Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 48: 48





Thân thể khô gầy tràn ngập hơi thở chết chóc, nói cách khác, thể xác này vốn đã chết rồi bằng không các bác sĩ cũng sẽ không nói việc cô vẫn đang sống khỏe mạnh như bây giờ là kì tích.
Mà hồn châu đối với thân thể của cô mà nói cũng có tác dụng bồi bổ nhất định.

Tuy nhiên từ sau khi nếm qua hương vị đồ ăn, Cố Mông chẳng còn muốn ăn mấy thứ thuộc về ma quỷ kia nữa.
Nhưng có một số ma quỷ lại rất kích thích vị giác, thí dụ như con ma nữ trước mặt này, trên người nó toa ra quỷ khí và oán khí thật hấp dẫn.
Cố Mông nhịn không được liếm môi, đôi mắt hơi hơi tỏa sáng, hình ảnh lộn ngược của ma nữ xuất hiện dưới đáy mắt.
Hứa Tâm Như nhíu nhíu mày, trên mặt có nét ghét bỏ nói: “Cái tên Tiền Huy này thật là càng ngày càng làm càn, cũng chỉ có một ông chú làm phó thị trưởng thôi sao? Mình nghe nói chú của tên đó sắp lên chức thị trưởng, khi đó cậu ta sẽ càng mặc sức phá phách.”
Nhà họ Tiền không giống nhà họ Hứa, nhà đó mới chính là nhà giàu mới nổi, mới phất lên không lâu.

Tuy vậy chú của Tiền Huy lại là người có năng lực, ông ta leo lên chức phó thị trưởng thành phố S cho nên nhà họ Tiền cũng coi như là có tiền có thế.
Mà Tiền Huy lại là cậu út của Tiền gia nên hắn luôn nghênh ngang ở thành phố S.
Hứa Tâm Như cũng không thích Tiền Huy, bởi vì cô cảm thấy thiếu niên này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm địa lại độc ác.
“…… Khi đó cậu ta mới tám tuổi đi, mình thấy cậu ta giẫm chết một ổ chim non mới nở.

Lại còn vừa giẫm vừa cười nữa chứ.” Hứa Tâm Như nhỏ giọng kể cho Cố Mông.

Sau khi nhìn thấy chuyệnn này, cô liền ít tiếp xúc với người nhà họ Tiền.
Nói đến đây, cô sực nhớ tới một chuyện: “Trước đó không lâu Tiền Huy còn bị bắt giam nữa đấy.

Hình như liên quan đến một vụ giết người, cô gái xấu số kia là bạn cùng lớp của Tiền Huy.

Nhưng sau đó do không đủ chứng cứ nên cậu ta được phán vô tội và phóng thích.”
Chuyện này hầu như mọi người đều biết, nhưng rốt cuộc Tiền Huy có tội hay không thì chẳng ai rõ.
Chỉ là Hứa Tâm Như có cảm giác chắc chắn tên này không hề vô tội.
Bên kia Tiền Huy còn phát tiết cơn giận, dù cậu ta chưa tơi 18 tuổi nhưng trên mặt lại không có chút trẻ con nào, chỉ có hung ác và nóng nảy, trông thật âm u.
Cố Mông đột nhiên hỏi: “Có phải cô gái đã chết kia có nốt ruồi dưới đuôi mắt không?”
Nghe vậy, Hứa Tâm Như sửng sốt, cô nói: “Cái này mình cũng không rõ nữa, sao tự nhiên bạn lại hỏi thế?”
Cố Mông hết hàm ý chỉ Tiền Huy bên kia, nói: “Bởi vì mình nhìn thấy mà.”
Hứa Tâm Như: “……”
Cô bất giác nhìn thoáng qua chỗ Tiền Huy, lại đột nhiên quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Là, là ma à?”
Cố Mông ừ một tiếng, hai mắt lấp lánh tỏa sáng nói: “Chính là một con ma trông rất ngon miệng, mình muốn ăn nó.”
Hứa Tâm Như kinh hãi, nhưng nghĩ đến chuyện ở thôn Lê gia, Cố Mông cũng ăn không ít thứ đồ thuộc về mấy con quái vật ở thôn Lê gia nên cô liền bình tâm lại.
“Lâu lắm rồi mình chưa gặp cơquyr nào ngon như thế.” Cố Mông nói.
Đối với Cố Mông mà nói, quỷ khí càng thuần khiết thì càng ngon lành.

Mà trên thực tế, đại đa số ma quỷ đều mang quỷ khí hỗn tạp vừa lạnh lẽo vừa hôi thối, trông có vẻ không thể ăn mà nhìn cũng rất ghê rợn.
Mà con quỷ trước mặt này lại có quỷ khí rất thuần khiết, có lẽ do trước khi chết phải chịu đủ thống khổ oán hận cho nên sau khi cô ấy chết liền trở thành lệ quỷ, quỷ khí khổng lồ còn tràn ngập oán khí cùng phẫn nộ.
Cố Mông thắc mắc nói: “Xem ra con quỷ này chết rất thống khổ.”
Đúng là chết thống khổ, trong lòng oán hận phẫn nộ, cho nên oán khí trên người cô ấy mới có thể mãnh liệt như vậy.
Hứa Tâm Như vẫn đang nghịch điện thoại lại đột nhiên ngẩng đầu lên, cô đưa điện thoại ra trước mặt Cố Mông, hỏi: “Con nữ quỷ kia có bề ngoài như thế này đúng không?”
Trên màn hình di động là một tấm ảnh, trên ảnh là một cô gái mười mấy tuổi vẻ ngoài cực kì thanh tú.

Tuy khoác trên người bộ đồng phục nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến giá trị nhan sắc của cô ấy, trông qua thì chính là một học sinh rất ngoan.
Ở khóe mắt cô ấy có một nốt ruồi son nho nhỏ, nhìn giống hệt giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi, rất là bắt mắt.
Cố Mông nhìn thoáng qua, gật gật đầu, nói: “Là cô ấy.”
Tuy nhiên, hiện giờ cô ấy không còn giống người trên bức ảnh nữa.

Sau khi biến thành lệ quỷ, khắp người đều là quỷ khí ngập trời, bộ đồng phục trên người đã ướt nhẹp, trên đó còn vướng đầy lá cây khô và rong bèo.

Nước trên bộ đồ vẫn nhỏ xuống đất khiến nơi cô ấy đứng ướt một mảng.
Sau khi biết ngoại hình của con quỷ, Hứa Tâm Như hít hà một hơi, cô nói: “Vậy con quỷ đó chính là nữ sinh đã chết kia…… Sao cô ta lại đi theo Tiền Huy nhỉ?”
“Đúng vậy.” Cố Mông gật gật đầu, lúc này mới liếc người thiếu niên tên Tiền Huy kia một cái, sau đó đánh giá hai giây rồi nói: “Oán khí quấn thân, huyết nghiệt đầy mặt, không thể sống.”
Nghe vậy, Hứa Tâm Như cắn răng nói: “Quả nhiên là hắn hại cô bé kia.”
Bằng không thì sao hồn ma của cô bé đó lại bám theo hắn.

Còn lí do nữ quỷ đó bám lấy người này chắc chắc là muốn báo thù.
Cố Mông lại nhìn chằm chằm vào nữ quỷ kia, mà nữ quỷ đang chăm chú quan sát Tiền Huy như cảm giác được ánh mắt của cô liền quay lại.
Khuôn mặt của Cố Mông ẩn dưới bóng đại thụ trong ngày hè chói chang như đang núp dưới một bóng ma.

Một tia nắng lọt qua tán lá chiếu xuống đôi mắt Cố Mông khiến chúng như đang sáng lên.
—— tuy rằng là người sống nhưng trên người không ít tử khí, nhưng trong màn tử khí có bóng dáng của ánh sáng của công đức.
Đối với ma quỷ, công đức cũng là thứ tốt.

Nếu có thể ăn người mang công đức thì sức mạnh của bản thân sẽ tăng cao.
Một tia âm khí đáp lên người Cố Mông, biểu cảm của Cố Mông tức khắc có chút kỳ quái.
Hứa Tâm Như thấy sắc mặt của bạn mình có gì đó sai sai, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Mông đột nhiên cảm thấy thú vị nhếch môi nói: “Hình như mình bị đánh dấu.”
“Bị đánh dấu?”
Cố Mông cười tủm tỉm nói: “Có thể hiểu là nữ quỷ đó thấy mình rất ngon nên nó đánh dấu vào người mình, như vậy dù mình ở đâu thì nó cũng có thể tìm thấy mình.”
Hứa Tâm Như: “……???”
Nhất thời cô không biết nên nói cái gì, con quỷ kia coi trọng ai thì không coi trọng lại đi chọn trúng Cố Mông? Nên nói cô ta thật tinh mắt, hay nói cô ta không sợ chết đây?
Bên kia Tiền Huy bị chị mình mắng hai câu khiến hắn có chút bực bội bĩu môi, giật cổ áo của mình.
Thời tiết này nóng thật, hầu như ai bị thiêu dưới cái nắng này cũng không chịu nổi.

Nhưng Tiền Huy lại khác, hắn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức tay chân muốn đóng băng.
Trên đường hắn đi toilet, sau khi rửa tay xong, hắn nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt —— ở trong toilet, thanh âm này vang lên rất nhẹ nhàng nên Tiền Huy cũng không để ý.
Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, lại đột nhiên thấy phía sau lưng có một bóng người.
“Tách tách!”
Người nọ mặc đồng phục trường này, nó ướt sũng, cả người cô ấy giống như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Trên người, trên tóc và quần áo đều đang có nước nhỏ giọt xuống.

Tiền Huy ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm mắt với người đó, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm hắn, nốt ruồi son nơi đuôi mắt như đang có máu chảy ra.
“Mẹ kiếp!”
Tiền Huy sợ tới mức nhảy lùi ra sau một bước, sắc mặt nháy mắt đã trắng bệch.

Sau đó hắn dùng tứ chi bò ra khỏi toilet rồi vọt vào trong bóng đêm.
Hiện tại mới là giữa trưa, nhưng bên ngoài chẳng biết từ bao giờ đã tối đen như mực.

Tuy vậy người đang sợ mất mật như Tiền Huy lại không ý thức được chuyện này, hắn vùi đầu chạy về phía trước đến khi rơi xuống một cái ao.
Nước lập tức bao trùm lên cơ thể, Tiền Huy biết bơi nên hắn khua tay chân muốn ngoi lên nhưng rong rêu dưới đáy ao cứ quấn lấy hắn.

Nước ao chảy đầy vào miệng, mũi và tai, rất nhanh đã khiến hắn không thở nổi.
Tiền Huy trợn mắt, hắn quay đầu nhìn xuống dưới đáy ao lại nhìn thấy một người đang nằm mở to mắt yên lặng nhìn hắn.
Người đó bị rong rêu quấn lấy dưới đáy hồ, do ngâm nước lâu ngày nên da thịt đã trương lên trắng ởn, khuôn mặt không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, chỉ có một đôi mắt ác độc vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiền Huy.
Ngô Tú Tú!
“Tiền Huy, Tiền Huy!”
Đúng lúc này, Tiền Huy đột nhiên nghe được có người gọi tên hắn, đồng thời hắn cảm giác nơi ngực đang nóng bỏng.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, trước là khuôn mặt của Phạm Văn.
“Phụt!”
Tiền Huy trợn mắt, sau đó ôm ngực không ngừng nôn mửa, thứ được nôn ra không phải nước là mà bùn và rong rêu.

Lá phổi vì mất hết không khí mà giờ đang bỏng rát khiến hắn phải ôm ngực đau đớn.
Phạm Văn vừa vỗ lưng hắn, vừa hỏi: “Cậu Tiền à, cậu bị làm sao vậy? Sao cậu vào toilet mà cả người lại ướt sũng thế kia?”
Nói rồi anh ta giữ Tiền Huy lại, cảm thấy càng thêm kỳ quái, hỏi: “Trên người cậu sao lại có rong rêu thế này, còn có cả hoa sen nữa chứ.”
Tiền Huy cúi đầu nhìn mới phát hiện mình như là vừa được vớt từ nước ra.

Trên người quấn đầy các thực vật thủy sinh.
Trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Ngô Tú Tú dưới đáy ao, hai hàm răng của Tiền Huy va cầm cập vào nhau.
Hắn biết, là Ngô Tú Tú tới tìm hắn, Ngô Tú Tú tới để báo thù!
Nghĩ vậy, trong lòng hắn hoảng sợ vô cùng vội vàng bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Ở phía sau, một đôi mắt trần ngập oán hận vẫn đang nhìn chằm chằm hắn.
“Không chạy thoát được đâu, mày không chạy thoát được đâu, tao sẽ giết mày!”
*
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, Cố Mông dựa theo trí nhớ tìm đến căn hộ của mình.

Bởi vì có một người ở nên căn hộ tương đối nhỏ, chỉ có hai phòng một sảnh, có thể nói là rất nhỏ nhưng đường xá thuận tiện mà đây cũng là tiểu khu cao cấp nên giá cả tất nhiên cũng là không thấp.
Do hơn hai tháng không có người ở nên bên trong phủ kín một tầng bụi, Cố Mông gọi luôn ban quản lí cho người lên quét dọn.
Toàn bộ căn hộ được trang hoàng rất ấm cúng, trong phòng khách có một khung cửa sổ lớn nằm sát dưới nền, phía trước cửa sổ trải một tấm thảm mềm mại bên trên còn có mấy cái gối ôm.
Ở trong trí nhớ, trước kia Cố Mông cực kì thích ôm thú bông và gối ôm.

Căn hộ này thể hiện rất rõ con người của cô, dù bề ngoài trông thật quái gở nhưng nội tâm rất ấm áp.
Cho dù lạnh lùng nhưng cô gái Cố Mông này chắc chắn là một người dịu dàng.
Đi đến trước bàn, Cố Mông duỗi tay cầm khung ảnh trên bàn lên —— đó là ảnh chụp một nhà ba người gồm cha Cố, Cố Mông và mẹ ruột của Cố Mông.
Nhìn chằm chằm bản thân trong ảnh trong chốc lát, Cố Mông đột nhiên nhíu mày, trong lòng cảm thấy thật quái lạ —— tướng mạo này là của người chết trẻ mà.
Vậy mà cô vẫn đang đứng đây, nếu là mệnh chết sớm thì phải sao lại vậy chứ.
Trong lòng mông lung, Cố Mông lại giơ tay bấm đốt ngón tay.

Cho dù cô tính thế nào cũng ra “Cố Mông” là người sẽ chết trẻ.

Hơn nữa căn cứ vào tính toán của cô, Cố Mông hẳn là đã chết lâu rồi chứ nhỉ.
Cố Mông thở hắt một hơi, cô cũng lờ mờ nhận ra —— mình, có lẽ không phải Cố Mông.
Từ khi tỉnh lại, mọi người đều gọi cô là Cố Mông, cha tên là Cố Vũ, mẹ đã qua đời từ lâu, mà những giấy tờ trên người đều chứng minh cô thật sự là Cố Mông.
Nhưng sau khi tiếp xúc lâu ngày, Cố Mông phát hiện rằng hình như cô không phải Cố Mông, Cố Mông trong quá khứ và cô khác nhau quá xa.
Lại nói thân thể này đã chết, cho nên tràn ngập tử khí.

Nói cách khác, ngay lúc đó Cố Mông chắc chắn đã chết rồi.
Như vậy đã quá rõ ràng, có lẽ Cố Mông chỉ là cô hồn dã quỷ sống sờ trong cơ thể này thôi.

Thời khắc Cố Mông kia chết đi, hồn phách này đã nhập vào thân thể này.
Nghĩ vậy, Cố Mông như suy tư gì đó, nói: “Nếu mình không phải Cố Mông, vậy mình là ai?”
Tuy vậy, suy nghĩ này chỉ thoáng vụt qua trong đầu cô, chẳng vướng bận chút nào trong lòng.
Biết chính mình không phải Cố Mông, đúng là biết ngay từ đầu mà.

Còn chuyện bản thân là ai cô cũng chẳng hơi đâu mà tò mò.
Người ở bên ban quản lí tiểu khu đến quét tước khiến căn hộ sáng sủa hơn hẳn.
Cố Mông thử triệu hồi một chút hồn phách của “Cố Mông”, lại hoàn toàn không có phản ứng, không phải đã đầu thai chuyển thế thì chính là không còn tồn tại trên thế gian nữa rồi.
Nghĩ vậy, Cố Mông đứng dậy quyết định đến địa phủ một chuyến.

Cô tiến về phía trước một bước, ngay lập tức đã biến mất khỏi căn phòng, giây tiếp theo trước mắt cô là một cánh cổng to lớn.
“Quỷ môn quan”.
Trên cổng thành có ghi dòng chữ này, đi qua Quỷ Môn quan, bên trong chính là địa phủ.

Trước Quỷ môn quan hai quỷ binh canh gác, trong tay từng người đều cầm một cây đinh ba.

Trước mặt họ là hàng dài linh hồn đang xếp hàng.
“Có mùi vị của con người?”
Một con quỷ binh đang sắp xếp lại các linh hồn thì đột nhiên hít hít cái mũi.

Người và quỷ khác nhau, người có sinh khí, mà quỷ có tử khí.

Một khi con người bước vào âm phủ sẽ tỏa ra mùi khác lạ.
Ngửi được sinh khí của còn người, đám quỷ binh tức khắc xôn xao, sau đó ánh mắt dán chặt vào người Cố Mông.

Đối với quỷ, con người chính là đồ đại bổ, đương nhiên thứ bọn chúng muốn không phải máu thịt mà chính là sinh khí của con người, cho nên chúng rất nhạy cảm với mùi hương của người sống.
Chỉ là điều làm chúng khó hiểu là người trước mặt này toàn thân đều là tử khí nhưng len lỏi trong đó là có chút ít sinh khí, vậy rốt cuộc đây là người hay ma?
“Mày là người à?” Quỷ binh đứng trước mặt Cố Mông hỏi.

Vừa hỏi, hắn vừa dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Cố Mông.

Nhưng ngay lập tức hắn lại lắc đầu nói: “Không đúng, tử khí nặng thế này không giống người sống tẹo nào……”
Nhưng nếu là quỷ thì vì sao trên người chỉ có tử khí, mà không có quỷ khí?
Đám Quỷ binh cảm thấy khó hiểu.
Mặc kệ có phải người sống hay không, cứ có hơi người thì ăn vào sẽ cực kì bổ.
Nghĩ vậy, có quỷ binh nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được mà với tay tới chỗ Cố Mông.

Sau đó, giây tiếp theo, đám quỷ binh liền nghe thấy một tiếng thét chói tai, nhìn thấy con quỷ binh muốn động vào người liền biến thành bụi phấn.
Đám Quỷ binh: “!!”
Cố Mông phủi phủi quần áo rồi trực tiếp bước lên phía trước.

Cô còn chưa đi được mấy bước thì có hai người xuất hiện, khom người nói: “Diêm Vương đang ở bên trong chờ đại nhân.”
Trên người hai con quỷ này mang quỷ khí lành lạnh, mặc quan phục một đen một trắng.

Khỏi cần nói cũng biết, hai người này chính là Hắc Bạch Vô Thường ở địa phủ.
Hắc Bạch Vô Thường dẫn Cố Mông đi về phía trước, đồng thời lặng lẽ đánh giá Cố Mông.
Vừa rồi Diêm Vương đột nhiên gọi bọn họ đi nghênh đón khách quý, nói là có một vị đại nhân thân phận tôn quý đến nên để hai người họ ra đón.

Nếu không phải không tiện đi lại thì Diêm Vương của bọn họ sẽ tự mình ra tiếp.
Hai quỷ dẫn Cố Mông tới một tòa đại điện, đúng là Diêm La Điện.

Bên trong quỷ khí lành lạnh, Diêm Vương đang chờ Cố Mông.
Thấy Cố Mông tiến vào, Diêm Vương vội vàng đứng dậy hành lễ: “Đại nhân!”
Diêm Vương là một người đàn ông trung niên cường tráng mặc một bộ quan phục màu mận chín.
Cố Mông có chút ngạc nhiên nhìn ông ta một cái, hỏi: “Ông biết tôi à?”
Diêm La lắc đầu, ông nói: “Tôi không biết thân phận của đại nhân, nhưng tôi tính được đại nhân rất tôn quý.

Sự xuất hiện của ngài sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, bao gồm cả địa phủ của chúng tôi.”
Cố Mông rũ mắt, có chút suy tư.
“Không biết đại nhân đến là có chuyện gì?” Diêm Vương hỏi.
Cố Mông nói: “Tôi muốn tra sổ sinh tử của một người.”
“Không biết là người phương nào? Tên gọi là gì? Sinh năm mấy?”
Sau khi Cố Mông báo đủ thông tin, Diêm La lúc này mới vươn tay ra.

Chỉ thấy trên tay ta đột nhiên xuất hiện một cuốn sách, sách không ngừng lật rồi cuối cùng dừng lại ở một trang.

Sau đó phía trên trang sách nổi lên hàng chữ màu hoàng kim.
Diêm Vương nói: “Cố Mông, sinh năm **** tháng * ngày *, chết vào năm **** tháng ** ngày **, cô gái này đã chết rồi.”
Chuyện này Cố Mông rất rõ, cô muốn hỏi “Cố Mông” đang ở đâu.
“Cô ấy đi đầu thai rồi à?”
“Căn cứ vào sổ sách ghi chép, đúng là cô ấy đã đầu thai.

Lúc sinh thời cô ấy không làm điều ác lại không còn gì lưu luyến cho nên kiếp sau sẽ đầu thai trong một gia đình giàu có, cha mẹ, anh chị em yêu thương nhau.”
Nghe vậy, Cố Mông khẽ gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho “Cố Mông” —— sinh thời, thứ cô ấy mong mỏi nhất chính là tình thân, kiếp sau lại đầu thai vào một gia đình có cha mẹ hiền lành thì cũng coi như hoàn thành tâm nguyện.
“Ở trên đường đến đây, tôi thấy địa phủ đúng là vắng vẻ.” Cố Mông đột nhiên mở miệng nói.
Diêm Vương nhịn không được thở dài, ông nói: “Những năm gần đây, con người ỷ vào khoa học phát triển, càng ngày càng không tin vào thần thánh nữa.

Bọn họ không tin thì sao hồn phách có thể vào địa phủ được đây?”
Còn Tiên Giới đã sớm rời khỏi thế giới này kể từ khi nó mất đi linh khí rồi.

Chỉ có địa phủ quản lý sinh tử luân hồi nên mới phải ở lại nơi đây.

Nhưng con người không còn tin quỷ thần, bởi vậy sau khi chết họ cũng không còn xuống Địa Phủ nữa.
Cho nên, hiện tại Địa Phủ mới tiêu điều như thế.
“Nhưng gần đây tôi có cảm nhận được một tia khí Hồng Mông xuất hiện!” Diêm Vương đột nhiên nói.

Nhắc đến chuyện này, ông có chút kích động nói: “Hồng Mông là thứ tự thân sinh ra, linh khí là từ Hồng Mông mà có.

Tia Hồng Mông chi khí kia tuy rằng chỉ lướt qua trong giây lát nhưng đem lại cho trái đất thật nhiều sự sống.

Tôi cảm thấy linh khí dường như sắp sống lại.”
Ông còn có thể cảm nhận thì các thần thú đang ngủ say cũng có thể nhận ra.

Mà linh khí chính là nguồn sống của bọn chúng, hiện giờ linh khí vực dậy đúng là chuyện tốt với bọn họ.
“Nếu tôi đoán không sai thì thế giới này sẽ náo loạn sớm thôi, những thứ đang ngủ say từ thời Hồng Hoang cũng sẽ sớm tỉnh lại.”
Nào là Rồng Phượng trong truyền thuyết, Thần Quỷ trong Sơn Hải Kinh cũng sẽ dần dần xuất hiện.

Đến lúc đó thế giới này sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nghe vậy, trong mắt Cố Mông hiện lên một luồng ánh sáng, nói: “Hồng Mông chi khí……”
Không biết vì sao nói đến thứ này, lòng cô lại rung lên.
Hồng Mông chi khí là tiên khí tồn tại từ lúc trời đất mới sinh ra, nó tẩm bổ vạn vật, nuôi lớn vạn vật từ thời Hồng Hoang.

Sau khi Hồng Mông chi khí biến mất, linh khí theo quỷ đạo thời gian cũng dần dần biến mất, mọi người cũng dần không tin vào quỷ thần nữa.

Nhưng hiện tại Hồng Mông chi khí lại lần nữa xuất hiện, điều này chứng tỏ những thần thú ngủ say cũng dần thức tinht.
Lúc này, tại một khu rừng rậm ở một tỉnh thành xa xôi, đám người Diêm La đang đứng phía trên một đỉnh núi, ở dưới chân bọn họ là một thung lũng sâu thăm thẳm.

Bên trong đó đang chảy một loại vật chất màu vàng kim, như là dung nham nhưng trông lại tinh khiết hơn dung nham rất nhiều.
Ở bên trong dung nham đang bao bọc một thứ, mà thứ này đang dần dần thức tỉnh lại —— đó là một con chim cực kì xinh đẹp.

Nó có hình thể khổng lồ với bộ lông màu đỏ ánh vàng.

Thân thể nó chiếm trọn cả thung lũng, hơn nữa quanh người nó thường có ánh lửa bay lên.
Đám Diêm La đứng trên đỉnh núi cũng có thể cảm nhận được độ nóng của nó.

Thỉnh thoảng nó lại vỗ cánh khiến dung nham bắn tung tóe, suýt nữa thì thiêu chết bọn họ.
Nhị Cẩu ngồi xổm bên cạnh sơn cốc, nhịn không được líu lưỡi nói: “Thứ này rốt cuộc là cái gì? Sao tôi nhìn giống như Phượng Hoàng trong truyền thuyết thế nhỉ.”
Những người khác căn bản không dám tới gần, bởi vì trong nhiệt độ ở đó thật sự là quá cao, đứng ở bên này mà còn cảm thấy nóng đến mức da đầu tê dại.

Nhưng Nhị Cẩu lại khác, anh ta như thể hoàn toàn không cảm nhận được sức nóng này.
“Nhất định là có liên quan đến lá bùa của Cố tiểu thư.” Đám Thẩm Cường đều nhịn không được nói thầm.
Từ khi được Cố tiểu thư cứu sống, Nhị Cẩu liền có thay đổi rất lớn, đương nhiên không phải tâm lý, mà là sinh lý.

Thân thể của anh ta dường như khác biệt hoàn toàn.

Thí dụ như hiện tại, mọi người đều không chịu nổi sức nóng kia nhưng anh ta vẫn bình thường.
Diêm La nhìn xuống, con chim kia nhắm mắt lại trông như đang ngủ nhưng căn cứ vào các dụng cụ đo lường thì thứ kia vẫn còn sống, hơn nữa còn ngày càng khỏe mạnh lên.
Có lẽ bao lâu nữa, nó sẽ hoàn toàn tỉnh lại.
“Thứ này thật là Phượng Hoàng trong truyền thuyết à.” Có người nói.
Đám Diêm La quay đầu liền thấy một đám người đang đi tới, người vừa nói là một người đàn ông bề ngoài như đạo sĩ, trong tay còn cầm một cái phất trần trông tiên phong đạo cốt.
“Đây Vô Danh đạo nhân của Linh Sơn.” La giáo úy giới thiệu.
Vô Danh đạo nhân đi đến bên vách núi trông về phía thung lũng, nhíu mày nói: “Linh khí vực dậy, quỷ thần thức tỉnh, vậy nên mấy thứ thần vật này cũng tỉnh lại.”
Mà mục đích của đám Diêm La chính là tiêu diệt con Phượng Hoàng trong truyền thuyết này.
*
Xác định “Cố Mông” đã đầu thai chuyển thế, Cố Mông nhẹ nhàng thở ra, liền từ Địa Phủ quay về.

Đến nỗi những điều Diêm Vương nói cũng bị cô ném ra sau đầu.
Nhưng thật ra nếu có thể bắt và ăn Hồng Mông chi khí thì không còn gì tốt hơn.

Đến lúc đó, nhất định tử khí trong cơ thể cô sẽ ngay lập tức tiêu tan và tràn ngập sức sống.
Tuy nhiên Hồng Mông chi khí dung hòa với trời đất nên sợ là nó đã sớm tiêu tán lâu rồi.
Trong đầu nghĩ lung tung, Cố Mông bất giác đã đi đến phố ăn vặt.

Nếu hỏi nơi nào khiến cô vui vẻ nhất thì nhất định câu trả lời là nơi đó.
Phố ăn vặt nằm ngay sát bên trường đại học của Cố Mông.

Nơi này hội tụ nền ẩm thực của rất nhiều quốc gia cũng như ẩm thực của 2 miền nam bắc.

Cho dù ngày nào cũng đến đây ăn thì trong một tháng chắc chắn không trùng món.
Cơm nước xong, đến khi trả tiền nhìn thấy khoảng trống trong số dư, Cố Mông liền suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Nếu cô đã không phải Cố Mông, vậy cũng không nên dùng tiền của Cố Mông.

Nói cách khác, cô có cảm giác mình đang mang “Nợ”, mà cô lại không thích nợ nần kẻ nào.
Cố Mông cũng không ở lại lâu, xoay người liền trở về.

Có một con đường tắt từ phố ăn vặt đến chung cư cô ở, nếu đi đường này có thể tiết kiệm vài phút.
Đó là một con hẻm nhỏ, hai bên đèn đường không sáng mà tỏa ra ánh sáng vàng vọt.

Khi trời tối làm người ta cảm thấy có chút đáng sợ, cho nên trời vừa tối liền chẳng mấy ai đi con đường này.
Đèn đường kéo bóng của Cố Mông thật dài, có tiếng nước tong tỏng vang lên.

Tiếng động này như vẫn luôn đi theo sau Cố Mông, âm thanh không xa không gần.
Con đường này như không có điểm cuối, đi đã mười phút mà Cố Mông vẫn còn đang loanh quanh ở đây.
“Tách tách!”
Tiếng nước vang lên ngay phía sau, Cố Mông quay đầu lại thì thấy một nữ quỷ đang mỉm cười với mình.

Sau đó trong nháy mắt, cả người bị dìm xuống một cái ao, nước ao nhanh chóng bao trọn người cô.
Cố Mông cúi đầu thấy nữ quỷ đang nằm dưới ao, rong rêu quấn quanh cơ thể cô ấy.

Một nữa thân thể bị chôn dưới bùn đất, chỉ có một cặp mắt đen ngòm đang nhìn chằm chằm Cố Mông.
Cố Mông nghĩ cái hồ này chính là nơi mà nữ quỷ này bỏ mạng, sau khi chết, cô ta đã trở thành lệ quỷ.

Cô ta dùng quỷ khí biến chính cái hồ này thành quỷ, kéo người ta ngã thẳng vào đây.
Nếu ai chết chìm ở đây thì cũng sẽ chết ở thực tại.
Mà hiện tại, đối phương kéo Cố Mông tới nơi này chắc chẳng phải muốn mời cô làm khách, mà là muốn ăn cô.
Nhưng thật trùng hợp, Cố Mông vừa hay cũng có ý này.

Quỷ khí thuần khiết lại có hồn phách tràn đấy oán khí như vậy, nếu ăn vào sẽ rất tốt cho thân thể cô.
Nghĩ vậy, Cố Mông nhếch miệng cười với nữ quỷ một cái.

Nhân lúc đối phương còn chưa có phản ứng, cô trực tiếp duỗi tay bóp lấy cô ta, không ngừng hút lấy quỷ khí.
Quỷ lực thuần khiết ầm ầm tiến vào thân thể.

Tuy không ấm áp như khi có được công đức thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo, nhưng đối với Cố Mông mà tới tác dụng đều giống nhau thôi.
Nữ quỷ trợn to mắt, nhìn Cố Mông với vẻ khó tin.
Cố Mông mỉm cười cực kì vô hại nói: “Hồn châu của cô nhất định ăn rất ngon.”
Nói rồi cô vươn tay định túm lấy ngực nữ quỷ.
“Đừng mà!” Nữ quỷ hét lên một tiếng chói tai.

Nước trong hồ cũng quay cuồng theo tiếng hét này.
Cố Mông thấy hoa mắt, cả người lại lần nữa xuất hiện con hẻm nhỏ nọ, đèn đường vàng ệch chiếu lên người cô, cách đó không xa chính biển báo đầu ngõ.
“Vậy là để thoát mất.” Cố Mông nhướng mày, cũng không đuổi theo.
Cô đã ăn hơn phân nửa quỷ lực của nó, cũng tạm được.

Chỉ đáng tiếc thiếu chút nữa là có thể lấy được hồn châu rồi.
Còn quỷ hồn của Ngô Tú Tú mạo hiểm chạy thoát khỏi tay Cố Mông thì luôn trong trạng thái trong suốt, đó là biểu hiện sắp hồn phi phách tán.

Cũng may còn giữ được hồn châu nên không đến mức linh hồn tan biến.
Sau khi chạy đến hồ nước phía sau trường, ánh mắt trì độn của Ngô Tú Tú cuối cùng cũng sáng lên đôi chút.

Bởi vì chết trong uất ức nên sau khi chết cô lập tức liền hóa thành lệ quỷ.

Lệ quỷ không có lý trí, cô vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngẩn.

Thứ duy nhất cô nhớ là bám theo ám Tiền Huy - người mà cô hận nhất.
Chỉ đáng tiếc là trên người Tiền Huy có đeo một dây chuyền tượng Quan Âm.

Dây chuyền tượng Quan Âm vẫn luôn bảo vệ hắn nên hắn mới sống được đến bây giờ.
Hiện giờ phần lớn quỷ lực bị Cố Mông ăn mất lại khiến thần trí Ngô Tú Tú minh mẫn trở lại.
“Tiền Huy!” Nghĩ đến người đã giết hại mình, trong mắt Ngô Tú Tú hiện lên sự phẫn nộ và oán hận.
*
Ngày thứ hai, khi thấy Cố Mông Hứa Tâm Như tức khắc có chút kinh ngạc, chỉ vào mặt cô mà nói: “Cố Mông, sao trông cậu lại xinh ra thế.”
Tuy rằng chỉ là qua một đêm, nhưng Cố Mông thay đổi rất rõ ràng.

Khuôn mặt vốn khô quắt đã nở nang hơn nhiều, chỉ cần vậy đã khiến nhan sắc của cô đã không còn khó coi nữa.
Cố Mông sờ sờ mặt mình, nhẹ nhàng nói: “Tối hôm qua tớ được ăn đồ ngon.”
Đồ ngon? Thứ gì ngon mà khiến người ta thay đổi nhiều như vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ cũng cần thời gian hồi phục mà?
Nghĩ vậy, Hứa Tâm Như hai mắt sáng ngời, vội hỏi nói: “Có phải cậu đã ăn thứ gì có thể dưỡng nhan đúng không? Có trị mụn và làm trắng da được không?"
Vừa nói, cô vừa bất giác đưa tay sờ mấy cái mụn trên trán.
Là một người thích ăn cay, hai ngày này cô nhịn không nổi mà ăn cay nhiền hơn.

Sau đó trên trán liền nổi vài cục mụn, hơn nữa mấy cái mụn này còn vừa đau vừa cứng đầu, cô nặn mãi không hết.
Nghe vậy, Cố Mông liếc một cái, nói: “Không có đâu, chỉ là tớ ăn nữ quỷ kia thôi.

Nói đúng hơn là tớ ăn nửa nữa già quỷ khí của cô ta.”
Hứa Tâm Như: “……”
Nụ cười trên môi dần dần cứng đờ.
Nữ quỷ này đúng là liều mạng, trong khi Cố Mông theo dõi mà cô ta dám tự chạy tới nạp mạng, đây không phải chui đầu vào lưới sao?
Lại nhìn dáng vẻ vui sướng của Cố Mông thì chuyện này diễn ra rất tốt đẹp.
Cố Mông hỏi cô: “Cậu có biết cách nào kiếm tiền không?”
Hứa Tâm Như hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh phục hồi lại.

Cô đoán hiện giờ Cố Mông dọn ra ngoài nên không muốn dùng tiền của nhà họ Cố cho nên mới hỏi vấn đề này.
Kỳ thật góc độ nào đó, suy đoán này của cô cũng là sự thật, đúng là Cố Mông không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Cố nữa.

Cô không phải “Cố Mông”, căn bản giữa cô và nhà họ Cố chẳng có quan hệ gì nên tất nhiên cô cũng chẳng muốn dây giưa gì với nhà đó nữa.
“Kiếm tiền á.” Hứa Tâm Như cau mày suy nghĩ, cô đảo mắt vài cái rồi hai mắt sáng lên, nói: “Không bằng cậu đi xem phong thuỷ đi.”
“Xem phong thuỷ?”
“Đúng vậy.

Tớ nói cho cậu biết, thầy phong thuỷ kiếm tiền nhiều lắm.

Chỉ cần phẩy tay cũng kiếm được mười mấy vạn.” Hứa Tâm Như càng nói càng cảm thấy có lý, cô nói: “Cậu giỏi như thế, đi xem phong thuỷ nhất định không thành vấn đề.

À, mình nghe cha mình nói, gần đây nhà chú Đường không ổn cho lắm nên đang cần tìm thầy phong thủy…… Để mình hỏi chú ấy xem sao nhé!”
Nói là làm, Hứa Tâm Như ra khỏi lớp gọi điện cho cha Hứa bảo ông ấy nói lại chuyện này với chú Đường.
Cha Hứa cũng rất tin tưởng năng lực của Cố Mông, bởi vậy cũng không do dự gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Thụ Nhân.
“…… Ai gọi đấy?” Chờ khi Đường Thụ Nhân cúp điện thoại, bà Đường ngồi bên cạnh liền thuận miệng hỏi một câu.
Đường Thụ Nhân nói: “Là lão Hứa, ông ấy nói là có biết một thầy rất cao tay.”
Nghe vậy, bà Đường buồn bã, bà quay đầu nhìn về phía đứa con trai si ngốc của mình mà rơi nước mắt.
Bọn họ có một đứa con trai tên Đường Tri, năm nay 25 tuổi.

Đường Tri đã tốt nghiệp đại học.

Anh vẫn luôn là một đứa con trai có năng lực, sau khi tốt nghiệp đại học thì liền đến công ty phụ giúp cho Đường Thụ Nhân.
Chính là trong khoảng thời gian này, Đường Tri lại trở nên khác thường.

Ban đầu, bà Đường thấy con mình thường nói chuyện một mình, giống như thật sự có người nào đó đang nói chuyện với nó.
Khi đó bà đã cảm thấy sai sai, nghi ngờ con trai mình bị trúng tà.
Một thời gian sau, anh ta trở nên độn, thần trí mơ hồ.

Bọn họ dẫn con đến bệnh viện khám.

Nhưng kết quả khám cho thấy anh ta hoàn toàn khỏe mạnh, thần kinh cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, anh ta vẫn cứ không bình thường như thế
Có đôi khi anh ta đột nhiên phát điên đập phá đồ đạc trong nhà, thậm chí còn tự hại bản thân.

Nhưng lại có đôi khi anh ta lại cực kì im lặng, nhưng hành vi cử chỉ lại cực kì nữ tính, hệt như anh ta là con gái vậy.
Phần lớn thời gian còn lại anh ta cứ ngẩn ngơ, hoàn toàn không rõ xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì.
“Ầm!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, vợ chồng nhà họ Đường biến sắc.

Họ quay đầu lại thì thấy Đường Tri vẻ mặt dữ tợn đẩy đổ cái bàn, sau đó cười hì hì, cười đến điên dại.
“Giết mày! Giết mày!”
Anh ta khàn giọng kêu, biểu cảm vặn vẹo cầm dao tự đâm chính mình.
Thấy chuyện không ổn, Đường Thụ Nhân vội vàng chạy tới giật lấy con dao.

May mắn con dao chưa đâm trúng nên mới không có thương tích.
Biểu cảm trên mặt Đường Tri biến đổi không ngừng, lúc thì dữ tợn, khi thì thống khổ, rồi lúc lại cực kì đau khổ.
“Đừng mà!” Anh há mồm nói, trong miệng phát một giọng nữ nũng nịu.
Trong mắt Đường phu nhân hiện lên một tia thống khổ, thấy con trai nhà mình biến thành như vậy trong lòng bà cũng chẳng dễ chịu gì.
Trong nhà người hầu đến đè Đường Tri lại, qua vài phút anh ta dần im lặng rồi lại quay về bộ dạng ngơ ngẩn như cũ.
Đường phu nhân nhịn không được rơi nước mắt.
Lúc này, Đường Thụ Nhân đột nhiên nhận một cuộc điện thoại.

Ngay sau đó ông vui mừng ra mặt.
“Nguyên Nhất tiên sinh tới rồi.” Ông nói.
Nghe vậy, Đường phu nhân hai mắt cũng sáng ngời, vội nói: “Vậy ông mau mời ông ấy vào đây đi.”
Đường Thụ Nhân gật đầu, lập tức đi ra ngoài nghênh đón vị Nguyên Nhất tiên sinh kia.
Đường phu nhân quay đầu nhìn Đường Tri đã yên tĩnh rồi lại khóc.
“Nguyên Nhất đạo nhân nhất định sẽ cứu con!” Bà nói.

.