy nên thử qua vị bề tôi ‘Thế Giới’ này một chút, xem hắn có đủ thông minh không hay chỉ dựa vào vũ lực.
Nếu trí thông minh của đôi bên đều cùng một cấp độ, Alger cảm thấy song phương có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai, người thông minh không cần nhiều lời với nhau. Còn nếu ngược lại, anh ta sẽ cố gắng không để ‘Thế Giới’ can dự sâu hơn vào việc của mình, sẽ chỉ nhờ đến sự trợ giúp khi cần thiết, trừ phi ngài ‘Kẻ Khờ’ có mệnh lệnh khác.
Hiện giờ, phản ứng và biểu hiện trước đó của ‘Thế Giới’ đã xác nhận rằng hắn đúng là một kẻ ranh ma, can đảm, dày dạn kinh nghiệm.
Ha, nhưng tôi lại là một chuyên gia về bài Tarot cơ… Ở phương diện này, ngài ‘Người Treo Ngược’ anh mới chỉ nhập môn thôi… Klein cười thầm, lặng lẽ chê bai đối phương trong lòng.
Nội dung giấu trong giải đọc của ‘Người Treo Ngược’ thực ra rất đơn giản. Ý của lá “Giáo Hoàng” là anh ta muốn thông báo chuyện về ‘Liệt Diễm’ Danitz và ‘Sắt Thép’ Mavity cho Giáo hội Bão Táp, mượn nhờ sức mạnh của Kẻ Trừng Phạt để chia rẽ kẻ địch, thừa nước đục thả câu.
Đây là biện pháp Klein thường xuyên sử dụng nên cũng không khó hiểu.
Lá “Mặt Trăng” và “Mặt Trời” theo sau chính là nhắc nhở của ‘Người Treo Ngược’:
Nếu Kẻ Trừng Phạt đã dính vào, nhất định phải phòng bị ở một mức độ nào đó. Dựa trên kinh nghiệm của Alger, trong những trường hợp tương tự thế này, đồng nghiệp của anh ta tại Bayam chắc chắn sẽ sử dụng Vật Phong Ấn cưỡng ép nhập mộng nhiều người. Đặc điểm của Mavity cần phải có vật phẩm thần kỳ lĩnh vực mặt trời nhắm vào gã.
Mình khắc chế mộng cảnh, cũng không sợ Mặt Trời… Klein đưa tay ra xoay lá bài “Thế Giới” thành chiều xuôi, ý là phương án này có thể thực hiện, tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng.
Alger ngẩng đầu lên, hít một hơi sâu, nói:
“Chủ nhân nơi này là chuyên gia trị liệu bằng hương thơm, có thể sử dụng các loại tinh dầu, chiết xuất, trầm hương và tinh chất hoa khác nhau để chữa trị vấn đề tương ứng về cảm xúc, làm dịu tâm trí bất an. Anh có muốn thử một chút không?”
Dùng đại lộ Trầm Hương làm điểm liên lạc à? Klein mỉm cười đáp lại:
“Được.”
Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai nhúc nhích, cũng chẳng nhắc tới chuyện trị liệu bằng hương thơm, như thể cả hai đều đã hiểu hết những lời không cần phải nói.
Klein không ngồi thêm, móc đồng hồ bỏ túi ra nhìn thoáng qua, chậm rãi đứng lên.
Alger thu nụ cười lại, giơ tay ấn ngực, hơi cúi người:
“Chúng ta hãy ca ngợi thần linh. Tất cả kết quả xem bói đều bắt nguồn từ gợi ý mà Thần cung cấp.”
Ồ, còn biết cách bộc lộ sự trung thành cơ… Klein cố nén cười, bắt chước tư thế của ‘Người Treo Ngược’ Alger, nghiêm túc đáp lại:
“Chúng ta hãy ca ngợi thần linh.”
Khi vừa tiến hai bước ra ngoài, hắn bỗng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Alger, vừa đội mũ lên, vừa khẽ cười:
“Nói thật, anh không hợp với trang phục kiểu ấy đâu.”
Hả? Alger không thể theo kịp mạch suy nghĩ của ngài ‘Thế Giới’.
Tới khi Klein đóng cánh cửa màu trà của quán cà phê lại, Alger mới đảo mắt về phía chiếc gương đặt trong góc phòng, xem lại cách ăn mặc của bản thân.
Vốn dĩ anh ta cho rằng mặc như thế này chẳng có vấn đề gì hết. Nhưng sau khi nghe lời bình phẩm của ‘Thế Giới’ xong, càng nhìn anh ta càng thấy bị lệch tông, cuối cùng cũng hiểu tại sao hắn lại nói thế.
Một kẻ thô kệch, phong sương, trông như lúc nào cũng có thể triệu tập cả trăm thủy thủ đến đánh chết kẻ địch hay múa rìa chém bay chúng thành vô số mảnh, lại đi mặc một chiếc áo choàng bào mang khí chất thần bí của thầy phù thủy, thực sự nhìn kiểu gì cũng thấy lạc quẻ cả dặm.
…
Giáo đường Sóng Biển.
Đã mặc lại bộ quần áo ban đầu, Alger khiêm nhường đi theo các tín đồ cầu nguyện vào đại sảnh. Anh ta muốn lợi dụng cơ hội xưng tội để thông báo cho Giám mục giáo khu Chogori thông qua vị mục sư đang phụ trách.
Sau khi làm lễ, anh ta vào thẳng vấn đề:
“Tôi đã gặp ‘Liệt Diễm’ Danitz, kẻ tuyên bố rằng chiếc chìa khóa mà ‘Trung Tướng Núi Băng’ tìm thấy không liên quan gì đến kho báu Tử Thần, thậm chí còn muốn bán đi.
Hắn ủy thác tôi chú ý hành tung của ‘Sắt Thép’ Mavity, có vẻ là do trước đó hắn đã bị thương dưới tay tên phó nhì của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ này, cũng vội vàng trốn khỏi sự truy đuổi của gã.
Thưa ngài Chogori, tôi muốn rò rỉ tin tức này ra, để ‘Sắt Thép’ Mavity và cấp dưới của gã thành công dồn ‘Liệt Diễm’ Danitz vào đường cùng. Tôi muốn nhân cơ hội này truy bắt hoặc xử tử hình tất cả bọn chúng ngay tại chỗ.
Điều này có thể hữu hiệu chấn chỉnh lại đám hải tặc ngang tàn phách lối kia.”
Chogori lộ ra vẻ mặt khen ngợi:
“Rất tốt, hiệu suất làm việc của cậu còn tốt hơn tôi dự đoán nhiều.”
Alger đáp lại với vẻ thành kính:
“Tất cả đều bắt nguồn từ chỉ dẫn của Chúa Tể, cũng phải nhờ cậy tới chỉ dạy của ngài.
Tối đến, tôi sẽ tìm mục tiêu phù hợp để làm lộ tin này ra. Nếu tôi lại đến cầu nguyện thì đồng nghĩa rằng ‘Sắt Thép’ Mavity tạm thời chưa có hành động gì. Nếu tôi không xuất hiện thì nghĩa là gã hoặc cấp dưới của gã đang ngăn chặn tin tức bị rò rỉ ra ngoài, cũng đồng nghĩa với việc chúng đã sa lưới.”
Giao phó thông tin cụ thể về địa điểm và những vấn đề khác xong, Alger trở lại phòng xưng tội, rời đi như bình thường.
…
7 giờ 15 phút tối, quán bar Lá Phong Hương.
Mặc quần ống rộng, quấn khăn trùm đầu bọc kín mái tóc xanh biển sẫm, Alger bưng một ly rượu Lyrenze đứng cạnh võ đài quyền anh. Anh ta nhìn hai võ sĩ mặt mũi sưng vù đang lao vào đấm nhau bằng vẻ mặt chế nhạo.
Chẳng bao lâu sau, anh ta phát hiện ra mục tiêu đang đi tới, hướng thẳng đến quầy bar.
Anh ta chờ một lúc mới ngồi xuống cạnh gã đàn ông đen gầy, cười nói:
“Nghe nói ‘Sắt Thép’ đến Bayam rồi phải không?”
Gã đàn ông cảnh giác nghiêng đầu, cười giả tạo, đáp lại:
“Thế sao tao lại không biết?”
“Thật à? Hóa ra ‘Liệt Diễm’ lại lừa tao!” Alger đập mạnh tay xuống bàn quầy bar, uống một ngụm rượu.
“ ‘Liệt Diễm’…Danitz?” Gã đàn ông kia sáng mắt lên, ngần ngừ hỏi lại.
“Đúng, chính nó!” Alger tỏ vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Sáng nay tao mới gặp nó ở Sòng Bài Tiền Vàng xong. Thằng chó ấy lại dám nói ‘Sắt Thép’ đã đến Bayam rồi! Phì! Nó mà cũng dám lừa tao à!”
Ánh mắt gã đàn ông đen gầy khẽ chuyển, gã không hề nói chen vào.
Im lặng nghe xong, gã đứng lên, cười ha hả:
“Tao quên mất mình còn việc phải làm. Để lúc khác lại chơi bài cùng nhau nhé.”
Gã vỗ vỗ bả vai Alger rồi rời quán bar, trông rất nhẹ nhàng nhưng thực ra đang cực kỳ vội vã.
Alger nâng ly rượu, xoay nửa người lại nhìn theo bóng lưng gã. Ánh mắt u ám, khóe miệng cũng không cười.
______
Tên gốc của một số lá ẩn chính (Major Arcana) trong bài Tarot:
Hanged Man: Người Treo Ngược
The World: Thế Giới
The Fool: Kẻ Khờ
Hierophant: Giáo Hoàng
The Moon: Mặt Trăng
The Sun: Mặt Trời