Đàm Tử Kỳ nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua của cô, hai hàng mày chợt chau lại. Anh búng nhẹ vào trán cô một cái, như người lớn dạy trẻ con khi chúng hư hỏng vậy:
“Đang nghĩ đến chuyện đen tối gì vậy hả?”
Nhạc Nhiên Kỳ ôm trán: “Tôi… không có. Chỉ là súng của bang chủ, sao tôi có thể dùng được chứ?”
Nhạc Nhiên Kỳ nói xong liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cô thông minh, có thể nhanh chóng tìm cớ khác để lách đi. Nếu lộ ra ý đồ đen tối của cô thì còn mặt mũi nào nữa!
Đàm Tử Kỳ lườm lườm cô. Cô nhóc nhỏ đang đứng trước mặt anh nghĩ Đàm Tử Kỳ anh là ai chứ? Ba mươi tuổi đã nắm trong tay một nửa thế lực hắc đạo nước H. Còn cô là ai mà lại đưa ra vẻ mặt hài lòng như thể đã thật sự lừa được anh vậy?
Đàm Tử Kỳ không muốn nhiều lời với cô, tiện tay lấy ra cây súng yêu quý. Cây súng này là hàng thiết kế riêng, nặng và chắc tay hơn súng bình thường. Toàn thân súng được làm bằng chất liệu đặc biệt, không những mang màu đen bóng loáng đẹp mắt, mà còn có thể chống lại một số yếu tố khách quan đặc biệt.
Nhạc Nhiên Kỳ vừa chạm đến cây súng, cảm giác đã rất khác. Đàm Tử Kỳ đứng ra sau lưng cô, thân hình to lớn che chắn khiến cơ thể Nhạc Nhiên Kỳ bỗng chốc trở nên nhỏ bé. Đến mức chỉ cần ai đó đứng phía sau họ một khoảng, dùng mắt quan sát theo kiểu thông thường thì không tài nào nhìn thấy Nhạc Nhiên Kỳ đâu.
Nhạc Nhiên Kỳ nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt khẩu súng quý báu, giơ ngang tầm mắt. Không biết vì khẩu súng này không quen tay, hay vì khí thế của người đàn ông phía sau gây áp lực, mà Nhạc Nhiên Kỳ vốn đã thuộc lòng cách giữ kiểm soát khẩu súng, lại run rẩy đến mức có thể nhìn thấy được.
Đàm Tử Kỳ chỉ liếc nhẹ đã có thể hiểu được sự rối loạn trong tâm trí của cô. Anh khẽ chau mày, hay cánh tay to lớn giơ về phía trước, bàn tay nắm lấy tay cô, giúp cô ổn định được nòng súng.
“Đã học được mấy ngày, mà vẫn chưa biết cách khống chế à?”
“Tôi… đột nhiên tay tôi trở nên run rẩy…”
Đàm Tử Kỳ liếc mắt: “Không phải vấn đề ở bàn tay. Em sợ tôi đến mức không vững được tâm trí à?”
Nhạc Nhiên Kỳ giật mình, ngước mặt lên nhìn anh. Đúng lúc anh đang nhìn cô chằm chằm. Cô thấy vậy, lật đật xoay đầu nhìn thẳng về phía trước, thở mạnh một hơi để điều chỉnh hơi thở.
Đàm Tử Kỳ nhếch mép. bàn tay càng bóp chặt mu bàn tay của cô hơn.
“Khi ngắm bắn, phải thật tập trung vào mục tiêu phía trước. Đừng nghĩ làm thế nào để bắn đúng hồng tâm, phải nghĩ làm thế nào để có hiệu quả đến mức… không cần sử dụng viên đạn thứ hai.”
Giọng anh trầm ổn, không được gọi là nhẹ nhàng. Nhưng từ khi quen biết Đàm Tử Kỳ, đây là lần đầu cô thấy anh ta dùng giọng điệu dịu dàng như vậy với mình.
Nhạc Nhiên Kỳ nghe theo anh, dần dần điều chỉnh hơi thở, hướng mắt về phía trước. Cả tâm trí cô bây giờ chỉ dồn về việc làm thế nào để viên đạn trở nên tối ưu nhất.
Đàm Tử Kỳ cũng tập trung cao độ, đợi đến thời điểm thích hợp, không trực tiếp bóp còi mà lại ra lệnh từ sau:
“Bắn!”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên. Nhạc Nhiên Kỳ không tin vào mắt mình. Viên đạn cô vừa bắn đã trúng phóc hồng tâm, không lệch đi tí nào.
Cô vui mừng nhảy cẫng lên, lộ rõ vẻ cười vui:
“Bang chủ, tôi làm được rồi!”
Đàm Tử Kỳ nhìn sự hồn nhiên của cô, bất giác bật cười. Nhưng ngay lập tức đối phương liền lấy lại phong độ, làm ra bộ mặt nghiêm chỉnh, xoa đầu cô như chăm một đứa trẻ:
“Lần này là do có tôi giúp em. Đi ngủ đi, hôm sau cứ dựa vào những gì hôm nay được học mà cố gắng vào.”
“Tôi… có thể tập luyện thêm chút nữa không?”
“Vậy tôi sẽ nhốt em một mình ở đây đến sáng?”
Nhạc Nhiên Kỳ cười cười, lật đật dúi khẩu súng vào tay đối phương, đầu cúi thấp bốn mươi lăm độ:
“Tôi hiểu rồi. Bang chủ, chúc anh ngủ ngon!”
Nói xong, đối phương cũng ba chân bốn cẳng chạy đi mất. Đàm Tử Kỳ nhìn về phía cửa, vừa cười vừa lắc đầu.
“Một cô nhóc như vậy, sao có thể hoạt động độc lập ở sàn thương mại đen mấy năm trời chứ? Cô nhóc này vừa hay cần một người bảo hộ…”
Đàm Tử Kỳ chưa nói dứt câu, lại nhìn vào khẩu súng đẹp không tì vết trong tay mình.
“Chậc, đúng là số của mình mà!”
—-----------------
Đúng một tuần sau khi tập huấn, Nhạc Nhiên Kỳ được trở về nhà. Bây giờ cô sẽ chính thức không còn là Qúy cô lừa đảo nữa. Cô chỉ có hai thân phận, ban ngày làm nhân viên ở tập đoàn nhà họ Mặc, ban đêm đến điểm huấn luyện đều đặn mỗi ngày bốn tiếng.
Sở dĩ cô còn được giữ việc ở công ty, một là vì thế lực Mặc Gia đối với hai phe hắc đạo không phải là thứ có thể nói bỏ qua là bỏ qua. Về mặt kinh tế, Đàm Long bang hay Hắc bang không thể nào so với nhà họ Mặc được.
Vì vậy cho nên, trong lúc nhà họ Mặc vẫn còn trung lập, chỉ cần thành công lôi kéo được bọn họ đứng về phía Đàm Long bang, như vậy Đàm Tử Kỳ có thể thuận nước đẩy thuyền diệt trừ bang phái còn lại.
Vừa hay, ở trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Mặc lại có người của Đàm Long bang - Nhạc Nhiên Kỳ. Tội tình gì không giữ cô lại để giúp nắm bắt chút tình hình ở Mặc gia?
Mặc khác, đây cũng là chuyện tốt của Nhạc Nhiên Kỳ. Chỉ cần còn làm việc ở công ty, như vậy bà và mẹ vẫn sẽ không nghi ngờ chuyện cô đi sớm về muộn như từ trước đến nay.
Nhạc Nhiên Kỳ được tài xế đưa đến trước công viên gần nhà. Cô vừa bước xuống và chào tạm biệt “đồng môn”, chiếc điện thoại được dùng với thân phận “ngoài sáng” lập tức reo lên.
“Mẹ, con nghe đây!”
“Con đã về chưa?” - Tiếng Phương Tầm vang lên trong điện thoại.
“Rồi ạ. Bây giờ con chuẩn bị bước vào nhà đây.”
Mẹ cô đáp lại tỉnh bơ: “Ừ. Nhanh lên nhé. Bạn trai con ngồi đợi lâu lắm rồi đấy!”