Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 577: Bất thành



Đến Galagos gặp ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina Edwards? Klein ngẩn ra một giây, suýt thì nhíu mày.

 

Đối với hắn, đây không phải chuyện gì quá khó chấp nhận, ngược lại còn có thể nhân cơ hội gặp mặt trực tiếp để trao đổi những chi tiết vụn vặt cụ thể mà không tiện viết qua thư. Không chừng qua sự kiện này, hắn còn hình dung ra linh cảm gì đó, tích lũy thêm thông tin cho việc thăng cấp sau đó và phối phương ma dược của Danh sách cao.

 

Thêm một người bạn, thêm một con đường… Klein thầm nhủ, móc ra một xu vàng nặng trĩu, bói toán xem chuyện này có nguy hiểm gì không ngay trước mặt ‘Liệt Diễm’ Danitz.

 

Đồng xu vàng sáng long lanh bay vọt lên, lăn vài vòng rồi rơi xuống ngay giữa lòng bàn tay Klein, mặt số hướng lên.

 

Điều này biểu thị phủ định, nói rõ cuộc gặp mặt giữa Klein và ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina ở Galagos không có nguy hiểm gì quá lớn.

 

Klein dời tầm mắt về phía Danitz, bình thản mở miệng:

 

“Được.”

 

“Tôi thay mặt thuyền trưởng cảm ơn lời đồng ý của anh.” Danitz lặng lẽ thở phào một hơi, cười đến nỗi khóe mắt nheo cả vào, đuôi lông mày thì giãn ra.

 

Klein đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường:

 

“Ta vào phòng tắm trước.”

 

Vào nhà vệ sinh trước á? Nghĩa là lát nữa ngươi sẽ ra ngoài, dùng thân phận của mình để mua vé tàu giúp ta à? Danitz vô thức dõi theo bóng dáng di chuyển của Gehrman Sparrow, nhạy bén phát hiện ra hàm ý sau câu nói của đối phương.

 

Lên phía trên sương xám bói toán bằng con lắc để xác nhận xong, Klein mới rửa hai tay, rời phòng vệ sinh, nói với Danitz:

 

“Đi.”

 

“Tôi á?” Danitz chỉ vào mình.

 

Klein vừa mặc áo khoác vừa khẽ gật đầu.

 

“Thực ra cũng đâu cần thiết lắm nhỉ? Anh có thể trực tiếp tìm đến Elland nhờ ông ta mua giúp hai tấm vé tàu là được rồi mà…” Danitz cực kỳ thành khẩn cung cấp ý kiến của bản thân.

 

Klein quét ánh mắt lạnh như băng qua người gã, không nói năng gì, đội mũ lên, mở cửa đi ra.

 

Danitz rùng mình một cái, nuốt đề nghị thứ hai là “mua một chứng minh thư giả rồi dùng năng lực biến bề ngoài thành hình dạng kẻ khác để mua hai tấm vé chính quy” ngược vào bụng.

 

Gã lại quấn khăn quàng cổ kín mít, ấn mũ lưỡi trai sụp xuống, nhanh chân theo sau Gehrman Sparrow.

 

 

Gần hai mươi phút sau, Klein chỉ vào một góc hẻm ồn ào ầm ĩ:

 

“Chỗ này à?”

 

Đây chính là quán bar Rong Biển, nơi mà Danitz mua vé tàu bán lại bất thành.

 

“Phải…” Danitz không ngờ lại lượn quanh tới chỗ này, nhất thời hơi sững sờ.

 

Trên đường, gã đã kể sơ qua trải nghiệm vừa rồi của mình, nên mới không hiểu tại sao Gehrman Sparrow còn muốn quay lại nơi đây.

 

Giữa dòng suy nghĩ chạy vòng vòng, gã bỗng nảy ra một suy đoán, bật thốt:

 

“Anh… định trả thù giúp tôi đấy à?”

 

Tên này điên cuồng thì điên cuồng thật, nhưng làm bạn cũng ổn phết nhờ. Hành động mạo hiểm vì đám người Elland khi tiến vào Cảng Bansy chính là minh chứng… Danitz thầm thở dài trong lòng.

 

Klein liếc gã, không nói gì, cất bước tiến vào quán bar Rong Biển.

 

“Thực ra không cần thiết lắm đâu…” Danitz đi theo, khuyên nhủ một cách vô cùng giả trân.

 

Nhưng chính xác mà nói thì với gã, nếu không sợ làm lớn chuyện lên, nhét đám chó đ* kia vào trong xi măng rồi ném xuống đáy biển thì đúng là không còn gì tuyệt vời hơn!

 

Trong quán rượu ồn ào huyên náo, tiếng âm nhạc mang đậm bản sắc địa phương vọng lại, tạo cho người ta một cảm giác mê say.

 

Danitz chăm chú nhìn quanh một vòng, tìm kiếm đám người muốn đen ăn đen mình và ‘Mắt Xanh’ Meath.

 

“Kia là Deniel.” Danitz thuận miệng giới thiệu tay lái buôn chợ đen kia.

 

Tiếc thế chứ, nơi này hỗn loạn quá, chẳng biết đám người kia còn ở đây không… Gã nghĩ thầm trong nỗi tiếc nuối.

 

Klein nhìn theo, tay phải vuốt ve bàn tay trái đang đeo Đói Khát Ngọ Nguậy.

 

Hắn quay đầu nhìn Danitz bằng vẻ mặt như thường:

 

“Tháo khăn quàng cổ ra.”

 

Tông giọng của hắn tựa như đang ra lệnh cho Danitz đi mua một cốc bia.

 

Hả? Danitz ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm.

 

Klein hơi nhếch môi, tiếp tục:

 

“Tháo khăn quàng cổ ra, đừng để ta lặp lại lần thứ ba.”

 

“Sao lại…” Lời nói của Danitz bị ánh mắt băng giá điên cuồng kia chặn lại.

 

Gã vừa ngây ngốc vừa bối rối tháo khăn quàng cổ, vô thức cảm thấy những người xung quanh đang đánh giá mình, đều nhận ra mình chính là một hải tặc vĩ đại với số tiền thưởng 5500 bảng, ‘Liệt Diễm’ Danitz.

 

Klein vẫn duy trì nụ cười ẩn chứa sự điên cuồng, tiếp tục sắp xếp:

 

“Bỏ mũ xuống.

 

Ra kia mua vé.”

 

Trong nháy mắt, Danitz như thể bị một tia sét đánh trúng, suýt nhảy dựng lên.

 

“Thế thì tôi… sẽ bị nhận ra mất…” Dưới cái trừng mắt của Gehrman Sparrow, giọng gã ngày càng nhỏ dần.

 

Đến giờ phút này, cuối cùng gã cũng nhận ra Gehrman Sparrow muốn làm gì.

 

Hắn muốn lấy mình với giá trị 5500 bảng ra làm mồi nhử, câu đám hải tặc tham lam hoặc những cường giả của đám băng đảng kia ra! Cứt chó! Sao vừa rồi mình lại nghĩ làm bạn với hắn cũng ổn chứ, sao vừa rồi mình lại cho rằng hắn chính là bạn của mình chứ! Thằng mặt l*n này nữa! Danitz liên tục gào thét và chửi rủa trong lòng.

 

Gã không thể nào phản kháng, vì gã biết Gehrman Sparrow là tên có thể điên cuồng tới cỡ nào.

 

Đây là một tên điên muốn săn cả tướng quân hải tặc!

 

Vẻ mặt méo mó của Danitz lộ ra một nụ cười, gã vừa khẽ lắc đầu, vừa bỏ mũ xuống, từ từ đi về phía Deniel.

 

Chung quanh gã, từng ánh mắt chiếu qua, dừng lại hai giây rồi chợt dời đi.

 

Từng con ma men rút về sau như thủy triều, lộ ra một con đường trống vắng rộng rãi, giống như hải dương tách làm đôi.

 

Nhìn phản ứng của họ, trong nỗi lo lắng và hoảng sợ, Danitz còn cảm thấy ngạc nhiên.

 

Đây chính là cái uy của hải tặc vĩ đại sao? Đây chính là cảm giác trở thành tâm điểm của đám đông, được người người ngưỡng mộ sao? Móa nó, mình nghe thấy tiếng kẻ nào nói tên mình ra, xì xào ‘Liệt Diễm’… Danitz biết gã đã bị nhận ra, vừa nơm nớp lo sợ đi thẳng về phía trước, vừa vung hai tay xuống chuẩn bị chiến đấu.

 

“Danitz? ‘Liệt Diễm’ Danitz?” Trong đám người, ‘Mắt Xanh’ Meath ngạc nhiên bật thốt.

 

Cấp dưới của y cũng đưa mắt nhìn theo, hưng phấn reo lên:

 

“Sếp ạ, đúng là ‘Liệt Diễm’ Danitz thật rồi! 5500 bảng đấy!

 

Chúng ta ra tay chứ?”

 

Meath híp đôi mắt xanh thẳm, giơ bàn tay trái lên đập mạnh vào gáy tên cấp dưới:

 

“Đồ ngu đần này!

 

Nếu ‘Liệt Diễm’ Danitz mà ngu đần như mày, chẳng biết nó đã chết bao nhiêu lần rồi!

 

Nó dám xuất hiện như vậy, chứng tỏ chẳng sợ bị tập kích! Sau lưng nó ẩn giấu một cường giả chăng?”

 

Meath đột nhiên hoảng sợ, nhìn khắp tứ phía.

 

Y nghi ngờ rằng ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina Edwards đã bí mật tới Thành Khảng Khái – Bayam!

 

Xuyên qua kẽ hở giữa người với người, ở chỗ gần lối vào, y trông thấy một quý ngài trẻ tuổi mặc áo khoác đen có hai hàng cúc, đầu đội mũ phớt lụa cao nửa, tóc đen mắt nâu, khuôn mặt gầy gò, góc cạnh rõ ràng.

 

Không cần nói ra, linh cảm Meath cũng mách bảo y, đây là một tồn tại hết sức đáng sợ.

 

Linh cảm cao đã từng kéo tới bao nhiêu vấn đề cho y, nhưng cũng giúp y thành công trốn tránh được càng nhiều nguy hiểm hơn nữa!

 

“Đi thôi!” Y nén giọng ra lệnh, nhờ mấy vị khách uống rượu cản trở, chạy ra ngoài quán bar từ cửa sau giống Danitz trước đó.

 

Danitz hãi hùng khiếp vía đi tới trước mặt Deniel, mua hai tấm vé đi tàu Galagos ngay trước khuôn mặt kinh ngạc và sợ hãi của đối phương.

 

Mãi cho tới khi quay trở về đường cũ, dưới ánh mắt ra hiệu rời quán bar của Gehrman Sparrow, gã cũng không gặp ai phát động tấn công bất ngờ.

 

Chẳng phải người ta hay nói trong đám hải tặc có rất nhiều dân liều mạng à? Quả nhiên, lòng tham tạm thời nổi lên, cạm bẫy đặt quá vội thì khó mà hiệu quả… Điều dị thường hay đi kèm với chuyện gì đó không ổn, đương nhiên, cũng có thể lợi dụng điều dị thường để đe dọa kẻ địch… Tiếc quá… Klein nhấn mũ phớt, theo sát Danitz.

 

Bấy giờ, Danitz đang quanh quẩn cạnh chiếc đèn khí gas bên đường. Thấy Gehrman Sparrow đi ra, gã cười gượng:

 

“Tôi có thể quàng khăn cổ với đội mũ được rồi chứ?

 

Haha, đám thỏ đế chết nhát kia!”

 

“Có thể.” Klein không dừng lại, nhanh chân chạy thẳng tới một đầu phố khác.

 

Danitz co rụt đồng tử, vội vàng đuổi theo, gấp gáp hỏi:

 

“Sao tự dưng phải chạy trốn?”

 

Klein không quay đầu lại, đáp bằng giọng điềm nhiên:

 

“Ngươi muốn ở lại mời Kẻ Trừng Phạt đến à?”

 

Vừa nói, hắn vừa rút một người giấy ra, vung tay biến nó thành tro tàn.

 

Bấy giờ Danitz mới sực tỉnh, dù đám thỏ đế chết nhát kia không dám tự mình tấn công, nhưng chắc chắn có gan đi tố cáo. Nếu thành công, chúng còn có khả năng rất lớn nhận được một phần tiền thưởng!

 

Cả hai cật lực chạy thẳng vào một con hẻm yên tĩnh. Thấy Gehrman Sparrow dừng lại, Danitz mới có thời gian quấn kín khăn quàng cổ, đội mũ lên.

 

“Giờ chúng ta đi đâu?” Danitz hơi thở dốc.

 

Klein quét mắt qua gã, đáp:

 

“Tìm Elland.”

 

Khóe miệng Danitz lập tức co giật hai cái, gã chỉ hận không thể ném một cầu lửa qua.

 

“Mua vé tàu đi Đảo Dilynius.” Klein bồi thêm một câu, băng qua con hẻm này.

 

Đảo Dilynius là hòn đảo đầu tiên đi qua phía nam Quần đảo Rorsted.

 

“…Đúng rồi, từ đó cũng có tàu đi Galagos! Hiện giờ sự chú ý của mọi người đang đổ dồn về tàu chở khách đi từ Bayam tới Galagos, nhất định sẽ không ai nghĩ ra chúng ta đi vòng qua Dilynius!” Danitz bừng tỉnh đi theo.

 

 

Sáng thứ ba, Klein tự tay giúp Danitz cải trang, biến gã thành một người lai đeo kính mắt viền vàng.

 

Dù không thể nào sử dụng năng lực của “Người Không Mặt”, song so với cách giả trang trước đó của Danitz, hiện giờ đã tốt hơn ít nhất mười lần.

 

Họ thuận lợi lên tàu, chuẩn bị đi tới cảng Đảo Dilynius ở phía nam. Cuộc hành trình này mất khoảng 10 tiếng.

 

Tuu!

 

Con tàu chở khách rời cảng, tiến vào đại dương.

 

Dưới ánh mặt trời ấm áp, tầng mây mỏng manh và bầu trời xanh tươi, trong làn gió nhẹ mang theo hơi lạnh, con tàu động cơ lai này lặng lẽ chạy giữa làn sóng gợn lăn tăn, yên ổn khởi hành tới trưa.

 

Lúc này, Klein ngồi trong khoang tàu, đang cân nhắc tới một phần nội dung trong Cuốn Sách Bí Mật. Còn Danitz thì dạo qua dạo lại, mặc sức tưởng tượng ra cảnh mình và đám bạn đồng hành sẽ khoác lác với nhau ra sao.

 

Đột nhiên, tầm mắt họ chợt tối sầm lại, tựa như một lớp mây bay qua che khuất mặt trời.

 

Klein vô thức nhìn ra ngoài, trông thấy không biết tự bao giờ, một chiếc thuyền buồm khổng lồ đen kịt xuất hiện. Nó dài gần trăm mét, cánh buồm treo cao, hai bên mạn thuyền là một hàng đại bác.

 

Trước khi tới gần đây, nó hơi dịch chuyển sang phía khác một chút, song vẫn khiến khu vực xung quanh như thể có một vầng mặt trời đen đi qua.

 

Danitz lộ ra một vẻ mặt phức tạp xen lẫn sùng bái và sợ hãi cùng chán ghét. Gã xuýt xoa một tiếng, thì thầm như nói mê:

 

“Tàu Hắc Hoàng Đế…”