Trong khu rừng trên Đảo Lam Sơn, bên trong căn cứ Quân Phản Kháng.
Ngồi trên xe lăn, Kalat ngẩng cái đầu trọc lốc lên, nhìn về phía ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa hang, trong mắt ánh lên nỗi mừng vui không thể che giấu.
Ông ta có thể cảm nhận được một cách sâu sắc rằng, kể từ khi thần tái hiện trên mặt đất và ban bố Mười Điều Răn, quá khứ đẫm máu và hỗn loạn đã thay đổi. Thỉnh thoảng Thần sẽ đưa ra chỉ dẫn ngập tràn ánh sáng trí tuệ chói rọi, quan sát và tích cực tham gia vào các thế cục trên biển, nhằm trợ giúp Quân Phản Kháng, trợ giúp tất cả người Rorsted, khiến họ dù bước chân trên con đường đầy chông gai, gian nan, trắc trở nhưng vẫn có thể trông thấy ánh rạng đông.
Có lẽ đây chính là hàm nghĩa chân thực của việc tái hiện trên mặt đất… Kalat nhớ lại thần dụ vừa tiếp thu, suy đoán rằng người phụ nữ tóc đỏ tên Elaine kia là mấu chốt có thể khuấy động ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy, khuấy động các lực lượng đối lập trên biển, khuấy động cán cân giữa các quốc gia. Mà chỉ khi cục diện thế giới trở nên hỗn loạn, người Rorsted mới có được cơ hội!
Kalat hít một hơi, nhanh chóng bố trí nghi thức, khẩn cầu “Hải Thần”, vẽ ảnh chụp Elaine ra.
Xong xuôi, ông ta quay đầu nhìn về một hướng theo bản năng, lộ ra vẻ mặt hơi phức tạp.
Sống ở nơi đó chính là Đại Tư Tế của Giáo hội Hải Thần, là thành viên tôn giáo cao tầng của Quân Phản Kháng.
Dù không dám chống lại thần dụ, cũng thay đổi rất lớn, nhưng đôi chỗ họ vẫn đắm chìm trong quá khứ, ngoan cố, bảo thủ, lạc hậu, dã man, từ chối ôm lấy một Giáo hội văn minh hơn… Cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó họ sẽ bị thần vứt bỏ… Kalat khó mà che giấu trái tim nhảy nhót, song trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
…
Quét qua toàn bộ lời tín đồ cầu nguyện và lựa chọn để đáp lại xong, Klein trở về thế giới hiện thực, định bụng bản thân cũng sẽ chủ động ra ngoài tìm người, thuận tiện nhìn quanh xem nơi đâu có cơ hội đóng vai chân thực.
Lúc nắm tay phải hắn cầm vào tay cửa, một ý tưởng hoang đường nhưng khả thi lóe lên trong đầu hắn:
Mục đích thực sự của mình không phải tìm ra Elaine tóc đỏ, mà là nhân cơ hội này tiếp xúc với ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy, làm rõ kết cục của thương gia Jimmy Necker, làm rõ địa điểm của mớ văn hiến cổ xưa liên quan tới Tử Thần kia.
Nói cách khác, chỉ cần mình có thể dùng Elaine tóc đỏ lừa ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy ra, thì việc cô ta có phải người thật hay không cũng chẳng quan trọng.
Mình hoàn toàn có thể biến bản thân thành Elaine tóc đỏ, khiến Danitz gửi mình cho ‘Lực Sĩ Khổng Lồ’ Ozil để nhận tiền thưởng, còn mình thì dễ dàng thoải mái chờ gặp ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy.
Quả là một chuỗi hành động ấn tượng mà…
Klein chợt lắc đầu, tìm lý do để loại bỏ suy nghĩ này:
Dù là “Người Không Mặt”, nhưng mình cũng không muốn mặc trang phục nữ đâu!
…Chẳng lẽ chướng ngại tâm lý ở khía cạnh này cũng là một trong các quy tắc đóng vai?
Hơn nữa mình không biết Elaine tóc đỏ, muốn giả trang cũng chẳng thành công được, chỉ giống như một lớp da, khó mà lừa gạt người quen của cô ta. Nếu đã vậy, còn lâu mới gặp nổi ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy.
Ừm, người tìm Elaine tóc đỏ cũng chưa chắc đã là Tracy, có thể còn là kẻ địch của vị tướng quân hải tặc này nữa.
Mình không biết chi tiết bối cảnh của ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy, liều lĩnh làm vậy chẳng thể nào định mức được độ nguy hiểm.
Tốt nhất là cứ ổn định an toàn, tuân theo lời trái tim mách bảo thôi. Trước tiên tìm cho ra Elaine tóc đỏ đã, rồi nắm giữ chi tiết tình hình từ cô ta, xong mới cân nhắc hành động về sau ra sao.
Bấy giờ, Klein bỗng cảm thấy có gì đó sai sai trong phòng khách. Tiếng ngáy của Danitz đã nhỏ đi rõ rệt, khoảng nghỉ cũng thu ngắn lại.
‘Trung Tướng Núi Băng’ tới à? Klein vặn tay nắm, mở cửa phòng ngủ ra.
Hành động ấy gần như không phát ra một tiếng động nào, nhưng Danitz lại xoay người ngồi dậy, mở mắt.
Gã cố gắng che giấu khóe miệng vẫn đang cong lên, chủ động kể:
“Vừa rồi thuyền trưởng đã đến.
Cô ấy nói, hạm đội của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ xuất hiện ở Đảo Trường Vĩ, đang tiếp tục xuôi xuống phía nam, dường như đích đến của chúng là biển Cuồng Bạo.
Nguồn gốc của tin này rất đáng tin cậy!”
Đảo Trường Vĩ? Hòn đảo nằm trên hải phận phía nam của Quần đảo Rorsted? Xem ra, đúng là trước đó ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ định tạt qua Bayam, song cuộc đối kháng giữa Kalvetua và “Hải Vương” Yan Kottman đã dọa y đi vòng qua đây, tiến thẳng tới biển Cuồng Bạo… Ừm, hẳn một trong những nguyên nhân cũng do sĩ quan tình báo của y, lão Quinn chẳng phát điện báo vô tuyến gì cả… Klein tiếc nuối mãi không thôi, chỉ có thể than thở tình hình còn thay đổi nhanh hơn cả kế hoạch của mình.
Hắn định biến cuộc săn ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ thành trận chiến gây dựng tiếng vang cho nhà thám hiểm kiêm thợ săn tiền thưởng điên cuồng Gehrman Sparrow.
Chỉ giết một ‘Sắt Thép’ Mavity thì vẫn chưa đủ chấn động và vang dội… Klein chẳng nói chẳng rằng, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Danitz.
Bị nhìn đến khó chịu, Danitz cười khan:
“ ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ chuồn mất rồi, chắc sự hợp tác giữa anh với thuyền trưởng cũng phải bỏ dở thôi nhỉ?
Tôi có thể trở về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim được rồi chứ?
Về sau vẫn có thể liên lạc thông qua người đưa tin của anh mà!”
Klein trầm ngâm một hồi, lấy giấy bút từ trong túi áo ra, viết phương thức triệu hồi người đưa tin của mình.
Ngay sau đó, hắn lắc cổ tay, khiến tờ giấy kia bay ra ngoài giống như một mảnh kim loại mỏng.
Danitz là một Danh sách 9 “Thợ Săn”, chỉ cần giơ một tay ra là dễ dàng bắt được.
Gã quét mắt qua hai lần, một ngọn lửa đỏ thẫm bỗng trào ra từ giữa lòng bàn tay, thiêu cháy tờ giấy ra tro:
“Haha, dù tôi có quên, thuyền trưởng cũng sẽ có cách khiến tôi nhớ lại.”
Gã ngừng một chút, gượng cười, hỏi lại một lần nữa:
“Tôi có thể trở về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim được rồi chứ?”
Klein khẽ gật đầu:
“Có thể.”
Có thể… Có thể rồi! Danitz nén hành động nắm bàn tay vào chúc mừng, sợ sẽ kích động gì đến tên điên Gehrman Sparrow này.
Gã cẩn thận từng chút một, cười nói:
“Tôi sẽ thanh toán tiền thuê phòng trong khoảng thời gian này trước, tiện thể ra ngoài mua vé tàu luôn. Anh biết đấy, gần đây Bayam chẳng yên ổn gì, thuyền trưởng không muốn đỗ Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim ở cảng riêng nơi này.”
Coi như biết đối nhân xử thế, biết trả tiền phòng… Klein không nói gì, vẫn duy trì tư thái lạnh lùng, mặc thêm áo khoác, cầm mũ, rời khỏi căn phòng xa hoa.
Đợi tới khi bóng lưng hắn biến mất trước mắt mình, khuất sau góc ngoặt cầu thang, Danitz mới lùi về gian phòng, nắm chặt bàn tay, vung mạnh hai lần:
“Ấu dè! Quá tuyệt vời!
Cuối cùng cũng tự do rồi!”
Gã nhanh chóng đội mũ lưỡi trai lên, đến thẳng quầy lễ tân của quán trọ Azure Breeze để thanh toán tiền phòng, đồng thời cũng báo rằng đây không phải là trả phòng.
Danitz mau lẹ lên phố, hướng thẳng tới một nơi gọi là quán bar Rong Biển. Gã cảm thấy không khí thật là tươi mát, khiến cho lòng người tràn đầy sức sống.
Đi được vài bước, gã đột ngột nhận ra mấy tấm thông cáo được dán trên từng ngã rẽ:
[…‘Liệt Diễm’ Danitz, tiền truy nã 5500 bảng!]
Tấm thông cáo kia chỉ cách gã đúng hai bước chân, khuôn mặt quen thuộc tạo nên sự chênh lệch rõ ràng với gã vì cái mũ lưỡi trai trên đầu.
“…” Danitz cắn răng nhăn mặt, lộ ra một nụ cười sầu muộn.
Gã vội kéo vành mũ thấp xuống, gần như che khuất tầm nhìn thẳng của mình.
Nhưng kể cả vậy, gã vẫn lo lắng bất an, bèn tìm cửa hàng bách hóa gần nhất mua một chiếc khăn quàng màu xám, quấn mấy vòng quanh cổ, thậm chí che kín mũi miệng.
Đến tận lúc này, Danitz mới thoáng buông lỏng, tăng tốc hướng tới mục tiêu.
Quán bar Rong Biển là địa điểm đám băng đảng bản địa tụ tập, thường có hải tặc nổi danh xuất hiện.
Dù nơi này không giống quán bar Cá Kiếm hay quán bar Lá Phong Hương có nhiều thông tin và tài nguyên, song nó vẫn sở hữu một điểm độc đáo: tầng đáy có vô số con đường bí mật!
Việc Danitz cần phải làm chính là mua một tấm vé tàu bán lại đi Galagos, điều này không cần cung cấp chứng minh thân phận.
Gã biết chắc, dù là quá khứ hay hiện tại, lệnh truy nã mình luôn được dán đầy ở tất cả các chỗ bán vé. Tấm vé hạng nhất đi tàu Bạch Mã Não lúc trước cũng được gã mua thông qua phương thức này.
Sau khi vào quán bar, Danitz không bỏ mũ và khăn ra, cẩn thận xem xét chung quanh một vòng, nhìn thấy Deniel, kẻ chuyên buôn vé bán lại.
Gã không trực tiếp lại gần, chỉ dời mắt về phía một tên đàn ông gầy gò đen đúa chừng ba mươi tuổi, tìm kiếm vài gương mặt lạ.
Sau một hồi lựa chọn, Danitz chen qua đám đông, đến bên một thanh niên đang ngồi uống rượu ở quầy bar, vỗ vai anh ta, nén giọng xuống:
“Giúp tí việc.”
“Gì thế?” Thanh niên kia cảnh giác nghiêng đầu, để rồi nhìn thấy một gã lén la lén lút: nửa dưới gương mặt bị che kín trong chiếc khăn quàng cổ màu xám, mũ lưỡi trai sụp xuống gần như che khuất mắt, không hề lộ ngoại hình ra.
Chỉ riêng trang phục như thế đã chỉ ra gã rất khả nghi!
Bởi vì nhiệt độ thấp nhất vào mùa đông trên Quần đảo Rorsted cũng chỉ 10 độ C!
Danitz chỉ vào Deniel:
“Thấy tên kia không?
Giúp tôi mua một tấm vé tàu đi Galagos vào ngày mai.”
Gã đưa ba tờ tiền giấy 1 bảng ra, khẽ cười:
“Còn lại của anh hết.”
Dù vé bán lại đắt hơn nhiều so với vé chính thức, song Galagos lại không xa, 3 bảng đã dư sức. Đương nhiên, cũng vì cuộc hành trình khá ngắn, gã chẳng cần phải mua vé hạng nhất làm gì.
Nguyên nhân Danitz không tự đi mua là vì gã lo Deniel sẽ nhận ra mình, đến lúc ấy mọi chuyện lại rắc rối lên.
Thời điểm tiền truy nã của gã chỉ có 3000 bảng, hải tặc và nhà thám hiểm cùng cấp độ hoặc kém hơn phải cân nhắc xem bắt tay với mấy người thì mới giải quyết được gã. Số tiền thưởng được chia ra chẳng đủ khiến họ quên đi uy hiếp từ ‘Trung Tướng Núi Băng’ và rủi ro mất mạng. Vì thế, chỉ có một số ít người chủ động tấn công gã. Do đó, ở nơi tương tự như chợ đen thế này, sự an toàn của gã vẫn có thể được đảm bảo.
Song, giờ đây số tiền truy nã của gã đã lên tới 5500 bảng, dù mấy tên bắt tay với nhau chia đều tiền ra thì vẫn được kha khá. Mà trên biển, số lượng đông đảo nhất chính là dân liều mạng!
Ngoài đó ra, cũng chẳng thiếu kẻ cảm thấy tiền thưởng của mình quá ít, muốn chứng minh thực lực bản thân, nên chắc chắn sẽ lựa chọn con mồi như Danitz. Đây là một mục tiêu vừa gây tiếng vang lớn, vừa mang rủi ro nhỏ.
Chính vì thế, Danitz sợ Deniel sẽ bán đứng mình, bèn dứt khoát thuê người lạ đi mua hộ.
Thanh niên kia nắm chặt tiền mặt, lại nhìn Danitz một chút, bỗng đứng dậy khỏi ghế, bước về phía Deniel.
Anh ta cố tình đi chậm lại khi bước qua vài con ma men, thì thầm trao đổi gì đó với họ.
Trông thấy cảnh ấy, Danitz đột nhiên cảnh giác. Gã nghĩ tới một vấn đề, bây giờ mình đang lén lút sợ hãi thế này, nhìn rất có vấn đề, là mục tiêu hoàn hảo để đen ăn đen (*).
Ha, ngươi tưởng tiếng tăm của ‘Liệt Diễm’ Danitz có được là do mua à? Danitz định bụng sẽ dạy cho tên muốn đen ăn đen kia một bài học nhớ đời sau khi lấy được tấm vé.
Đúng lúc ấy, gã chợt phát hiện ra một bóng người quen thuộc bước vào, đó chính là một hải tặc nổi tiếng khác gánh số tiền thưởng 2800 bảng, ‘Mắt Xanh’ Meath.
Mà rõ ràng tên hải tặc này quen biết nhóm người chuẩn bị đen ăn đen kia.
‘Mắt Xanh’ Meath còn có mấy cấp dưới sở hữu thực lực khá mạnh nữa… Không hề chần chừ, Danitz đứng dậy, đi thẳng ra cửa sau của quán bar.
Tốc độ của gã càng lúc càng nhanh. Dùng động tác rất nhạy bén để chen lấn xô đẩy giữa đám đông ma men, cuối cùng gã cũng trốn ra khỏi quán bar, sau đó dựa vào kỹ thuật phản theo dõi dày dặn, hoàn toàn thoát khỏi nhóm người kia.
Vì trời đã sẩm tối, cảnh sát và binh lính tuần tra bắt đầu đông hơn, Danitz không dám đi lại trên phố nữa.
Gã về thẳng quán trọ Azure Breeze, mở cánh cửa căn phòng xa hoa ra, trông thấy Gehrman Sparrow đang thưởng thức cảnh sắc hoàng hôn bên cửa sổ.
Trái tim Danitz khẽ run rẩy, gã cố nặn ra một nụ cười:
“Là thế này, vừa nãy tôi quên mất một việc.
Thuyền trưởng hỏi anh có hứng thú muốn đến Galagos gặp cô ấy một lần không?”
Đây là câu hỏi gã đã lén giấu giếm, định lúc quay về tàu sẽ nói với thuyền trưởng Gehrman Sparrow không có hứng thú. Song hiện tại, gã nhận ra, nếu tách khỏi nhà thám hiểm điên cuồng này, chính gã cũng khó mà sống sót rời khỏi Bayam.
_______
(*) đen ăn đen (黑吃黑): (một kẻ xấu) làm chuyện xấu với một kẻ xấu khác. Ví dụ, tên trộm A ăn trộm của tên trộm B.