Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 633: Dòng thời gian



Thủ lĩnh của Giáo phái Thiên Thể tên là Follett Ken, một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi có khuôn mặt hóp lại, để râu quai nón nâu, trên cổ có một hình xăm màu xanh tà dị.

 

Lúc bị Luan đưa tới chỗ Klein, gã cực kỳ thiếu sức sống, trông có vẻ đã bị tra tấn tinh thần nghiêm trọng.

 

“Thưa ngài Đô đốc, trong quá trình bị bắt, gã liên tục chuyển đổi lý trí thành sức mạnh, tinh thần đang trên bờ vực sụp đổ…” Thư ký Luan tóc vàng chẳng quan tâm Đô đốc Emilius có nhìn ra chi tiết cụ thể nào không, cứ thế báo cáo toàn bộ mọi chuyện.

 

Thế thì quá hoàn hảo rồi… Trước đó Klein còn lo rằng một “Tên Điên” như Follet Ken sẽ chống trả lại áp lực tinh thần, từ chối trả lời câu hỏi của hắn. Cứ thế, hắn sẽ gặp phải rủi ro bị nghi ngờ, phải đuổi cấp dưới đi để thử thông linh.

 

Klein đưa ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn Follet Ken, bàn tay trái nhuốm một lớp vàng khuất dưới bàn sách.

 

Đói Khát Ngọ Nguậy đã hoán đổi sang linh hồn “Người Thẩm Vấn”!

 

Mà “Người Thẩm Vấn” chính là Danh sách 7 thuộc đường tắt ‘Trọng Tài’ của Đô đốc Emilius!

 

Sâu trong con mắt Klein, hai tia chớp sáng chói lóe lên, lập tức chồng lên bóng dáng của Follet Ken.

 

“Đâm xuyên tinh thần” sắp phát động!

 

Song, Klein không trực tiếp sử dụng năng lực phi phàm này, vì nó chỉ có tiêu chuẩn của Danh sách 7. Một khi thi triển trước mặt Luan, hắn sẽ bị thư ký tóc vàng này phát hiện ra thân phận ngay tức thì.

 

Dùng áp lực mà “Đâm xuyên tinh thần” mang tới cho linh thể, Klein ngồi tại chỗ hệt như Đô đốc Emilius chân chính, trầm giọng hỏi:

 

“Ngươi quen Cynthia hả?”

 

Vừa nói, hắn vừa giơ tay phải lên. Mặt dây chuyền hình chiếc sừng tê giác nhỏ màu đen trượt khỏi lòng bàn tay, lủng lẳng giữa không trung:

 

“Nó có tác dụng gì?”

 

Đang đờ đẫn, Follet Ken bỗng run lẩy bẩy, cảm thấy như thể tinh thần mình đang bị chặn bởi một con dao sắc nhọn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đâm xuyên.

 

Gã không khỏi cúi đầu xuống, lắp bắp đáp:

 

“Vâng, tôi có quen biết với cô ta.

 

Cynthia, tiểu thư Cynthia muốn có một đứa con với ngài Đô đốc, muốn có một đứa con sở hữu năng lực phi phàm với ngài. Cô ta được cha mẹ mình giới thiệu cho tôi.

 

Đây là Dây Chuyền Sinh Sôi được chế tác nhờ không khí mà thần linh ban thưởng. Chỉ cần ăn bột phấn từ nó, đeo nó một thời gian dài, sẽ có thể, sẽ có thể khiến ngài Đô đốc đây không tài nào cưỡng lại…”

 

Klein lẳng lặng nghe lời giải thích của Follet Ken, bán tín bán nghi.

 

Hắn tin phần đây là mục đích của Cynthia. Có thể do bắt nguồn từ ý muốn của bản thân, cũng có thể vì bị người khác thúc giục ép buộc, nhưng đúng là vị tiểu thư xinh đẹp này thực sự muốn có con với Đô đốc Emilius. Điều này có thể nhìn ra được từ sự cố chấp của cô ta kể cả sau khi đã bị biến dị.

 

Dù quý tộc Vương quốc Loen không thích, hay thậm chí bài xích con ngoài giá thú, nhưng cũng tùy hoàn cảnh. Một đứa trẻ ra đời mà có thể thành công thừa kế không ít đặc tính phi phàm từ cha mình sẽ được coi trọng——Ở phương diện này, những gia tộc cổ xưa nằm lòng vô số bí mật kia còn coi trọng hơn nữa. Mà gia tộc Levitt cũng nằm trong số ấy.

 

Vả lại, Đô đốc Emilius là người bên ngoài trông thì nghiêm túc cứng nhắc, nhưng bên trong lại cực kỳ trọng tình cảm. Dù có là con rơi, chắc chắn ông ta cũng sẽ rất yêu mến và trân trọng… Hẳn đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Cynthia mong muốn có một đứa con đến tột cùng… Klein thầm thở dài.

 

Còn phần hắn nghi ngờ trong câu trả lời của Follet Ken là tác dụng thực sự của Dây Chuyền Sinh Sôi, cùng với khả năng Giáo phái Thiên Thể đã cố tình lừa dối Cynthia về điều này.

 

Klein gia tăng áp lực cho “Đâm xuyên tinh thần”, lặng lẽ nhìn chòng chọc vào hai con mắt Follet Ken, cho đến khi gã không thể chịu đựng nổi mà cúi đầu xuống một lần nữa.

 

“Dây chuyền này còn tác dụng gì nữa?” Klein lại đung đưa mặt dây chuyền vỡ trong tay.

 

Tông giọng của hắn bình thản như thể đã biết tất cả bí mật, mấy câu hỏi hiện giờ chỉ là muốn xác nhận lại lần cuối.

 

Áp lực khó mô tả thành lời đã đánh gục Follet Ken, kẻ đang trên bờ vực sụp đổ tinh thần. Gã ngã phịch xuống đất, gần như điên cuồng la hét:

 

“N-Nó còn có thể ô nhiễm ngài!

 

Chỉ cần Cynthia ăn bột phấn mài từ nó và thành kính tụng niệm tôn danh Mẫu Thụ Dục Vọng, th-thì sẽ khiến bất cứ người đàn ông nào giao hợp với cô ta mà thành công có con sẽ bị ô nhiễm!

 

Th-thì sẽ có thể biến ngài thành tín đồ của Mẫu Thụ Dục Vọng! Trở thành bề tôi của Thần!”

 

Hóa ra là vậy… Klein lập tức hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, không còn nghi hoặc gì về sự kiện biến dị tối qua nữa.

 

Mục đích của Giáo phái Thiên Thể là lợi dụng Cynthia và Dây Chuyền Sinh Sôi – thứ trông giống một vật phẩm bình thường – để ô nhiễm Đô đốc Emilius, biến vị nhân vật quan trọng trong quân đội này thành tín đồ thành kính của Mẫu Thụ Dục Vọng, giúp đỡ giáo phái bọn chúng phát triển, thậm chí bảo vệ bọn chúng.

 

Mấu chốt để thành công của phương pháp này là đủ bí mật và bình thường, không liên quan gì đến mấy thứ như ép buộc, tấn công và đáng sợ cả.

 

Vì lẽ ấy, sau khi bị mình từ chối tới ba lần, sức mạnh ô nhiễm đến từ bột phấn của Dây Chuyền Sinh Sôi trong cơ thể Cynthia không được giải quyết, bị đẩy quá giới hạn, thành ra sản sinh kết nối với Mẫu Thụ Dục Vọng, xuất hiện biến dị trông có vẻ vô cùng đột ngột…

 

Vì lẽ ấy, thứ quái vật mà cô ta đã biến dị thành mới không thể gây uy hiếp gì được tới Đô đốc Emilius thật. Ngay cả mình cũng có thể giải quyết dễ dàng nhờ Bùa chú Luật Thứ Chín. Nguyên nhân là vì đây vốn không phải kết quả mà Giáo phái Thiên Thể muốn. Chúng chỉ muốn bí mật ô nhiễm Đô đốc Emilius, không muốn phát sinh xung đột với một Bán Thần… Klein lặng lẽ nhìn thư ký Luan tóc vàng.

 

Luan cũng đã hiểu sơ bộ sự kiện, bèn lập tức cúi đầu, trầm giọng:

 

“Thưa ngài Đô đốc, đây là sai lầm của chúng tôi.

 

Chúng tôi chỉ giám sát tiểu thư Cynthia và những người hầu ở đây, chứ không giám sát tới bạn bè và người thân của họ.

 

Tôi xin chấp nhận bất kỳ hình phạt nào, kể cả bị ngài gửi lên tòa án quân sự.”

 

Đô đốc thật sẽ đáp lại kiểu gì đây? Klein lại nhập tâm vào nhân vật Emilius, trải nghiệm nỗi đau đớn, bất lực, buồn bã và giận dữ gần đây.

 

Hắn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, đáp với biểu cảm nghiêm túc:

 

“Chuyện này để nói sau.”

 

Câu này mang hàm nghĩa “Còn phải xem biểu hiện sắp tới của ngươi thế nào”.

 

Luan ngẩn người mất một giây, tựa như không tin nổi hình phạt ngài Đô đốc đưa ra lại nhẹ nhàng tới vậy.

 

Klein khép hờ mắt, trầm giọng:

 

“Cha ta, cố Bá tước Levitt đã từng dạy ta một điều.

 

Ông nói, khoan thứ cho sai lầm đầu tiên mà cấp dưới mắc phải.

 

Luan, ngươi và những thành viên cận vệ kia nên biết ơn vì lòng nhân từ của ông.”

 

Ánh mắt của Luan hấp háy. Anh ta thầm hít một hơi thật sâu, không còn bình tĩnh như trước, thay vào đó là nói khá thành khẩn:

 

“Ý chí của ngài thật đáng kính nể.

 

Ngoài thần linh và Quốc vương, ngài chính là người tôi xin tuyệt đối trung thành.”

 

Miệng thì lớn mà một bụng ngạo mạn… Klein cũng chẳng tin tưởng gì đối phương, ra vẻ bình thản mà tiếp tục:

 

“Lời vừa rồi còn một câu sau, ‘Nghiêm trị sai lầm thứ hai mà chúng mắc phải’.”

 

Luan khẽ gật đầu, như thể đã đoán trước.

 

Klein lại đưa mắt về phía Follet Ken đã ngã xuống đất, hỏi mà mặt không đổi sắc:

 

“Ai sai các ngươi làm vậy?”

 

Từ góc nhìn của hắn, có lẽ Follet Ken sẽ trả lời đây là kế hoạch do chúng bày ra. Sau khi quen Cynthia và biết nhu cầu của cô ta, biết tình nhân cô ta là ai, Giáo phái Thiên Thể mới to gan nảy ra ý đồ ô nhiễm Đô đốc Hải quân Emilius.

 

Follet nhìn trái ngó phải với đôi nét thất thần, dè dặt mở miệng:

 

“L-Là Mẫu Thụ Dục Vọng. Thần-Thần sai khiến chúng tôi trong mơ. Tôi, từ đầu tôi chỉ muốn đưa Dây Chuyền Sinh Sôi cho Cynthia, cho tiểu thư Cynthia đeo thôi, chứ không định cho cô ta ăn bột phấn.”

 

Mẫu Thụ Dục Vọng sai khiến? Thế này tương đương với thần dụ ở một trình độ nào đó rồi còn gì… Klein suýt nhíu mày.

 

Dù Đô đốc Emilius là một nhân vật quan trọng của quân đội Loen, là Tư lệnh tối cao trên vùng trung tâm Biển Sonia, sở hữu địa vị khá quan trọng và quyền lực tương đối lớn, nhưng cũng đâu đến mức phải khiến một vị Tà Thần quan tâm như vậy… Cơ mà, mình không phải Tà Thần, sao hiểu nổi mạch suy nghĩ của các Thần cho được. Có lẽ ô nhiễm Emilius chỉ là phần đầu kế hoạch… Ừm, không thể loại trừ khả năng Follet Ken đang nói dối, lát phải xác nhận mới được… Klein trầm ngâm, nghiêm nghị hỏi:

 

“Ngươi mơ thấy giấc mộng ấy lúc nào?”

 

Follet sợ sệt gượng cười:

 

“V-Vào ngày 4 tháng 2, đêm thứ sáu tuần trước. T-Tôi nhớ rất kỹ, rất rõ, không thể nào quên được, vì tôi vừa mới giải phóng linh tính cho một phu nhân.”

 

Ngày 4 tháng 2… Klein ngẫm mãi cái thời điểm này, nhất thời không nhận ra nó có gì đặc biệt.

 

Trầm mặc hai giây, hắn chuyển hỏi:

 

“Quan hệ giữa các ngươi với Học phái Hoa Hồng là sao?

 

Quan hệ giữa Mẫu Thụ Dục Vọng với “Thần Bị Trói” là sao?”

 

Hắn chẳng lo Đô đốc Emilius đã biết về vấn đề này chưa. Hơn nữa, thư ký Luan cũng đã có hiểu biết nhất định rồi. Đây hoàn toàn có thể được xem như một cách thức hỏi để xác nhận lại.

 

Follet Ken lộ ra một vẻ mặt cuồng nhiệt khó mà kiềm chế:

 

“Ch-Chúng tôi là một phân nhánh của Học phái Hoa Hồng, người hướng dẫn của tôi chính là Thánh Giả của Học phái Hoa Hồng, Zatwen.

 

“Thần Bị Trói” là một hóa thân của Mẫu Thụ Dục Vọng.

 

Mẫu Thụ Dục Vọng là một vị thần linh chân chính và duy nhất, siêu việt vượt xa bảy thần và Chúa Sáng Thế Chân Thực!

 

Thưa ngài Đô đốc, ngài là một ứng cử viên cho vị trí bề tôi của Thần!”

 

Chém gió nghe bùi tai phết… Có thể hiểu Mẫu Thụ Dục Vọng là clone của “Thần Bị Trói” không? Theo như mô tả của ác linh dưới tàn tích ngầm được nghi là Hồng Thiên Sứ Medici, đường tắt ‘Tù Nhân’ và đường tắt ‘Ác Ma’ có thể trao đổi cho nhau. Do đó, “Thần Bị Trói” của Học phái Hoa Hồng có thể phóng đại đủ loại dục vọng của các sinh vật lên cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Nội bộ học phái này còn được phân chia thành hai phe là Hệ Tiết chế và Hệ Phóng túng… Điều này ăn khớp với tình hình hiện trường… Klein suy tư, nghiêng đầu nói với Luan:

 

“Ngươi ra ngoài một chút.”

 

Hắn định hỏi Follet Ken đã làm chuyện xấu gì chưa, xem gã có phải đối tượng phù hợp để làm đồ ăn của Đói Khát Ngọ Nguậy không.

 

“Vâng, thưa ngài Đô đốc.” Luan không hỏi nguyên nhân, nhanh chân rời khỏi thư phòng, tiện tay đóng cánh cửa sau lưng lại.

 

Tiếng cạch nho nhỏ vừa vang lên, toàn bộ thư phòng đột nhiên trở nên an tĩnh như thể được ngăn cách với bên ngoài.

 

Năng lực phi phàm của “Nam Tước Sa Ngã”? “Bóp méo” động tác đóng cửa này để phong ấn thư phòng? Tử tế chưa kìa… Klein nghĩ ngợi vài giây, chợt hỏi:

 

“Ngày 6 tháng 2, tối chủ nhật, các ngươi đã làm gì?”

 

Follet Ken sửng sốt một hồi, đáp:

 

“Ch-Chúng tôi làm theo gợi ý của Mẫu Thụ Dục Vọng, dùng Dây Chuyền Sinh Sôi và lông tóc của một tên lang thang nào đó, cử hành nghi thức, phóng đại dục vọng tham ăn của gã lên.”

 

Quả nhiên tên lang thang vốn là thế thân của Đô đốc Emilius bị bọn người này giết! Chính là để ngăn Đô đốc không thể rời đi, từ đó dính bẫy, phải quan hệ tình dục với Cynthia rồi bị ô nhiễm? Trong nháy mắt, Klein đã xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

 

Mà sự xuất hiện của mình lại cung cấp một khả năng khác, trùng hợp phá hủy kế hoạch này… Trùng hợp… Không phải! Khi từ “trùng hợp” lóe lên trong tâm trí, Klein bất chợt nhớ ra, rốt cuộc ngày 4 tháng 2 – thời điểm Mẫu Thụ Dục Vọng cho Follet Ken lời gợi ý trong mơ – đặc biệt ở đâu.

 

Đó là ngày đầu tiên hắn lên Đảo Olavi!