Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản

Chương 33: Tự mình tìm kiếm



Khi Trọng Khang gọi cho Vương Kỳ Nam, điện thoại anh không đồ chuông quá lâu vì đang trong cuộc họp khẩn.

Cảm giác bất an dâng lên, Trọng Khang chuyển hướng gọi cho Trịnh Bảo Long. Anh hy vọng có ai đó sẽ kịp thời báo tin trước khi quá muộn.

Trong phòng họp lớn, bầu không khí nặng nề vì những vấn đề quan trọng cần giải quyết. Tiếng bàn luận liên tục vang lên, nhưng bất ngờ, tiếng gõ cửa gấp gáp cắt ngang cuộc họp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa, và không ai ngờ rằng, người đứng ngoài chính là Bảo Long. Anh bước vào, nét mặt căng thẳng.

"Thưa Vương tổng, có chuyện không hay rồi !" Giọng nói của anh trẩm nhưng lộ rõ sự gấp rút.

Vương Kỳ Nam nhìn Bảo Long một giây, như muốn dò hỏi sự nghiêm trọng của vấn đề. Nhận thấy ánh mắt khẩn thiết, anh đứng dậy, không chần chừ thêm giây nào. Căn phòng họp trở nên im lặng, chỉ còn tiếng bước chân vội vã của Kỳ Nam khi rời khỏi phòng.

Vương Kỳ Nam bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Bảo Long: "Chuyện gì mà cậu lại khẩn trương như vậy?"

Bảo Long không vòng vo, hạ giọng nhưng vẫn rõ ràng từng chữ. "Phu nhân gặp nguy hiểm. Đội cứu trợ cho biết cô ấy bị lạc trong rừng sau vụ sạt lở nghiêm trọng, trời lại mưa lớn khiến công cuộc tìm kiếm rất khó khăn. Hiện tại, đội trưởng đã tạm dừng việc tìm kiếm vì lo ngại cho an toàn của mọi người."

Kỳ Nam cảm thấy một luồng điện chạy qua người. Cơn tức giận và lo lắng đan xen, trái tim anh nhói lên. "Cô ấy...

đã bi lạc bao lâu rồi?"

"Không lâu, nhưng nếu cứ chờ đợi thì sẽ rất nguy hiểm." Bảo Long đáp, ánh mắt thể hiện rõ nỗi bất an.

Không nói thêm lời nào, Vương Kỳ Nam siết chặt nắm đấm. Anh quay lại phòng họp, dứt khoát ra lệnh với giọng lạnh lùng: "Cuộc họp dừng lại tại đây. Tôi có việc cần giải quyết." Trước khi ai kịp phản ứng, anh đã rời khỏi phòng, để lại một bầu không khí kinh ngạc và căng thẳng.

Ra đến bãi đậu xe, Kỳ Nam lao lên xe, gương mặt hiện rõ sự quyết liệt. "Bảo Long, chuẩn bị máy bay trực thăng cho tôi. Nếu họ không tìm được cô ấy, tôi sẽ tự mình tìm." Giọng anh sắc lạnh, đôi mắt ánh lên quyết tâm không gì lay chuyển được.

Bảo Long không dám chần chừ, gật đầu nhận lệnh rồi lập tức gọi điện thoại điều động. Chiếc xe lao nhanh trên đường, chỉ còn tiếng mưa dội vào cửa kính như thúc giục từng giây trôi qua. Kỳ Nam ngồi trong xe, ánh mắt anh lạc lõng nhưng lòng tràn đầy ý chí, anh sẽ không để mất cô, không bao giờ.



Ở nơi cứu trợ, Lâm Thiên Vũ cố gắng chuẩn bị một kế hoạch tìm kiếm mới. Anh thu thập thông tin từ những người dân đã chứng kiến sự việc, hy vọng sẽ có manh mối nào đó dẫn đến nơi Thiên Di bị mất tích. Tuy nhiên, mọi lời kể đều chỉ ra một điều: khu vực đó rất nguy hiểm, cây cối rậm rạp và địa hình khó lường

"Chúng ta không thể chờ lâu hơn được!" Lâm Thiên Vũ gắn giọng, ánh mắt kiên định. "Mưa lớn hay không, tôi vẫn sẽ đi tìm cô ấy.

Gia Khiêm đặt tay lên vai anh muốn trấn an tình hình "Bình tĩnh. Chúng ta ai nấy đều lo lắng mà, nhưng một mình anh sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn. Đợi thêm chút nữa, khi đội cứu hộ quay lại, chúng ta sẽ cùng đi."

"Còn chờ gì nữa? Nếu là người quan trọng của các anh, các anh có thể chờ sao?" Thiên Vũ nghiến răng, ánh mắt bừng bừng ý chí.

Chỉ sau khi những lời này tuôn ra, anh mới nhận ra mình đã lỡ lời. Cả căn phòng im bặt, mọi ánh mắt đồ dồn về phía anh, như thế không ai tin được Lầm Thiền Vũ lại thừa nhận Thiên Di có ý nghĩa đặc biệt với mình.

Lúng túng trong giây lát, anh vội chữa lời, giọng bớt căng thẳng nhưng vẫn đầy quyết tâm. "Y tôi là... cô ấy đến đây với tinh thần cứu trợ, nếu xảy ra chuyện gì, tất cả chúng ta đều sẽ day dứt và ân hận."

Khi Vương Kỳ Nam tới nơi, trời đã quá nửa đêm. Mưa vẫn không ngừng rơi, từng giọt nước nặng nề gõ xuống mặt đất sũng nước. Không khí căng thẳng bao trùm khắp khu vực cứu hộ. Vừa bước vào, anh đã yêu cầu đội trưởng trình bày phương án tìm kiếm. Nhưng chưa nghe hết, anh lập tức bác bỏ, ánh mắt lộ rõ vẻ sốt ruột và bực bội.

"Phương án quá chậm," anh gắn giọng, sự tức giận lộ rõ trong từng lời nói. "Thời gian quý giá thế này, các người còn muốn chờ gì nữa?"

Một vài người trong đội cố gắng giải thích rằng điều kiện thời tiết khắc nghiệt, địa hình trơn trượt và nguy cơ sạt lở là quá lớn, nhưng không thể lay chuyển ý chí của anh. Vương Kỳ Nam cởi phăng chiếc áo khoác ngoài đã sũng nước, chỉ còn lại lớp áo mưa mỏng.

"Tôi không quan tâm đến nguy hiểm," anh nhìn thẳng vào đội trưởng đội cứu hộ, giọng đầy cương quyết và giận dữ. "Cô ấy đang ở ngoài kia, một mình, không thể để cô ấy phải đợi thêm."

Những lời nói dứt khoát như đanh thép khiến mọi người im lặng, không ai dám ngăn cản. Ánh mắt của Vương Kỳ Nam rực lên tia sáng quyết liệt, như thể không gì có thể cản bước anh. Dứt lời, anh bật đèn pin, gạt mưa gió và bùn đất, lao mình vào màn đềm đen đặc.

Mưa trút xuống mỗi lúc một nặng hạt hơn, lạnh thấu xương nhưng không thể làm dịu đi ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Vương Kỳ Nam. Bất chấp mọi nguy hiểm rình rập, từng bước chân của anh dấn sâu vào rừng rậm tối tăm, tim anh chỉ vang lên một nhịp đập duy nhất: "Thiên Di, đợi tôi, tôi chắc chắn sẽ tìm được cô.