Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản

Chương 31: Giúp người bị nạn



Ngày hôm sau, tình trạng sạt lở ở đổi Vọng Cảnh trở nên nghiêm trọng hơn, buộc các đội cứu hộ phải hoạt động hết công suất. Tuy nhiên, nguồn nhân lực vẫn không đủ, nên nhiều tình nguyện viên đã đứng lên hỗ trợ hết mình.

Thiên Di cùng các thành viên trong đoàn của cô cũng xắn tay vào công việc, không hề ngơi nghỉ.

Trời mưa nặng hạt hơn, bùn đất trơn trượt khiến việc di chuyển trở nên nguy hiểm. Trong lúc vận chuyển đồ cứu trợ lên khu vực cao hơn, Thiên Di gần như trượt ngã nếu không nhờ Lầm Thiên Vũ kịp thời giữ lại.

"Thiên Di, cẩn thận chứ!" Anh nhắc nhở, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng.

Cô cười gượng, gạt bớt nước mưa trên mặt. "Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý hơn."

Khi chiều xuống, đội cứu hộ báo cáo rằng số người bị mắc kẹt tại khu vực sạt lở vẫn còn quá nhiều, đòi hỏi thêm nhân lực. Không chút do dự, Trọng Khang và Gia Khiêm lập tức xung phong tham gia hỗ trợ, quyết tâm làm tất cả những gì có thể đề giải cứu các nạn nhân.

Thấy vậy, Quang Minh cũng tiến đến trước mặt Thiên Di, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. "Chị Thiên Di, cho em tham gia cùng. Em muốn giúp mọi người."

Thiên Di nhìn cậu, vẻ mặt thoáng chút do dự nhưng rồi cô hiểu rằng tất cả đang vì một mục đích chung. Cô gật đầu, dặn dò nghiêm túc. "Nhớ là phải cẩn thận. Nếu cảm thấy không ổn thì lập tức quay về, không được liều lĩnh."

Quang Minh mỉm cười, gật đầu thật mạnh trước khi vội vã cùng Trọng Khang và Gia Khiêm chuẩn bị.

Thiên Di nghĩ ngợi một lát, sau đó quay sang đội cứu hộ, giọng đầy kiên quyết. "Tôi cũng muốn đi. Mọi người đang cần thêm người, tôi không thể đứng nhìn được."

Người phụ trách đội cứu hộ thoáng lưỡng lự, nhưng ánh mắt không chút do dự của cô đã khiến anh hiểu rằng đây không phải là quyết định bồng bột. Cuối cùng, anh gật đầu. "Vậy được, nhưng cô phải luôn tuân theo chỉ dẫn.

Tình hình rất nguy hiểm."



Thiên Di gật đầu, lòng cô vừa căng thẳng vừa tràn đầy quyết tâm. Giờ phút này, tất cả đều vì một mục tiêu: cứu những người đang kẹt lại giữa cơn nguy nan.

Khi Lâm Thiên Vũ nghe tin Thiên Di chuẩn bị rời đi cùng đội cứu hộ đề hỗ trợ tại khu vực sạt lở, anh lập tức vội vàng chạy đến tìm cô. Bước chân của anh nhanh và gấp gáp, tiếng gọi của anh vang lên giữa không khí căng thẳng: "Thiên Di, đợi đã!"

Thiên Di quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Thiên Vũ. Anh tiến nhanh đến bên cô, hơi thở dồn dập.

"Cô không thể đi," anh nói, giọng nói lẫn sự căng thẳng. "Tình hình quá nguy hiểm, cô không phải là người chuyên trách trong việc cứu hộ. Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?"

Cô mỉm cười, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Tôi biết rõ rủi ro, nhưng tôi không thể đứng yên khi người khác cần giúp đỡ.

Đừng lo, tôi sẽ cẩn thận."

Lâm Thiên Vũ nắm chặt tay cô, ánh mắt anh không giấu nổi sự quan tâm sâu sắc. "Nghe tôi, Thiên Di. Lần này thật sự không giống. Cơn mưa lớn làm đất rất yếu, nếu có thêm sạt lở, ai cũng có thể bị cuốn đi. Làm ơn, hãy nghĩ cho bản thân mình."

Thiên Di nhìn anh một lúc lâu, trong ánh mắt hiện lên sự do dự nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, giọng nói bình tĩnh nhưng không kém phần kiên định. "Tôi đã quyết định rồi, bác sĩ Lâm. Hãy tin tôi."

Lâm Thiên Vũ đứng lặng, không thể làm gì khác ngoài nhìn cô bước đi cùng đội cứu hộ. Bóng dáng Thiên Di mờ dần trong làn mưa lạnh lẽo, để lại trong lòng anh một cảm giác bất an không thể xua tan.

Thiên Di nhanh chóng được đội trưởng đội cứu hộ phân công nhiệm vụ. Cô cùng một nhóm người trong đội được chỉ định đi vào khu vực sạt lở, nơi còn nhiều người bị mắc kẹt cần được giải cứu. Dưới bầu trời vẫn mưa lất phất, từng bước chân của cô đều cẩn trọng, giữa những đoạn đường bùn lầy trơn trượt và gập ghềnh.

Sau nhiều giờ làm việc không ngừng, họ đã giải cứu được một số người khỏi những đống đồ nát. Một cặp vợ chồng già, tay run run nhưng ánh mắt đầy biết ơn, nắm lấy tay Thiên Di và liên tục nói lời cảm ơn. Những giọng nói yếu ớt nhưng chứa chan tình cảm, những ánh mắt sáng lên hy vọng khiến lòng cô trào dầng một cảm xúc khó tả.

"Mọi người ổn rồi, hãy theo chúng tôi đến khu vực an toàn," Thiên Di nhẹ nhàng nói, nắm chặt tay bà lão để dìu bà bước qua những đoạn đất đá trơn trượt.



Nhiều người được cứu thoát đã không ngừng nói cảm ơn, ánh mắt họ đong đầy lòng biết ơn và sự cảm kích.

Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô nhận ra rằng mọi vất vả, mệt mỏi đều trở nên đáng giá.

Một người dân lo lắng chỉ về phía bìa rừng, giọng run rẩy. "Vẫn còn mấy hộ gia đình bị kẹt lại, nhưng họ ở khá xa, sát bìa rừng, đường đi khó khăn lắm."

Thiên Di gật đầu, ánh mắt dõi theo hướng mà người dân chỉ. Cô cùng đội cứu hộ, không ngại dấn bước trên con đường gập ghềnh và trơn trượt. Cơn mưa vẫn chưa ngớt, khiến bùn lầy ngày càng dày hơn. Dù vậy, không ai trong đoàn ngừng lại, tất cả đều hiểu rõ sự khẩn cấp của tình hình.

Khi đến gần khu vực được mô tả, Thiên Di quan sát thấy khu vực không quá rộng, nhưng các căn nhà lại rải rác, che khuất bởi cây cối um tùm. Cô dừng lại, nhìn quanh một lượt rồi nói với đội trưởng, giọng đầy quyết tâm:

"Chúng ta nên chia nhỏ nhóm ra để tìm kiếm. Như vậy sẽ nhanh chóng hơn."

Đội trưởng trầm ngâm trong giây lát, rồi gật đầu tán thành. "Y kiến hay, nhưng nhớ giữ liên lạc. Mọi người không

dudc lo la."

Ngay lập tức, đội cứu hộ chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm gồm hai đến ba người. Thiên Di, với sự nhiệt huyết

khong the giau duc, di cung mot nhan vien cuu ho va mot ngudi dan thong thao dudng rung. Khi bat dau tach

ra, cô quay lại nhìn cả nhóm, ánh mắt rực sáng ý chí kiên định.

"Cẩn thận nhé," cô nói với tất cả, giọng vừa mạnh mẽ vừa động viên. Không ai biết điều gì đang chờ phía trước, nhưng cô sẵn sàng đối mặt, vì mục tiêu là đưa tất cả mọi người ra khỏi hiểm cảnh an toàn.