Quý Cô Lừa Đảo

Chương 12: Em chính là niềm hi vọng lớn nhất của tôi



Nhạc Nhiên Kỳ vừa nghe có bạn trai ghé nhà, liền ba chân bốn cẳng chạy vào nhà như ma đuổi. Nếu là người bình thường, trong tâm thế này nhất định sẽ vì sợ bị gia đình phát hiện chuyện yêu đương nên mới có động thái như vậy.

Nhưng mà Nhạc Nhiên Kỳ cô thì làm gì có bạn trai chứ? Là tên nào ở đâu chui ra đã hủy hoại thanh danh của cô gái xinh đẹp chưa từng có tình đầu này?

Ầm!

Nhạc Nhiên Kỳ vội đến mức cửa cũng không hề mở một cách nhẹ nhàng. Cô kéo theo vali vào nhà cùng sự vội vã, rồi mới đứng thở hổn hển.

Vì nhà cô khá nhỏ, nên vừa bước vào cửa nhà đã gặp phòng khách ngay. Nhạc Nhiên Kỳ đảo mắt một vòng, đúng là mẹ và bà cô đang ngồi tiếp đãi một người đàn ông. Đã vậy, người đó lại còn là… anh ta??

Phương Tầm cười nói với người đàn ông đó: “Cậu xem, tôi vừa báo tin có cậu đến nhà, con bé đã vội vã như vậy.”

Người đàn ông đó, không ai khác chính là Mặc Từ Khuynh. Trời ạ! Có nằm mơ Nhạc Nhiên Kỳ cũng không có khả năng nghĩ đến chuyện người thừa kế của nhà họ Mặc lại xuất hiện trong căn nhà nhỏ bằng cái lỗ mũi của mình. Đã vậy, rốt cuộc ba người bọn họ đã có hiểu lầm gì, còn gọi Mặc Từ Khuynh là bạn trai của cô?

Nhạc Nhiên Kỳ đang hoang mang tột độ, còn Mặc Từ Khuynh thì niềm nở đứng dậy. Vẫn là bộ dạng thư sinh áo sơ mi trắng quần âu với mắt kính đó. Đã có gương mặt đẹp còn có vóc dáng tuyệt vời, cư xử đúng mực, lời nói nhỏ nhẹ, học thức và địa vị cao chót vót, tiền tài thì nhiều không đếm xuể. Tính ra thì đây đúng là mẫu đàn ông lý tưởng mà bất cứ phụ huynh nào cũng muốn con mình đưa về nhà, thảo nào…

Mặc Từ Khuynh đi đến chỗ Nhạc Nhiên Kỳ, định giơ tay ra xách vali giúp, nhưng cô liền kéo vali ra phía sau, tránh né sự giúp đỡ.

Nhạc Nhiên Kỳ thể hiện vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Giám đốc Mặc, sao anh lại đến đây? Nếu có vấn đề về việc nghỉ phép của tôi, bộ phận nhân sự sẽ quản lý chuyện đó. Anh trăm công nghìn việc như vậy, không cần để tâm đến một nhân viên nhỏ như tôi.”

Mặc Từ Khuynh lắc đầu, ôn nhu đáp: “Tôi không đến đây vì chuyện nghỉ phép của em. Tôi nhớ em nên đến.”

Hai gò má Nhạc Nhiên Kỳ ửng hồng. Lời nói này có thể nghe được từ một người đẹp trai như vậy, đúng là khiến người ta cảm kích. May là chỉ mới thốt ra từ miệng của Mặc Từ Khuynh, chứ nếu gương mặt yêu nghiệt của Đàm Tử Kỳ mà thở được câu này, chắc Nhạc Nhiên Kỳ cô ngất xỉu tại chỗ mất.

Nhạc Nhiên Kỳ tránh né ánh mắt của đối phương, lại vô tình nhìn thấy mẹ và bà mình đang nắm tay nhau, vẻ mặt vô cùng mong chờ hướng về phía cô và Mặc Từ Khuynh.

Lúc nãy anh ta nói lớn như vậy, nhất định mẹ và bà cô đã nghe thấy rồi. Hay rồi, lần này không những không thể thanh minh chuyện mình chưa có bạn trai, mà có khi còn bị gán ghép một đôi với người đàn ông này mất.

Nhạc Nhiên Kỳ thở dài: “Mặc tổng, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện riêng không?”

Mặc Từ Khuynh vui ra mặt: “Rất sẵn lòng!”

Nhạc Nhiên Kỳ vốn dĩ không muốn gây hiểu lầm, nên chưa bao giờ ở riêng với Mặc Từ Khuynh quá lâu. Nhưng trong tình thế hiện tại, cô cảm thấy nếu cứ giữ địa điểm nói chuyện thế này, không chừng tối nay mẹ và bà cô sẽ mất ngủ để chuẩn bị của hồi môn mất. Tai hại! Tai hại!

Theo lời Nhạc Nhiên Kỳ, cả hai cùng ra công viên gần nhà cô, chọn băng ghế gần đài phun nước để ngồi nói chuyện. Bây giờ cũng đã xế chiều, vừa hay có thể ngắm cảnh hoàng hôn vừa buông xuống, vô cùng nên thơ.

Nhạc Nhiên Kỳ không có tình ý với đối phương, cũng suy nghĩ ra được khung cảnh này thật sự rất thích hợp để hẹn hò. Vậy nên cô thật sự rất quan ngại, không biết trong đầu Mặc Từ Khuynh đã vẽ ra được viễn cảnh gì rồi.

Nhạc Nhiên Kỳ thở mạnh một hơi, chấp nhận bắt chuyện trước để xóa tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người:

“Anh… đến nhà tìm tôi có việc gì?”

Mặc Từ Khuynh tỏ vẻ lo lắng: “Nghe nói em nghỉ làm một tuần, tôi thật sự rất lo lắng cho em. Nên nhân lúc em về nhà, tôi mới ghé sang thăm hỏi một chút. Người nhà của em cũng đã đối xử rất tốt với tôi.”

Nhạc Nhiên Kỳ khách sáo: “Đó cũng là việc nên làm. Dù sao anh cũng là khách quý mà. Có điều nếu bà và mẹ tôi có lỡ hiểu lầm gì đó gây ảnh hưởng đến anh, thì tôi cũng đành xin lỗi vậy.”

Mặc Từ Khuynh trầm ngâm hết mấy giây, ánh mắt dồn về bàn tay trắng nõn nà của cô, như muốn nắm lấy như lại không thể.

“Nếu được hiểu lầm như vậy thì tốt quá.”

“Anh…”

Nhạc Nhiên Kỳ chưa kịp nói trọn câu, đối phương đã giơ tay xoa đầu cô, dáng vẻ vô cùng ấm áp. Anh vừa cười vừa nói:

“Tôi nói rồi, theo đuổi em là điều tuyệt nhất tôi có thể làm bây giờ. Chỉ cần tôi đủ chân thành, tôi tin chắc rồi sẽ được em chấp nhận giống như gia đình em thôi.”

Nhạc Nhiên Kỳ khẽ kéo tay anh ra khỏi tóc mình: “Mặc tổng, chuyện này tôi cũng nói nhiều lần rồi. Xin anh đừng kì vọng gì ở tôi cả.”

Mặc Từ Khuynh thở dài một hơi, dường như nỗi buồn đã tồn đọng đâu đó trong tâm hồn. Anh đứng dậy, mắt dõi theo ánh chiều tà, lại nhìn xuống mái tóc và tròng mắt của người con gái trước mặt, đã bị ánh hoàng hôn làm cho ửng vàng.

Anh chìa tay véo má cô. Đây cũng là lần đầu tiên anh dám chủ động như vậy. Nhạc Nhiên Kỳ bị làm cho giật mình, nhất thời không phản ứng kịp.

“Kỳ Kỳ, em chính là niềm hi vọng lớn nhất của tôi.”

Nói xong, Mặc Từ Khuynh khẽ cười rồi quay người rời đi. Trước khi đi mất hút còn không quên vẫy tay chào tạm biệt. Nhạc Nhiên Kỳ cũng vẫy tay theo quán tính. Nỗi sầu muộn chất chứa đầy trong lòng.

Đây chính là cảm giác cảm thấy có lỗi với người quá tốt với mình sao?

Nhưng Nhạc Nhiên Kỳ cô là ai? Còn Mặc Từ Khuynh là ai chứ? Có thể làm bạn đã là chênh lệch đẳng cấp lắm rồi. Nhạc Nhiên Kỳ sinh ra trong nghèo khó, từ nhỏ đã hiểu rõ đạo lý môn đăng hộ đối.

Cô bé lọ lem được gả cho hoàng tử không phải cũng vì xuất thân của cô ấy vốn là con gái của bá tước hay sao?