Tụ hội Người Phi Phàm? Klein suy tư một chút, gật đầu đáp lại:
“Có thể.”
Mình nên đưa vật liệu phụ trợ của ma dược “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” vào trong danh sách thu thập quan trọng thôi, hơn nữa biết đâu còn gặp được một vị “Công Tượng”… Hắn vô thức sắp xếp trong đầu.
Thấy Gehrman Sparrow đồng ý, Danitz lặng lẽ thở phào, khó mà kiềm chế nét cười.
Qua mấy ngày gần đây, vì tiền truy nã tăng lên đến phát sợ, lại nhận trách nhiệm nghe lén, gã vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trong quán trọ, đã chán ngán đến phát ốm ra, chỉ hận không thể chờ đến ban đêm để tới nơi ngay lập tức.
Tụ hội Người Phi Phàm mà Danitz đề cập được tổ chức ở quán bar Lá Phong Hương, nơi hoạt động của rất nhiều hải tặc, người cung cấp tình báo và nhà thám hiểm. Đây cũng là địa điểm đầu tiên mà người ta chọn đến khi muốn nghe ngóng thông tin và mua vật liệu.
Klein mặc áo khoác đen, đội mũ phớt lụa, theo Danitz đi xuyên qua đám đông nhốn nháo đủ loại người giữa đại sảnh quán bar, bước vào một phòng chơi bài nào đó. Dưới ánh nhìn chằm chằm của mấy bảo vệ, gã đưa ra ám hiệu ước định, leo xuống cầu thang ẩn, bước vào một khu vực ngầm rộng lớn.
Nơi này giống như quán bar Ác Long ở thành phố Tingen, cũng có một chợ đen buôn bán thảo dược, tinh dầu, sách cổ, bùa chú và đủ loại vật liệu thần bí học. Song, điểm khác là nơi đây còn buôn bán đủ loại súng đạn, thậm chí Klein còn phát hiện ra loại súng hỏa mai cổ lỗ sĩ và đạn chì.
Hô, còn bán cả chứng minh thư và con dấu giả kìa… Không hổ là thuộc địa ở hải ngoại, ngành nghề tương tự phát triển hơn hẳn Tingen… Chờ lát nữa mua một chút vật liệu để làm bùa chú lĩnh vực “Hải Thần”, mua số lượng lớn sẽ có chút ưu đãi đây… Klein khẽ nghiêng đầu, thu toàn bộ tình hình dưới khu vực ngầm vào trong tầm mắt.
Đi bên cạnh hắn, đã hoài nghi về kỹ thuật giả trang của mình, Danitz cố tình đội mũ lưỡi trai, cúi gằm xuống thật thấp đến độ che khuất gần nửa khuôn mặt. Gã cực kỳ thông thạo dẫn Klein đi thẳng tới một đầu chợ đen, gõ cánh cửa đóng chặt bằng hai tiếng gõ dài và bốn tiếng gõ ngắn.
Đằng sau cánh cửa chỉ có một ngọn nến. Nó lắc lư trên giá treo bên vách tường, vảy ra chút ánh sáng tù mù, miễn cưỡng chiếu sáng một căn phòng không quá lớn.
Danitz chỉ vào những chiếc áo choàng dài, mặt nạ và vài vật khác trên bàn, nói với Klein:
“Chỗ này có thể quyết định giả trang bằng thứ gì đó, cũng có thể không giả trang.”
Klein nhìn quanh một vòng, quét ánh mắt về phía người bảo vệ trong căn phòng:
“Ta không cần.”
Hiện giờ mình đang là một người cung cấp thông tin cho quân đội Vương quốc, Giáo hội Bão Táp cũng biết danh tính này, chẳng việc gì phải sợ… Giả mà có đám hải tặc hay nhà thám hiểm nào sinh ra ác ý, muốn tập kích vì mình không giả trang thì, hehe… Klein chợt tưởng tượng ra hình ảnh từng món tiền thưởng bay về phía mình.
Danitz thầm nhếch môi, cầm chiếc mặt nạ sắt đen đeo lên mặt.
Rồi, dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, gã và Klein băng qua hành lang mù mờ, bước vào một gian phòng khác.
Nơi này được bài trí khá xa hoa. Nền nhà được trải một tấm thảm rất dày đến từ lục địa Nam, trên tường treo những chiếc giá đèn vàng rực lấp lóe, có thể cảm nhận được không khí tươi mát của ngọn nến đang tràn đầy tia sáng.
Klein đảo mắt qua, không cần Danitz hỗ trợ đã tự tìm một chiếc ghế sofa da màu nâu rồi ngồi xuống. Hắn hơi ngả người về sau, gác đùi phải lên.
Nơi này đã có hơn hai chục người tập trung với đủ giới tính. Có người mặc áo choàng dài mang mũ trùm, có người thản nhiên lộ mặt ra. Dựa trên mô tả của Danitz vào buổi sáng, không phải tất cả những người tham gia tụ hội này đều là Người Phi Phàm, còn có một số người phát ngôn của các thế lực nào đó, cũng như nhà thám hiểm, hải tặc, kẻ đam mê thần bí học muốn trở thành Người Phi Phàm.
Trong không khí tĩnh lặng, thời gian trôi qua thật chậm. Khoảng bảy, tám phút sau, ông lão ngồi trên chiếc ghế bành mới thẳng lưng lên, đan hai bàn tay vào nhau, cười ha hả cất tiếng:
“Mọi người, bắt đầu thôi.”
Ông lão đã rất già, tóc trắng phơ thưa thớt, nhưng đôi con ngươi màu nâu nhạt lại không hề đục ngầu mà sáng tỏ và sắc bén.
“Người triệu tập tụ hội, ‘Lực Sĩ Khổng Lồ’ Ozil, trước kia là một hải tặc nổi danh, hiện tại là ông chủ bí mật của quán bar Lá Phong Hương.” Danitz khẽ nghiêng người, thì thầm giới thiệu cho Klein về ông lão kia.
Thực ra sáng nay gã đã đề cập một lần rồi, nhưng gã sợ Gehrman Sparrow không đối chiếu được đúng tên với mặt, về sau sẽ giận cá chém thớt gã.
Bị người nắm thóp bí mật đúng là khốn khổ quá mà… Danitz thở dài trong lòng.
Klein thoáng gật đầu, im lặng nhìn các cuộc giao dịch khác bắt đầu.
Nơi này xuất hiện phối phương ma dược của “Chiến Sĩ”, “Thủy Thủ”, “Người Dòm Ngó Bí Ẩn” và mấy thứ khác, nhưng chẳng ai mua cả. Người bán cứ liên tục mong đợi rồi lại thất vọng.
Liếc nhìn Gehrman Sparrow không bộc lộ cảm xúc gì, Danitz rướn người qua, nhỏ giọng giải thích:
“Ở tụ hội này không có “Công Chứng Viên”, cũng không có người nào mang năng lực bói toán mạnh mẽ. Không thể đảm bảo được tính chân thực của phối phương ma dược. Loại đồ vật này rất dễ làm giả, hơn nữa dù có bị nhận ra phối phương là hàng nhái thì cũng chẳng thể trừng phạt người bán được, vì có khả năng hắn cũng là người bị hại.”
Ta biết… Đây chính là một trong những nguyên nhân mà phối phương ma dược không thể nào lưu truyền rộng rãi được… Klein bỏ chân phải xuống, đổ người về trước, nói bằng tông giọng không lớn cũng không nhỏ:
“Ta cần linh tính còn sót lại của oán linh cổ xưa.”
Hắn không vội nhắc tới mắt quỷ Tượng Đá Sáu Cánh, nước của Suối Vàng trên Đảo Sonia và mấy vật liệu phụ trợ khác, lo rằng người ngoài có thể dựa vào chúng đoán ra hắn là một “Người Không Mặt” đang chuẩn bị thăng cấp lên “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”.
Thời điểm còn ở thành phố Tingen, chỉ dựa vào vật liệu phụ trợ, Klein đã xác thực được nghi ngờ tương ứng Daxter Guderian chính là một vị “Khán Giả”, từ đó biết rõ thân phận thành viên Hội Tâm Lý Luyện Kim của anh ta.
Chỉ mỗi linh tính còn sót lại của oán linh cổ xưa thì chẳng thể nào suy đoán sâu, vì rất nhiều nghi thức lĩnh vực tử linh đều sẽ cần tới nó.
Dù không giả trang, nhưng Klein vẫn có sự cẩn thận cần thiết.
Căn phòng yên tĩnh hai giây, một giọng nói trầm khàn vang lên:
“Cần bao nhiêu?”
Có thật à? Klein điều khiển cơ mặt, không để lộ niềm vui sướng ra bên ngoài.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía kẻ vừa cất tiếng, phát hiện ra đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, rõ ràng có huyết thống bản địa.
Nước da của đối phương có màu cổ đồng nhưng lại mang sắc tối do thiếu dinh dưỡng trường kỳ hoặc ít ra nắng. Khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô ra, đôi mắt hõm sâu, lòng trắng nhiều hơn đen.
“Một bình nhỏ.” Klein móc một cái bình kim loại nhỏ ra làm ví dụ.
Người đàn ông gầy gò u ám kia trầm mặc một lúc mới đáp:
“500 bảng.”
Coi như hợp lý… Klein vốn định mặc cả, nhưng khóe mắt lại liếc qua Danitz ngồi cạnh.
Mình là Gehrman Sparrow, là một nhà thám hiểm lạnh lùng và điên cuồng… Klein lặp lại câu nói này ba lần, lặng lẽ hít một hơi thật sau, điềm nhiên gật đầu:
“Được.”
Hắn lấy ra một chồng tiền mặt thật dày đã chuẩn bị trước, đếm đủ khoản tiền 500 bảng.
Người đàn ông với đôi mắt có lòng trắng nhiều đến rợn người kia từ từ móc trong túi áo ra một ống nghiệm thủy tinh, ném về phía Klein, nói:
“Qua một năm, linh tính sẽ xói mòn hoàn toàn.”
Người này cũng chẳng sợ hắn không bắt được, vì kể cả ống nghiệm có vỡ thì cũng chẳng ảnh hưởng tới bản thân vật liệu, vấn đề chỉ là phải đổi lọ chứa.
Klein đưa tay phải ra chuẩn xác bắt lấy chiếc ống nghiệm thủy tinh, trông thấy vô số điểm sáng như ma trơi lơ lửng trong đó. Khi chúng chạm vào vách thủy tinh sẽ nở trướng ra một cách quỷ dị, hóa thành một gương mặt với ngũ quan mơ hồ, há miệng lặng lẽ gào thét.
Hàng thật… Klein âm thầm gật đầu, đưa chồng tiền mặt 500 bảng dày cộp cho người hầu tiếp cận sát mình, để hắn chuyển tới người bán.
Giao dịch lại tiếp tục, phần lớn đều sinh non, chỉ một ít thành công.
Tới gần hồi cuối, người triệu tập tụ hội, ‘Lực Sĩ Khổng Lồ’ Ozil cười một tiếng, nói:
“Tôi có một ủy thác.”
Vừa nói, ông ta vừa rút từ trong lòng áo ra một tấm hình:
“Tìm ra người trên đây, thù lao là 1000 bảng, hoặc vật liệu phi phàm thường gặp đồng giá. Nhớ kỹ, không được làm cô ta bị thương.”
1000 bảng cơ à? Đây có thể khiến cho gần như tất cả nhà thám hiểm hóa rồ lên… Không biết tìm ai mà thù lao lại cao đến vậy… Chẳng hề ngạc nhiên, Klein trông thấy ai có mặt tại đây cũng tỏ vẻ muốn thử một lần.
Tấm ảnh chụp kia bắt đầu được truyền đi theo chiều ngược kim đồng hồ, vài phút sau cũng tới tay Klein.
Hắn tùy tiện nhìn lướt qua, một nỗi kinh ngạc bất chợt dâng tràn trong tim.
Người phụ nữ trên tấm ảnh chụp có ngoại hình khá xinh đẹp với mái tóc đỏ và một đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo. Làn da không tính là trắng nõn nhưng mang lại cảm giác rất khỏe mạnh.
Lúc chụp ảnh, cô mặc một bộ váy dài màu nước hồ, phần eo buộc chặt một dải ruy băng tết hình đóa hoa, khiến cô trông cực kỳ tinh tế. Gương mặt trông như đang cười, nhưng tổng thể lại chẳng vui vẻ gì, cực kỳ mất tự nhiên.
Một cô gái có gia cảnh tốt… Ai lại bỏ ra những 1000 bảng để tìm kiếm cô ta vậy, hơn nữa điều kiện tiên quyết là không được làm cô ta bị thương… Hừm, bức ảnh chụp cô ấy đang gượng cười… Trong đầu Klein lóe lên vô vàn câu chuyện yêu hận tình thù.
Gì mà một hải tặc bá đạo đem lòng yêu con gái của một thương gia giàu có, bắt lấy cô về thuyền của y, cuối cùng cô bỏ trốn mất. Gì mà một tiểu thư quý tộc lụn bại biến thành hải tặc, thất thủ rồi bị bắt, để rồi nảy sinh mối quan hệ tội lỗi với một vị Kẻ Trừng Phạt hay một vị quân nhân trung hoặc cao tầng, nhờ đó thoát khỏi khốn cảnh và lồng giam. Gì mà một ma nữ mới ra lò, trong lúc làm người ta hoan du thì chọc tới nợ tình… Giữa những ý tưởng bay xa tít tắp tận chân trời, Klein suýt thì giơ tay lên che mặt.
Đời trước mình đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi… Ở thế giới này lại bị ma nữ ám ảnh… Hắn thầm than thở, ngẩng đầu lên, hỏi người tổ chức tụ hội là Ozil:
“Tên cô ta là gì?”
“Elaine.” Ozil đáp ngắn gọn, “Nhưng chắc chắn đã đổi sang tên giả rồi.”
Elaine, tên nữ điển hình của Intis… Klein lại hỏi:
“Có đồ vật gì cô ta thường mang không?
Tóc cũng được.”
Đây là vật trung gian dùng để bói toán tìm người.
Klein không đề cập tới những thứ như quần áo chưa giặt gần đây, sợ người chủ thuê đứng sau màn sẽ cố tình ném cho hắn một bộ nội y, điều này sẽ rất khó xử.
Ozil lắc đầu:
“Chẳng có gì cả.
Cô ta có năng lực phản theo dõi rất mạnh.”
“Thực lực cô ta ra sao?” Một người tham dự tụ hội khác hỏi.
Ozil nghiêm trọng đáp:
“Chủ thuê không mô tả cụ thể, chỉ nói là không quá mạnh, nhưng mạnh hơn một Danh sách 9.
Các người không cần phải bắt cô ta, chỉ cần xác định được tung tích cô ta là có thể nhận thù lao rồi.”