Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản

Chương 34: Đừng sợ, sẽ ổn thôi



Lâm Thiên Vũ dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Vương Kỳ Nam khuất dần trong màn mưa tối tăm. Anh siết chặt nắm tay, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Nỗi lo lắng cho Thiên Di càng lúc càng dâng cao, thôi thúc anh lao theo.

Nhưng trước khi anh kịp bước chân, cánh tay Trọng Khang đã giữ anh lại.

"Vợ cậu ta một mình cậu ta điên là đủ rồi," Trọng Khang nói, giọng vừa kiên quyết vừa có chút khẩn trương. "Ở đây còn nhiều nạn nhân chờ anh chăm sóc."

Lâm Thiên Vũ quay lại, ánh mắt sắc bén như muốn phản bác, nhưng rồi anh nhận ra lời nói của Trọng Khang là sự thật. Vẫn còn quá nhiều người cần sự giúp đỡ, và vai trò của anh là bác sĩ bảo vệ sự sống, không thể vì một người mà bỏ mặc trách nhiệm.

Anh thở dài nặng nề, mắt vẫn nhìn về hướng mà Vương Kỳ Nam đã biến mất. "Chỉ mong có thể tìm thấy cô ấy kịp thời..." Lời nói dường như chìm vào tiếng mưa rơi.

Thiên Di mở mắt trong cơn choáng váng, cơn đau nhức lan khắp cơ thể khiến cô khó thở. Nước mưa lạnh buốt chảy qua mặt, trộn lần với bùn đất bám đầy trên da thịt. Toàn thân cô run rẩy, đôi tay bị đá đề nặng khiến từng ngón đau nhói, còn đôi chân thì nhức buốt không thể cử động bình thường.

Cô cắn môi, cố giữ tỉnh táo, dùng hết sức lực còn lại để lết người đến gốc một thân cây gần đó. Mỗi lần nhích lên là mỗi lần cơn đau như dao cắt xuyên qua từng cơ bắp. Nhưng cô không dừng lại, ý thức được rằng phải bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh cắt da và những cơn mưa rào không ngớt.

Dưới bóng cây lưa thưa, Thiên Di ngồi co lại, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng ý chí sống vẫn còn mạnh mẽ. Nhìn lên bầu trời u ám, cô tự nhủ mình phải cố gắng cầm cự cho đến khi có ai đó đến cứu.

"Phải giữ tỉnh táo.." Thiên Di tự nói với mình, giọng run run. Nước mưa tiếp tục rơi, lạnh lẽo và vô tình, nhưng cũng là thứ duy nhất giúp cô giữ tỉnh táo giữa ranh giới sống và chết.

Thiên Di ngồi dưới gốc cây, đôi mắt mờ đi bởi nước mưa và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy. Cô nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi bản thân còn là tiểu thư của Phạm Gia, sống trong nhung lụa, được ba mẹ yêu thương và bảo bọc hết mực. Khi ẩy, mọi thứ đối với cô đều quá dễ dàng; chẳng có điều gì thực sự làm khó cô. Nhưng rồi, cô luôn mong muốn được thoát khỏi cái vỏ bọc ấy, được tự mình bước đi trên đôi chân của mình, tự mình đối diện với cuộc sống.

Và giờ đây, giữa cơn mưa lạnh lẽo, khi mạng sống của chính mình đang bị đe dọa từng giây phút, Thiên Di mới nhận ra mình khao khát sự an toàn biết nhường nào. Bao năm khát vọng được chứng tỏ bản thân trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi nhớ quay quắt về gia đình, về tình yêu thương của ba mẹ. Sự bất lực khiến cô không kìm được mà bật khóc.

"Ba mẹ... con nhớ hai người..." Giọng nói của Thiên Di chỉ là tiếng thì thầm trong không gian rộng lớn, nhưng với cô, đó là tất cả những gì còn sót lại những hy vọng mong manh, những ký ức và nỗi nhớ đong đầy.

Thiên Di không biết mình đã ngồi dưới cơn mưa lạnh lẽo bao lâu, chỉ cảm nhận rõ từng cơn gió buốt giá thổi qua, làm cơ thể cô trở nên tê dại. Cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, cơn đói bắt đầu dồn dập đến.Cô nhớ lại, trước khi lên đường cứu trợ, cô đã bỏ mấy viên kẹo đường vào túi áo, ít nhất cũng có chút gì đó chống đói.

Cô thận trọng moi túi áo ra, đôi tay run rẩy vì cơn đau, do vết thương ở tay làm mọi động tác trở nên khó khăn.

Mỗi lần cố gắng xé vỏ kẹo, cô lại phải ngừng lại vì cơn đau nhói, cuối cùng, sau một vài nỗ lực, cô cũng mở được vỏ kẹo. Cảm giác ngọt ngào của viên kẹo đường nhỏ ấy như đem lại chút ấm áp trong thân thể mệt mỏi.

Vương Kỳ Nam không còn biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân của mình đã mỏi rã rời, và lòng anh đầy nỗi lo lẳng. Anh đã cổ gẳng bám theo bản đồ mà đội cứu trợ đã cung cấp, nhưng đường đi càng lúc càng khó khăn, những lối mòn cũ bị xóa nhòa bởi trận mưa lớn và sạt lở đất

Vương Kỳ Nam cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong tim mình. Anh sợ rằng bên dưới những lớp đất đá này sẽ là Thiên Di, bị vùi lấp, không còn nguyên vẹn như trước. Mọi hình ảnh về cô hiện lên trong đầu anh, những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần cô cười, những lần cô bướng bỉnh không nghe lời anh. Anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng cô bị thương, không thể chịu đựng được nếu mất cô.

Càng đi càng xa, đêm dần khuya và trời vẫn không ngừng mưa, chỉ có bóng tối bao trùm xung quanh. Vương Kỳ Nam đứng lại, hai tay nắm chặt, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh dại đi vì lo sợ. "Thiên Di, cô ở đâu" Anh gọi lớn đến khản cổ cũng không biết cô có nghe thấy mình hay không.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng gọi tên mình vọng từ đâu đó nhưng không rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo loé lền từ phía xa, như một tia hy vọng giữa cơn mưa và bóng tối. Cô không còn đủ sức để gọi lại, chỉ có thể nhằm mắt và dùng tất cả sức lực yếu ớt còn lại để bật đèn pin. Đèn pin của cô chớp tắt liên tục, từng lần sáng rồi lại tối, như muốn gửi đi một tín hiệu mỏng manh.

Khi ánh sáng kia tiến gần, Thiên Di không thể tin vào mắt mình. Vừa nhận ra hình dáng của người đang tiến đến, cô bống cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Đó là Vương Kỳ Nam, ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay anh chiếu rọi trên khuôn mặt đầy lo lắng và kiên quyết của anh.

Vương Kỳ Nam không nói gì, chỉ vội vàng lao đến, ôm chặt lẩy Thiên Di trong vòng tay. Cảm giác khó thở từ cơn đau khiến Thiên Di không thể kiềm chế được nữa. Cô bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, hòa cùng với mưa. Tay cô, mặc dù bị thương, vẫn cố gắng quàng qua cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa duy nhất để không bị rơi vào kong tối.

"Anh... Anh đến rồi..." Cô thì thào, giọng nghẹn ngào trong đau đớn.

Vương Kỳ Nam siết chặt cô hơn, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng và đau đớn. "Cô không sao, không sao đâu. Tôi ở đây rồi, đừng sợ, sẽ ổn thôi. Lâm Thiên Vũ dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Vương Kỳ Nam khuất dần trong màn mưa tối tăm. Anh siết chặt nắm tay, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Nỗi lo lắng cho Thiên Di càng lúc càng dâng cao, thôi thúc anh lao theo.

Nhưng trước khi anh kịp bước chân, cánh tay Trọng Khang đã giữ anh lại.

"Vợ cậu ta một mình cậu ta điên là đủ rồi," Trọng Khang nói, giọng vừa kiên quyết vừa có chút khẩn trương. "Ở đây còn nhiều nạn nhân chờ anh chăm sóc."

Lâm Thiên Vũ quay lại, ánh mắt sắc bén như muốn phản bác, nhưng rồi anh nhận ra lời nói của Trọng Khang là sự thật. Vẫn còn quá nhiều người cần sự giúp đỡ, và vai trò của anh là bác sĩ bảo vệ sự sống, không thể vì một người mà bỏ mặc trách nhiệm.

Anh thở dài nặng nề, mắt vẫn nhìn về hướng mà Vương Kỳ Nam đã biến mất. "Chỉ mong có thể tìm thấy cô ấy kịp thời..." Lời nói dường như chìm vào tiếng mưa rơi.

Thiên Di mở mắt trong cơn choáng váng, cơn đau nhức lan khắp cơ thể khiến cô khó thở. Nước mưa lạnh buốt chảy qua mặt, trộn lần với bùn đất bám đầy trên da thịt. Toàn thân cô run rẩy, đôi tay bị đá đề nặng khiến từng ngón đau nhói, còn đôi chân thì nhức buốt không thể cử động bình thường.

Cô cắn môi, cố giữ tỉnh táo, dùng hết sức lực còn lại để lết người đến gốc một thân cây gần đó. Mỗi lần nhích lên là mỗi lần cơn đau như dao cắt xuyên qua từng cơ bắp. Nhưng cô không dừng lại, ý thức được rằng phải bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh cắt da và những cơn mưa rào không ngớt.

Dưới bóng cây lưa thưa, Thiên Di ngồi co lại, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng ý chí sống vẫn còn mạnh mẽ. Nhìn lên bầu trời u ám, cô tự nhủ mình phải cố gắng cầm cự cho đến khi có ai đó đến cứu.

"Phải giữ tỉnh táo.." Thiên Di tự nói với mình, giọng run run. Nước mưa tiếp tục rơi, lạnh lẽo và vô tình, nhưng cũng là thứ duy nhất giúp cô giữ tỉnh táo giữa ranh giới sống và chết.

Thiên Di ngồi dưới gốc cây, đôi mắt mờ đi bởi nước mưa và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy. Cô nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi bản thân còn là tiểu thư của Phạm Gia, sống trong nhung lụa, được ba mẹ yêu thương và bảo bọc hết mực. Khi ẩy, mọi thứ đối với cô đều quá dễ dàng; chẳng có điều gì thực sự làm khó cô. Nhưng rồi, cô luôn mong muốn được thoát khỏi cái vỏ bọc ấy, được tự mình bước đi trên đôi chân của mình, tự mình đối diện với cuộc sống.

Và giờ đây, giữa cơn mưa lạnh lẽo, khi mạng sống của chính mình đang bị đe dọa từng giây phút, Thiên Di mới nhận ra mình khao khát sự an toàn biết nhường nào. Bao năm khát vọng được chứng tỏ bản thân trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi nhớ quay quắt về gia đình, về tình yêu thương của ba mẹ. Sự bất lực khiến cô không kìm được mà bật khóc.

"Ba mẹ... con nhớ hai người..." Giọng nói của Thiên Di chỉ là tiếng thì thầm trong không gian rộng lớn, nhưng với cô, đó là tất cả những gì còn sót lại những hy vọng mong manh, những ký ức và nỗi nhớ đong đầy.

Thiên Di không biết mình đã ngồi dưới cơn mưa lạnh lẽo bao lâu, chỉ cảm nhận rõ từng cơn gió buốt giá thổi qua, làm cơ thể cô trở nên tê dại. Cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, cơn đói bắt đầu dồn dập đến.Cô nhớ lại, trước khi lên đường cứu trợ, cô đã bỏ mấy viên kẹo đường vào túi áo, ít nhất cũng có chút gì đó chống đói.

Cô thận trọng moi túi áo ra, đôi tay run rẩy vì cơn đau, do vết thương ở tay làm mọi động tác trở nên khó khăn.

Mỗi lần cố gắng xé vỏ kẹo, cô lại phải ngừng lại vì cơn đau nhói, cuối cùng, sau một vài nỗ lực, cô cũng mở được vỏ kẹo. Cảm giác ngọt ngào của viên kẹo đường nhỏ ấy như đem lại chút ấm áp trong thân thể mệt mỏi.

Vương Kỳ Nam không còn biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân của mình đã mỏi rã rời, và lòng anh đầy nỗi lo lẳng. Anh đã cổ gẳng bám theo bản đồ mà đội cứu trợ đã cung cấp, nhưng đường đi càng lúc càng khó khăn, những lối mòn cũ bị xóa nhòa bởi trận mưa lớn và sạt lở đất

Vương Kỳ Nam cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong tim mình. Anh sợ rằng bên dưới những lớp đất đá này sẽ là Thiên Di, bị vùi lấp, không còn nguyên vẹn như trước. Mọi hình ảnh về cô hiện lên trong đầu anh, những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần cô cười, những lần cô bướng bỉnh không nghe lời anh. Anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng cô bị thương, không thể chịu đựng được nếu mất cô.

Càng đi càng xa, đêm dần khuya và trời vẫn không ngừng mưa, chỉ có bóng tối bao trùm xung quanh. Vương Kỳ Nam đứng lại, hai tay nắm chặt, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh dại đi vì lo sợ. "Thiên Di, cô ở đâu" Anh gọi lớn đến khản cổ cũng không biết cô có nghe thấy mình hay không.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng gọi tên mình vọng từ đâu đó nhưng không rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo loé lền từ phía xa, như một tia hy vọng giữa cơn mưa và bóng tối. Cô không còn đủ sức để gọi lại, chỉ có thể nhằm mắt và dùng tất cả sức lực yếu ớt còn lại để bật đèn pin. Đèn pin của cô chớp tắt liên tục, từng lần sáng rồi lại tối, như muốn gửi đi một tín hiệu mỏng manh.

Khi ánh sáng kia tiến gần, Thiên Di không thể tin vào mắt mình. Vừa nhận ra hình dáng của người đang tiến đến, cô bống cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Đó là Vương Kỳ Nam, ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay anh chiếu rọi trên khuôn mặt đầy lo lắng và kiên quyết của anh.

Vương Kỳ Nam không nói gì, chỉ vội vàng lao đến, ôm chặt lẩy Thiên Di trong vòng tay. Cảm giác khó thở từ cơn đau khiến Thiên Di không thể kiềm chế được nữa. Cô bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, hòa cùng với mưa. Tay cô, mặc dù bị thương, vẫn cố gắng quàng qua cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa duy nhất để không bị rơi vào kong tối.

"Anh... Anh đến rồi..." Cô thì thào, giọng nghẹn ngào trong đau đớn.

Vương Kỳ Nam siết chặt cô hơn, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng và đau đớn. "Cô không sao, không sao đâu. Tôi ở đây rồi, đừng sợ, sẽ ổn thôi. Lâm Thiên Vũ dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Vương Kỳ Nam khuất dần trong màn mưa tối tăm. Anh siết chặt nắm tay, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Nỗi lo lắng cho Thiên Di càng lúc càng dâng cao, thôi thúc anh lao theo.

Nhưng trước khi anh kịp bước chân, cánh tay Trọng Khang đã giữ anh lại.

"Vợ cậu ta một mình cậu ta điên là đủ rồi," Trọng Khang nói, giọng vừa kiên quyết vừa có chút khẩn trương. "Ở đây còn nhiều nạn nhân chờ anh chăm sóc."

Lâm Thiên Vũ quay lại, ánh mắt sắc bén như muốn phản bác, nhưng rồi anh nhận ra lời nói của Trọng Khang là sự thật. Vẫn còn quá nhiều người cần sự giúp đỡ, và vai trò của anh là bác sĩ bảo vệ sự sống, không thể vì một người mà bỏ mặc trách nhiệm.

Anh thở dài nặng nề, mắt vẫn nhìn về hướng mà Vương Kỳ Nam đã biến mất. "Chỉ mong có thể tìm thấy cô ấy kịp thời..." Lời nói dường như chìm vào tiếng mưa rơi.

Thiên Di mở mắt trong cơn choáng váng, cơn đau nhức lan khắp cơ thể khiến cô khó thở. Nước mưa lạnh buốt chảy qua mặt, trộn lần với bùn đất bám đầy trên da thịt. Toàn thân cô run rẩy, đôi tay bị đá đề nặng khiến từng ngón đau nhói, còn đôi chân thì nhức buốt không thể cử động bình thường.

Cô cắn môi, cố giữ tỉnh táo, dùng hết sức lực còn lại để lết người đến gốc một thân cây gần đó. Mỗi lần nhích lên là mỗi lần cơn đau như dao cắt xuyên qua từng cơ bắp. Nhưng cô không dừng lại, ý thức được rằng phải bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh cắt da và những cơn mưa rào không ngớt.

Dưới bóng cây lưa thưa, Thiên Di ngồi co lại, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng ý chí sống vẫn còn mạnh mẽ. Nhìn lên bầu trời u ám, cô tự nhủ mình phải cố gắng cầm cự cho đến khi có ai đó đến cứu.



"Phải giữ tỉnh táo.." Thiên Di tự nói với mình, giọng run run. Nước mưa tiếp tục rơi, lạnh lẽo và vô tình, nhưng cũng là thứ duy nhất giúp cô giữ tỉnh táo giữa ranh giới sống và chết.

Thiên Di ngồi dưới gốc cây, đôi mắt mờ đi bởi nước mưa và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy. Cô nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi bản thân còn là tiểu thư của Phạm Gia, sống trong nhung lụa, được ba mẹ yêu thương và bảo bọc hết mực. Khi ẩy, mọi thứ đối với cô đều quá dễ dàng; chẳng có điều gì thực sự làm khó cô. Nhưng rồi, cô luôn mong muốn được thoát khỏi cái vỏ bọc ấy, được tự mình bước đi trên đôi chân của mình, tự mình đối diện với cuộc sống.

Và giờ đây, giữa cơn mưa lạnh lẽo, khi mạng sống của chính mình đang bị đe dọa từng giây phút, Thiên Di mới nhận ra mình khao khát sự an toàn biết nhường nào. Bao năm khát vọng được chứng tỏ bản thân trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi nhớ quay quắt về gia đình, về tình yêu thương của ba mẹ. Sự bất lực khiến cô không kìm được mà bật khóc.

"Ba mẹ... con nhớ hai người..." Giọng nói của Thiên Di chỉ là tiếng thì thầm trong không gian rộng lớn, nhưng với cô, đó là tất cả những gì còn sót lại những hy vọng mong manh, những ký ức và nỗi nhớ đong đầy.

Thiên Di không biết mình đã ngồi dưới cơn mưa lạnh lẽo bao lâu, chỉ cảm nhận rõ từng cơn gió buốt giá thổi qua, làm cơ thể cô trở nên tê dại. Cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, cơn đói bắt đầu dồn dập đến.Cô nhớ lại, trước khi lên đường cứu trợ, cô đã bỏ mấy viên kẹo đường vào túi áo, ít nhất cũng có chút gì đó chống đói.

Cô thận trọng moi túi áo ra, đôi tay run rẩy vì cơn đau, do vết thương ở tay làm mọi động tác trở nên khó khăn.

Mỗi lần cố gắng xé vỏ kẹo, cô lại phải ngừng lại vì cơn đau nhói, cuối cùng, sau một vài nỗ lực, cô cũng mở được vỏ kẹo. Cảm giác ngọt ngào của viên kẹo đường nhỏ ấy như đem lại chút ấm áp trong thân thể mệt mỏi.

Vương Kỳ Nam không còn biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân của mình đã mỏi rã rời, và lòng anh đầy nỗi lo lẳng. Anh đã cổ gẳng bám theo bản đồ mà đội cứu trợ đã cung cấp, nhưng đường đi càng lúc càng khó khăn, những lối mòn cũ bị xóa nhòa bởi trận mưa lớn và sạt lở đất

Vương Kỳ Nam cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong tim mình. Anh sợ rằng bên dưới những lớp đất đá này sẽ là Thiên Di, bị vùi lấp, không còn nguyên vẹn như trước. Mọi hình ảnh về cô hiện lên trong đầu anh, những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần cô cười, những lần cô bướng bỉnh không nghe lời anh. Anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng cô bị thương, không thể chịu đựng được nếu mất cô.

Càng đi càng xa, đêm dần khuya và trời vẫn không ngừng mưa, chỉ có bóng tối bao trùm xung quanh. Vương Kỳ Nam đứng lại, hai tay nắm chặt, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh dại đi vì lo sợ. "Thiên Di, cô ở đâu" Anh gọi lớn đến khản cổ cũng không biết cô có nghe thấy mình hay không.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng gọi tên mình vọng từ đâu đó nhưng không rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo loé lền từ phía xa, như một tia hy vọng giữa cơn mưa và bóng tối. Cô không còn đủ sức để gọi lại, chỉ có thể nhằm mắt và dùng tất cả sức lực yếu ớt còn lại để bật đèn pin. Đèn pin của cô chớp tắt liên tục, từng lần sáng rồi lại tối, như muốn gửi đi một tín hiệu mỏng manh.

Khi ánh sáng kia tiến gần, Thiên Di không thể tin vào mắt mình. Vừa nhận ra hình dáng của người đang tiến đến, cô bống cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Đó là Vương Kỳ Nam, ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay anh chiếu rọi trên khuôn mặt đầy lo lắng và kiên quyết của anh.

Vương Kỳ Nam không nói gì, chỉ vội vàng lao đến, ôm chặt lẩy Thiên Di trong vòng tay. Cảm giác khó thở từ cơn đau khiến Thiên Di không thể kiềm chế được nữa. Cô bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, hòa cùng với mưa. Tay cô, mặc dù bị thương, vẫn cố gắng quàng qua cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa duy nhất để không bị rơi vào kong tối.

"Anh... Anh đến rồi..." Cô thì thào, giọng nghẹn ngào trong đau đớn.

Vương Kỳ Nam siết chặt cô hơn, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng và đau đớn. "Cô không sao, không sao đâu. Tôi ở đây rồi, đừng sợ, sẽ ổn thôi. Lâm Thiên Vũ dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Vương Kỳ Nam khuất dần trong màn mưa tối tăm. Anh siết chặt nắm tay, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Nỗi lo lắng cho Thiên Di càng lúc càng dâng cao, thôi thúc anh lao theo.

Nhưng trước khi anh kịp bước chân, cánh tay Trọng Khang đã giữ anh lại.

"Vợ cậu ta một mình cậu ta điên là đủ rồi," Trọng Khang nói, giọng vừa kiên quyết vừa có chút khẩn trương. "Ở đây còn nhiều nạn nhân chờ anh chăm sóc."

Lâm Thiên Vũ quay lại, ánh mắt sắc bén như muốn phản bác, nhưng rồi anh nhận ra lời nói của Trọng Khang là sự thật. Vẫn còn quá nhiều người cần sự giúp đỡ, và vai trò của anh là bác sĩ bảo vệ sự sống, không thể vì một người mà bỏ mặc trách nhiệm.

Anh thở dài nặng nề, mắt vẫn nhìn về hướng mà Vương Kỳ Nam đã biến mất. "Chỉ mong có thể tìm thấy cô ấy kịp thời..." Lời nói dường như chìm vào tiếng mưa rơi.

Thiên Di mở mắt trong cơn choáng váng, cơn đau nhức lan khắp cơ thể khiến cô khó thở. Nước mưa lạnh buốt chảy qua mặt, trộn lần với bùn đất bám đầy trên da thịt. Toàn thân cô run rẩy, đôi tay bị đá đề nặng khiến từng ngón đau nhói, còn đôi chân thì nhức buốt không thể cử động bình thường.

Cô cắn môi, cố giữ tỉnh táo, dùng hết sức lực còn lại để lết người đến gốc một thân cây gần đó. Mỗi lần nhích lên là mỗi lần cơn đau như dao cắt xuyên qua từng cơ bắp. Nhưng cô không dừng lại, ý thức được rằng phải bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh cắt da và những cơn mưa rào không ngớt.

Dưới bóng cây lưa thưa, Thiên Di ngồi co lại, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng ý chí sống vẫn còn mạnh mẽ. Nhìn lên bầu trời u ám, cô tự nhủ mình phải cố gắng cầm cự cho đến khi có ai đó đến cứu.

"Phải giữ tỉnh táo.." Thiên Di tự nói với mình, giọng run run. Nước mưa tiếp tục rơi, lạnh lẽo và vô tình, nhưng cũng là thứ duy nhất giúp cô giữ tỉnh táo giữa ranh giới sống và chết.

Thiên Di ngồi dưới gốc cây, đôi mắt mờ đi bởi nước mưa và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy. Cô nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi bản thân còn là tiểu thư của Phạm Gia, sống trong nhung lụa, được ba mẹ yêu thương và bảo bọc hết mực. Khi ẩy, mọi thứ đối với cô đều quá dễ dàng; chẳng có điều gì thực sự làm khó cô. Nhưng rồi, cô luôn mong muốn được thoát khỏi cái vỏ bọc ấy, được tự mình bước đi trên đôi chân của mình, tự mình đối diện với cuộc sống.

Và giờ đây, giữa cơn mưa lạnh lẽo, khi mạng sống của chính mình đang bị đe dọa từng giây phút, Thiên Di mới nhận ra mình khao khát sự an toàn biết nhường nào. Bao năm khát vọng được chứng tỏ bản thân trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi nhớ quay quắt về gia đình, về tình yêu thương của ba mẹ. Sự bất lực khiến cô không kìm được mà bật khóc.

"Ba mẹ... con nhớ hai người..." Giọng nói của Thiên Di chỉ là tiếng thì thầm trong không gian rộng lớn, nhưng với cô, đó là tất cả những gì còn sót lại những hy vọng mong manh, những ký ức và nỗi nhớ đong đầy.

Thiên Di không biết mình đã ngồi dưới cơn mưa lạnh lẽo bao lâu, chỉ cảm nhận rõ từng cơn gió buốt giá thổi qua, làm cơ thể cô trở nên tê dại. Cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, cơn đói bắt đầu dồn dập đến.Cô nhớ lại, trước khi lên đường cứu trợ, cô đã bỏ mấy viên kẹo đường vào túi áo, ít nhất cũng có chút gì đó chống đói.

Cô thận trọng moi túi áo ra, đôi tay run rẩy vì cơn đau, do vết thương ở tay làm mọi động tác trở nên khó khăn.

Mỗi lần cố gắng xé vỏ kẹo, cô lại phải ngừng lại vì cơn đau nhói, cuối cùng, sau một vài nỗ lực, cô cũng mở được vỏ kẹo. Cảm giác ngọt ngào của viên kẹo đường nhỏ ấy như đem lại chút ấm áp trong thân thể mệt mỏi.

Vương Kỳ Nam không còn biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân của mình đã mỏi rã rời, và lòng anh đầy nỗi lo lẳng. Anh đã cổ gẳng bám theo bản đồ mà đội cứu trợ đã cung cấp, nhưng đường đi càng lúc càng khó khăn, những lối mòn cũ bị xóa nhòa bởi trận mưa lớn và sạt lở đất

Vương Kỳ Nam cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong tim mình. Anh sợ rằng bên dưới những lớp đất đá này sẽ là Thiên Di, bị vùi lấp, không còn nguyên vẹn như trước. Mọi hình ảnh về cô hiện lên trong đầu anh, những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần cô cười, những lần cô bướng bỉnh không nghe lời anh. Anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng cô bị thương, không thể chịu đựng được nếu mất cô.

Càng đi càng xa, đêm dần khuya và trời vẫn không ngừng mưa, chỉ có bóng tối bao trùm xung quanh. Vương Kỳ Nam đứng lại, hai tay nắm chặt, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh dại đi vì lo sợ. "Thiên Di, cô ở đâu" Anh gọi lớn đến khản cổ cũng không biết cô có nghe thấy mình hay không.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng gọi tên mình vọng từ đâu đó nhưng không rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo loé lền từ phía xa, như một tia hy vọng giữa cơn mưa và bóng tối. Cô không còn đủ sức để gọi lại, chỉ có thể nhằm mắt và dùng tất cả sức lực yếu ớt còn lại để bật đèn pin. Đèn pin của cô chớp tắt liên tục, từng lần sáng rồi lại tối, như muốn gửi đi một tín hiệu mỏng manh.

Khi ánh sáng kia tiến gần, Thiên Di không thể tin vào mắt mình. Vừa nhận ra hình dáng của người đang tiến đến, cô bống cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Đó là Vương Kỳ Nam, ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay anh chiếu rọi trên khuôn mặt đầy lo lắng và kiên quyết của anh.

Vương Kỳ Nam không nói gì, chỉ vội vàng lao đến, ôm chặt lẩy Thiên Di trong vòng tay. Cảm giác khó thở từ cơn đau khiến Thiên Di không thể kiềm chế được nữa. Cô bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, hòa cùng với mưa. Tay cô, mặc dù bị thương, vẫn cố gắng quàng qua cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa duy nhất để không bị rơi vào kong tối.

"Anh... Anh đến rồi..." Cô thì thào, giọng nghẹn ngào trong đau đớn.

Vương Kỳ Nam siết chặt cô hơn, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng và đau đớn. "Cô không sao, không sao đâu. Tôi ở đây rồi, đừng sợ, sẽ ổn thôi. Lâm Thiên Vũ dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Vương Kỳ Nam khuất dần trong màn mưa tối tăm. Anh siết chặt nắm tay, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Nỗi lo lắng cho Thiên Di càng lúc càng dâng cao, thôi thúc anh lao theo.

Nhưng trước khi anh kịp bước chân, cánh tay Trọng Khang đã giữ anh lại.

"Vợ cậu ta một mình cậu ta điên là đủ rồi," Trọng Khang nói, giọng vừa kiên quyết vừa có chút khẩn trương. "Ở đây còn nhiều nạn nhân chờ anh chăm sóc."

Lâm Thiên Vũ quay lại, ánh mắt sắc bén như muốn phản bác, nhưng rồi anh nhận ra lời nói của Trọng Khang là sự thật. Vẫn còn quá nhiều người cần sự giúp đỡ, và vai trò của anh là bác sĩ bảo vệ sự sống, không thể vì một người mà bỏ mặc trách nhiệm.

Anh thở dài nặng nề, mắt vẫn nhìn về hướng mà Vương Kỳ Nam đã biến mất. "Chỉ mong có thể tìm thấy cô ấy kịp thời..." Lời nói dường như chìm vào tiếng mưa rơi.

Thiên Di mở mắt trong cơn choáng váng, cơn đau nhức lan khắp cơ thể khiến cô khó thở. Nước mưa lạnh buốt chảy qua mặt, trộn lần với bùn đất bám đầy trên da thịt. Toàn thân cô run rẩy, đôi tay bị đá đề nặng khiến từng ngón đau nhói, còn đôi chân thì nhức buốt không thể cử động bình thường.

Cô cắn môi, cố giữ tỉnh táo, dùng hết sức lực còn lại để lết người đến gốc một thân cây gần đó. Mỗi lần nhích lên là mỗi lần cơn đau như dao cắt xuyên qua từng cơ bắp. Nhưng cô không dừng lại, ý thức được rằng phải bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh cắt da và những cơn mưa rào không ngớt.

Dưới bóng cây lưa thưa, Thiên Di ngồi co lại, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng ý chí sống vẫn còn mạnh mẽ. Nhìn lên bầu trời u ám, cô tự nhủ mình phải cố gắng cầm cự cho đến khi có ai đó đến cứu.

"Phải giữ tỉnh táo.." Thiên Di tự nói với mình, giọng run run. Nước mưa tiếp tục rơi, lạnh lẽo và vô tình, nhưng cũng là thứ duy nhất giúp cô giữ tỉnh táo giữa ranh giới sống và chết.

Thiên Di ngồi dưới gốc cây, đôi mắt mờ đi bởi nước mưa và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy. Cô nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi bản thân còn là tiểu thư của Phạm Gia, sống trong nhung lụa, được ba mẹ yêu thương và bảo bọc hết mực. Khi ẩy, mọi thứ đối với cô đều quá dễ dàng; chẳng có điều gì thực sự làm khó cô. Nhưng rồi, cô luôn mong muốn được thoát khỏi cái vỏ bọc ấy, được tự mình bước đi trên đôi chân của mình, tự mình đối diện với cuộc sống.

Và giờ đây, giữa cơn mưa lạnh lẽo, khi mạng sống của chính mình đang bị đe dọa từng giây phút, Thiên Di mới nhận ra mình khao khát sự an toàn biết nhường nào. Bao năm khát vọng được chứng tỏ bản thân trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi nhớ quay quắt về gia đình, về tình yêu thương của ba mẹ. Sự bất lực khiến cô không kìm được mà bật khóc.

"Ba mẹ... con nhớ hai người..." Giọng nói của Thiên Di chỉ là tiếng thì thầm trong không gian rộng lớn, nhưng với cô, đó là tất cả những gì còn sót lại những hy vọng mong manh, những ký ức và nỗi nhớ đong đầy.

Thiên Di không biết mình đã ngồi dưới cơn mưa lạnh lẽo bao lâu, chỉ cảm nhận rõ từng cơn gió buốt giá thổi qua, làm cơ thể cô trở nên tê dại. Cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, cơn đói bắt đầu dồn dập đến.Cô nhớ lại, trước khi lên đường cứu trợ, cô đã bỏ mấy viên kẹo đường vào túi áo, ít nhất cũng có chút gì đó chống đói.

Cô thận trọng moi túi áo ra, đôi tay run rẩy vì cơn đau, do vết thương ở tay làm mọi động tác trở nên khó khăn.

Mỗi lần cố gắng xé vỏ kẹo, cô lại phải ngừng lại vì cơn đau nhói, cuối cùng, sau một vài nỗ lực, cô cũng mở được vỏ kẹo. Cảm giác ngọt ngào của viên kẹo đường nhỏ ấy như đem lại chút ấm áp trong thân thể mệt mỏi.



Vương Kỳ Nam không còn biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân của mình đã mỏi rã rời, và lòng anh đầy nỗi lo lẳng. Anh đã cổ gẳng bám theo bản đồ mà đội cứu trợ đã cung cấp, nhưng đường đi càng lúc càng khó khăn, những lối mòn cũ bị xóa nhòa bởi trận mưa lớn và sạt lở đất

Vương Kỳ Nam cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong tim mình. Anh sợ rằng bên dưới những lớp đất đá này sẽ là Thiên Di, bị vùi lấp, không còn nguyên vẹn như trước. Mọi hình ảnh về cô hiện lên trong đầu anh, những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần cô cười, những lần cô bướng bỉnh không nghe lời anh. Anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng cô bị thương, không thể chịu đựng được nếu mất cô.

Càng đi càng xa, đêm dần khuya và trời vẫn không ngừng mưa, chỉ có bóng tối bao trùm xung quanh. Vương Kỳ Nam đứng lại, hai tay nắm chặt, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh dại đi vì lo sợ. "Thiên Di, cô ở đâu" Anh gọi lớn đến khản cổ cũng không biết cô có nghe thấy mình hay không.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng gọi tên mình vọng từ đâu đó nhưng không rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo loé lền từ phía xa, như một tia hy vọng giữa cơn mưa và bóng tối. Cô không còn đủ sức để gọi lại, chỉ có thể nhằm mắt và dùng tất cả sức lực yếu ớt còn lại để bật đèn pin. Đèn pin của cô chớp tắt liên tục, từng lần sáng rồi lại tối, như muốn gửi đi một tín hiệu mỏng manh.

Khi ánh sáng kia tiến gần, Thiên Di không thể tin vào mắt mình. Vừa nhận ra hình dáng của người đang tiến đến, cô bống cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Đó là Vương Kỳ Nam, ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay anh chiếu rọi trên khuôn mặt đầy lo lắng và kiên quyết của anh.

Vương Kỳ Nam không nói gì, chỉ vội vàng lao đến, ôm chặt lẩy Thiên Di trong vòng tay. Cảm giác khó thở từ cơn đau khiến Thiên Di không thể kiềm chế được nữa. Cô bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, hòa cùng với mưa. Tay cô, mặc dù bị thương, vẫn cố gắng quàng qua cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa duy nhất để không bị rơi vào kong tối.

"Anh... Anh đến rồi..." Cô thì thào, giọng nghẹn ngào trong đau đớn.

Vương Kỳ Nam siết chặt cô hơn, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng và đau đớn. "Cô không sao, không sao đâu. Tôi ở đây rồi, đừng sợ, sẽ ổn thôi. Lâm Thiên Vũ dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Vương Kỳ Nam khuất dần trong màn mưa tối tăm. Anh siết chặt nắm tay, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Nỗi lo lắng cho Thiên Di càng lúc càng dâng cao, thôi thúc anh lao theo.

Nhưng trước khi anh kịp bước chân, cánh tay Trọng Khang đã giữ anh lại.

"Vợ cậu ta một mình cậu ta điên là đủ rồi," Trọng Khang nói, giọng vừa kiên quyết vừa có chút khẩn trương. "Ở đây còn nhiều nạn nhân chờ anh chăm sóc."

Lâm Thiên Vũ quay lại, ánh mắt sắc bén như muốn phản bác, nhưng rồi anh nhận ra lời nói của Trọng Khang là sự thật. Vẫn còn quá nhiều người cần sự giúp đỡ, và vai trò của anh là bác sĩ bảo vệ sự sống, không thể vì một người mà bỏ mặc trách nhiệm.

Anh thở dài nặng nề, mắt vẫn nhìn về hướng mà Vương Kỳ Nam đã biến mất. "Chỉ mong có thể tìm thấy cô ấy kịp thời..." Lời nói dường như chìm vào tiếng mưa rơi.

Thiên Di mở mắt trong cơn choáng váng, cơn đau nhức lan khắp cơ thể khiến cô khó thở. Nước mưa lạnh buốt chảy qua mặt, trộn lần với bùn đất bám đầy trên da thịt. Toàn thân cô run rẩy, đôi tay bị đá đề nặng khiến từng ngón đau nhói, còn đôi chân thì nhức buốt không thể cử động bình thường.

Cô cắn môi, cố giữ tỉnh táo, dùng hết sức lực còn lại để lết người đến gốc một thân cây gần đó. Mỗi lần nhích lên là mỗi lần cơn đau như dao cắt xuyên qua từng cơ bắp. Nhưng cô không dừng lại, ý thức được rằng phải bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh cắt da và những cơn mưa rào không ngớt.

Dưới bóng cây lưa thưa, Thiên Di ngồi co lại, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng ý chí sống vẫn còn mạnh mẽ. Nhìn lên bầu trời u ám, cô tự nhủ mình phải cố gắng cầm cự cho đến khi có ai đó đến cứu.

"Phải giữ tỉnh táo.." Thiên Di tự nói với mình, giọng run run. Nước mưa tiếp tục rơi, lạnh lẽo và vô tình, nhưng cũng là thứ duy nhất giúp cô giữ tỉnh táo giữa ranh giới sống và chết.

Thiên Di ngồi dưới gốc cây, đôi mắt mờ đi bởi nước mưa và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy. Cô nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi bản thân còn là tiểu thư của Phạm Gia, sống trong nhung lụa, được ba mẹ yêu thương và bảo bọc hết mực. Khi ẩy, mọi thứ đối với cô đều quá dễ dàng; chẳng có điều gì thực sự làm khó cô. Nhưng rồi, cô luôn mong muốn được thoát khỏi cái vỏ bọc ấy, được tự mình bước đi trên đôi chân của mình, tự mình đối diện với cuộc sống.

Và giờ đây, giữa cơn mưa lạnh lẽo, khi mạng sống của chính mình đang bị đe dọa từng giây phút, Thiên Di mới nhận ra mình khao khát sự an toàn biết nhường nào. Bao năm khát vọng được chứng tỏ bản thân trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi nhớ quay quắt về gia đình, về tình yêu thương của ba mẹ. Sự bất lực khiến cô không kìm được mà bật khóc.

"Ba mẹ... con nhớ hai người..." Giọng nói của Thiên Di chỉ là tiếng thì thầm trong không gian rộng lớn, nhưng với cô, đó là tất cả những gì còn sót lại những hy vọng mong manh, những ký ức và nỗi nhớ đong đầy.

Thiên Di không biết mình đã ngồi dưới cơn mưa lạnh lẽo bao lâu, chỉ cảm nhận rõ từng cơn gió buốt giá thổi qua, làm cơ thể cô trở nên tê dại. Cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, cơn đói bắt đầu dồn dập đến.Cô nhớ lại, trước khi lên đường cứu trợ, cô đã bỏ mấy viên kẹo đường vào túi áo, ít nhất cũng có chút gì đó chống đói.

Cô thận trọng moi túi áo ra, đôi tay run rẩy vì cơn đau, do vết thương ở tay làm mọi động tác trở nên khó khăn.

Mỗi lần cố gắng xé vỏ kẹo, cô lại phải ngừng lại vì cơn đau nhói, cuối cùng, sau một vài nỗ lực, cô cũng mở được vỏ kẹo. Cảm giác ngọt ngào của viên kẹo đường nhỏ ấy như đem lại chút ấm áp trong thân thể mệt mỏi.

Vương Kỳ Nam không còn biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân của mình đã mỏi rã rời, và lòng anh đầy nỗi lo lẳng. Anh đã cổ gẳng bám theo bản đồ mà đội cứu trợ đã cung cấp, nhưng đường đi càng lúc càng khó khăn, những lối mòn cũ bị xóa nhòa bởi trận mưa lớn và sạt lở đất

Vương Kỳ Nam cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong tim mình. Anh sợ rằng bên dưới những lớp đất đá này sẽ là Thiên Di, bị vùi lấp, không còn nguyên vẹn như trước. Mọi hình ảnh về cô hiện lên trong đầu anh, những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần cô cười, những lần cô bướng bỉnh không nghe lời anh. Anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng cô bị thương, không thể chịu đựng được nếu mất cô.

Càng đi càng xa, đêm dần khuya và trời vẫn không ngừng mưa, chỉ có bóng tối bao trùm xung quanh. Vương Kỳ Nam đứng lại, hai tay nắm chặt, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh dại đi vì lo sợ. "Thiên Di, cô ở đâu" Anh gọi lớn đến khản cổ cũng không biết cô có nghe thấy mình hay không.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng gọi tên mình vọng từ đâu đó nhưng không rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo loé lền từ phía xa, như một tia hy vọng giữa cơn mưa và bóng tối. Cô không còn đủ sức để gọi lại, chỉ có thể nhằm mắt và dùng tất cả sức lực yếu ớt còn lại để bật đèn pin. Đèn pin của cô chớp tắt liên tục, từng lần sáng rồi lại tối, như muốn gửi đi một tín hiệu mỏng manh.

Khi ánh sáng kia tiến gần, Thiên Di không thể tin vào mắt mình. Vừa nhận ra hình dáng của người đang tiến đến, cô bống cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Đó là Vương Kỳ Nam, ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay anh chiếu rọi trên khuôn mặt đầy lo lắng và kiên quyết của anh.

Vương Kỳ Nam không nói gì, chỉ vội vàng lao đến, ôm chặt lẩy Thiên Di trong vòng tay. Cảm giác khó thở từ cơn đau khiến Thiên Di không thể kiềm chế được nữa. Cô bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, hòa cùng với mưa. Tay cô, mặc dù bị thương, vẫn cố gắng quàng qua cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa duy nhất để không bị rơi vào kong tối.

"Anh... Anh đến rồi..." Cô thì thào, giọng nghẹn ngào trong đau đớn.

Vương Kỳ Nam siết chặt cô hơn, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng và đau đớn. "Cô không sao, không sao đâu. Tôi ở đây rồi, đừng sợ, sẽ ổn thôi. Lâm Thiên Vũ dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Vương Kỳ Nam khuất dần trong màn mưa tối tăm. Anh siết chặt nắm tay, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Nỗi lo lắng cho Thiên Di càng lúc càng dâng cao, thôi thúc anh lao theo.

Nhưng trước khi anh kịp bước chân, cánh tay Trọng Khang đã giữ anh lại.

"Vợ cậu ta một mình cậu ta điên là đủ rồi," Trọng Khang nói, giọng vừa kiên quyết vừa có chút khẩn trương. "Ở đây còn nhiều nạn nhân chờ anh chăm sóc."

Lâm Thiên Vũ quay lại, ánh mắt sắc bén như muốn phản bác, nhưng rồi anh nhận ra lời nói của Trọng Khang là sự thật. Vẫn còn quá nhiều người cần sự giúp đỡ, và vai trò của anh là bác sĩ bảo vệ sự sống, không thể vì một người mà bỏ mặc trách nhiệm.

Anh thở dài nặng nề, mắt vẫn nhìn về hướng mà Vương Kỳ Nam đã biến mất. "Chỉ mong có thể tìm thấy cô ấy kịp thời..." Lời nói dường như chìm vào tiếng mưa rơi.

Thiên Di mở mắt trong cơn choáng váng, cơn đau nhức lan khắp cơ thể khiến cô khó thở. Nước mưa lạnh buốt chảy qua mặt, trộn lần với bùn đất bám đầy trên da thịt. Toàn thân cô run rẩy, đôi tay bị đá đề nặng khiến từng ngón đau nhói, còn đôi chân thì nhức buốt không thể cử động bình thường.

Cô cắn môi, cố giữ tỉnh táo, dùng hết sức lực còn lại để lết người đến gốc một thân cây gần đó. Mỗi lần nhích lên là mỗi lần cơn đau như dao cắt xuyên qua từng cơ bắp. Nhưng cô không dừng lại, ý thức được rằng phải bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh cắt da và những cơn mưa rào không ngớt.

Dưới bóng cây lưa thưa, Thiên Di ngồi co lại, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng ý chí sống vẫn còn mạnh mẽ. Nhìn lên bầu trời u ám, cô tự nhủ mình phải cố gắng cầm cự cho đến khi có ai đó đến cứu.

"Phải giữ tỉnh táo.." Thiên Di tự nói với mình, giọng run run. Nước mưa tiếp tục rơi, lạnh lẽo và vô tình, nhưng cũng là thứ duy nhất giúp cô giữ tỉnh táo giữa ranh giới sống và chết.

Thiên Di ngồi dưới gốc cây, đôi mắt mờ đi bởi nước mưa và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy. Cô nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi bản thân còn là tiểu thư của Phạm Gia, sống trong nhung lụa, được ba mẹ yêu thương và bảo bọc hết mực. Khi ẩy, mọi thứ đối với cô đều quá dễ dàng; chẳng có điều gì thực sự làm khó cô. Nhưng rồi, cô luôn mong muốn được thoát khỏi cái vỏ bọc ấy, được tự mình bước đi trên đôi chân của mình, tự mình đối diện với cuộc sống.

Và giờ đây, giữa cơn mưa lạnh lẽo, khi mạng sống của chính mình đang bị đe dọa từng giây phút, Thiên Di mới nhận ra mình khao khát sự an toàn biết nhường nào. Bao năm khát vọng được chứng tỏ bản thân trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi nhớ quay quắt về gia đình, về tình yêu thương của ba mẹ. Sự bất lực khiến cô không kìm được mà bật khóc.

"Ba mẹ... con nhớ hai người..." Giọng nói của Thiên Di chỉ là tiếng thì thầm trong không gian rộng lớn, nhưng với cô, đó là tất cả những gì còn sót lại những hy vọng mong manh, những ký ức và nỗi nhớ đong đầy.

Thiên Di không biết mình đã ngồi dưới cơn mưa lạnh lẽo bao lâu, chỉ cảm nhận rõ từng cơn gió buốt giá thổi qua, làm cơ thể cô trở nên tê dại. Cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, cơn đói bắt đầu dồn dập đến.Cô nhớ lại, trước khi lên đường cứu trợ, cô đã bỏ mấy viên kẹo đường vào túi áo, ít nhất cũng có chút gì đó chống đói.

Cô thận trọng moi túi áo ra, đôi tay run rẩy vì cơn đau, do vết thương ở tay làm mọi động tác trở nên khó khăn.

Mỗi lần cố gắng xé vỏ kẹo, cô lại phải ngừng lại vì cơn đau nhói, cuối cùng, sau một vài nỗ lực, cô cũng mở được vỏ kẹo. Cảm giác ngọt ngào của viên kẹo đường nhỏ ấy như đem lại chút ấm áp trong thân thể mệt mỏi.

Vương Kỳ Nam không còn biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân của mình đã mỏi rã rời, và lòng anh đầy nỗi lo lẳng. Anh đã cổ gẳng bám theo bản đồ mà đội cứu trợ đã cung cấp, nhưng đường đi càng lúc càng khó khăn, những lối mòn cũ bị xóa nhòa bởi trận mưa lớn và sạt lở đất

Vương Kỳ Nam cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong tim mình. Anh sợ rằng bên dưới những lớp đất đá này sẽ là Thiên Di, bị vùi lấp, không còn nguyên vẹn như trước. Mọi hình ảnh về cô hiện lên trong đầu anh, những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần cô cười, những lần cô bướng bỉnh không nghe lời anh. Anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng cô bị thương, không thể chịu đựng được nếu mất cô.

Càng đi càng xa, đêm dần khuya và trời vẫn không ngừng mưa, chỉ có bóng tối bao trùm xung quanh. Vương Kỳ Nam đứng lại, hai tay nắm chặt, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh dại đi vì lo sợ. "Thiên Di, cô ở đâu" Anh gọi lớn đến khản cổ cũng không biết cô có nghe thấy mình hay không.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng gọi tên mình vọng từ đâu đó nhưng không rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo loé lền từ phía xa, như một tia hy vọng giữa cơn mưa và bóng tối. Cô không còn đủ sức để gọi lại, chỉ có thể nhằm mắt và dùng tất cả sức lực yếu ớt còn lại để bật đèn pin. Đèn pin của cô chớp tắt liên tục, từng lần sáng rồi lại tối, như muốn gửi đi một tín hiệu mỏng manh.

Khi ánh sáng kia tiến gần, Thiên Di không thể tin vào mắt mình. Vừa nhận ra hình dáng của người đang tiến đến, cô bống cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Đó là Vương Kỳ Nam, ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay anh chiếu rọi trên khuôn mặt đầy lo lắng và kiên quyết của anh.

Vương Kỳ Nam không nói gì, chỉ vội vàng lao đến, ôm chặt lẩy Thiên Di trong vòng tay. Cảm giác khó thở từ cơn đau khiến Thiên Di không thể kiềm chế được nữa. Cô bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, hòa cùng với mưa. Tay cô, mặc dù bị thương, vẫn cố gắng quàng qua cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa duy nhất để không bị rơi vào kong tối.

"Anh... Anh đến rồi..." Cô thì thào, giọng nghẹn ngào trong đau đớn.

Vương Kỳ Nam siết chặt cô hơn, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng và đau đớn. "Cô không sao, không sao đâu. Tôi ở đây rồi, đừng sợ, sẽ ổn thôi.