Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 49: 49





Cố Mông cùng Hứa Tâm Như định sau khi tan học sẽ đến nhà họ Đường nhưng họ còn chưa kịp đi thì cha Hứa đã gọi điện báo rằng bên đó đã mời được thầy rồi.
Cha Hứa nói: “Nghe nói Đường gia mời được Nguyên Nhất tiên sinh, nên không phiền người khác nữa.”
Nghe ông nói như vậy, hai người Cố Mông cũng chỉ có thể từ bỏ vụ làm ăn của Đường gia , trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Mà Đường gia bên này, Đường Thụ Nhân đi ra ngoài mau chóng đón Nguyên Nhất tiên sinh và đồ đệ của ông ta vào.
“Nguyên Nhất tiên sinh……” Thấy người tiến vào, Đường phu nhân lập tức đứng dậy chào hỏi.
Nguyên Nhất tiên sinh là đạo sĩ, không bàn đến bản lĩnh, bề ngoài thoạt nhìn rất tiên phong đạo cốt trông cực kì đáng tin cậy.

Hơn nữa đúng là ông ta cũng có chút năng lực nên trong giới thượng lưu ông ta khá có danh tiếng.
Đường phu nhân lấy lại bình tĩnh, có chút vội vàng nói: “Làm phiền Nguyên Nhất tiên sinh xem giúp tình trạng của con trai chúng tôi.

Xem có phải nó bị trúng tà rồi không?”
Nghe vậy, Nguyên Nhất tiên sinh hơi hơi gật đầu.

Ông ta không nói nhiều mà trực tiếp đến xem tình trạng của Đường Tri, thuận miệng nói: “Hay là trước tiên, Đường phu nhân kể cho tôi về cậu Đường đi đã.”
“…… Trước đây nó đã trở nên rất khác lạ, tôi luôn thấy nó nói chuyện với không khí.

Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều…… Nhưng một tháng trước, nó đi từ ngoài về và biến thành bộ dáng như bây giờ……”
Kể lại những chuyện kì quái của Đường Tri gần đâu, càng nói Đường phu nhân càng cảm thấy con mình bị trúng tà.

Lại không kiềm được trách bản thân: “Đáng lẽ ra tôi nên sớm phát hiện nó không bình thường, nếu thế thì nó đã không ra nông nỗi này?”
Đường Thụ Nhân vội vàng an ủi vợ: “Ai mà biết chuyện sẽ thành ra thế này đâu.

Chuyện này không thể trách bà được.”
Nguyên Nhất tiên sinh đứng dậy, mày hơi hơi nhăn, nhìn dáng vẻ hình như là đã kiểm tra xong Đường Tri.
“Con trai tôi thế nào rồi?” Đường phu nhân nhịn không được hỏi.
Nguyên Nhất tiên sinh nói: “Trên người cậu Đường có quỷ khí rất nặng, nhìn dáng vẻ chắc là bị quỷ nhập, hơn nữa này con quỷ đã ở bên cậu nhà ít nhất là hơn nửa năm, quỷ khí đều đã xâm nhập tới thân thể rồi.”
Ông suy tư một chút: “Cậu Đường có tình trạng như bây giờ chính là do con quỷ muốn chiếm lấy thân thể của cậu ấy.

Còn thân thể của cậu Đường đang đấu tranh với con quỷ kia theo bản năng, cho nên mới có chuyện cậu ấy lúc ngu dại lúc điên khùng, chính là cậu ấy đang đấu tranh với con quỷ đấy.”
Nghe vậy, Đường Thụ Nhân cùng Đường phu nhân chấn động, Đường phu nhân nghĩ đúng là Đường Tri bắt đầu bị như thế từ nửa năm trước, vội vàng hỏi: “Vậy hiện giờ chúng tối phải làm thế nào?"
Nguyên Nhất tiên sinh nói: “Hiện tại tất nhiên là trục con quỷ này ra khỏi thân xác của cậu Đường rồi.

Trong cơ thể cậu Đường có quỷ khí nồng đậm, nếu cứ để nó tồn tại trong thân thể cậu ấy thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.”
Tên đồ đệ đứng phía sau đưa tới một thanh kiếm gỗ đào, Nguyên Nhất tiên sinh bảo mấy người Đường phu nhân tránh mặt đi một lúc, miễn cho con quỷ kia làm hại đến mọi người.
Cầm trong tay kiếm gỗ đào, Nguyên Nhất tiên sinh khép hai ngón tay đặt lên thân kiếm, nhắm mắt lẩm bẩm niệm một đoạn kinh văn.

Niệm xong đoạn kinh văn ông ta đột nhiên mở mắt ra, hai ngón tay lướt qua thân kiếm, kiếm gỗ đào rộng mở đâm về phía Đường Tri.
Đường phu nhân nhịn không được kêu sợ hãi một tiếng, lại thấy mũi kiếm chỉ dừng lại ở trước trán Đường Tri mà không đâm vào.
Trong miệng Nguyên Nhất tiên sinh thốt ra một cái tên, chỉ thấy kiếm gỗ đào đẩy nhẹ, một dòng chữ màu vàng kim xuất hiện trên trán Đường Tri.
Âm thanh rì rầm như tiếng thầm thì nhưng trong tai Đường Tri lại như sét đánh, anh ta đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
“Ác quỷ, còn không mau cút ra khỏi thân thể cậu Đường?”
Nguyên Nhất tiên sinh hét lớn, sau đó mọi người liền thấy một bóng hình đột nhiên liền từ trong cơ thể Đường Tri ngã ra, mà thân thể Đường Tri cũng mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, được Đường phu nhân vội vàng đỡ nằm lên sô pha.
Một mùi hương hoa đào tỏa ra, đó là một nữ quỷ tóc đen cài thoa và mặc trang phục cổ đại.

Cô ta mặc một bộ váy màu hồng nhạt, tóc như gỗ mun, ngẩng mặt lên là một dung nhan cực kì xinh đẹp nhưng lúc này do hoảng sợ mà trắng bệch.
“Được lắm, thì ra là do nữ quỷ này làm hại con trai tôi!” Ban đầu Đường phu nhân bị dọa sợ, lúc này lại ngay lập tức nhìn nữ quỷ bằng ánh mắt tóe lửa.
Trách không được trong khoảng thời gian này Đường Tri nhà mình thường làm ra vẻ dịu dàng.

Lúc ấy bà đã nghĩ liệu có phải con trai mình bị ma nữ nhập không, hiện giờ vừa thấy liền vỡ lẽ.
Nữ quỷ ngẩng đầu lên, sắc mặt hoảng sợ, nhưng nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Đường Thụ Nhân vẻ mặt nghiêm lại, vội nói: “Nguyên Nhất tiên sinh, này nữ quỷ biến mất rồi.”
“Không vội, cô ta trốn không thoát được đâu.” Nói đến đây, Nguyên Nhất tiên sinh ngẩng đầu nhìn về phía tầng trên của nhà họ Đường, khuôn mặt ôn hòa lộ ra tia sắc bén, nói: “Khi vừa bước vào, tôi đã cảm giác được âm khí trong tòa nhà này rất nặng, trên người cậu Đường cũng tương tự.

Nếu tôi đoán không sai, con quỷ đó đang trốn ở một trong những căn phòng trong ngôi nhà này.”
Nghe vậy, vợ chồng nhà họ Đường biến sắc.

Họ hoàn toàn không ngờ nữ quỷ này đang ẩn náu tại đây.

Tưởng tượng đến khoảng thời gian này bọn họ đều sống cùng một con nữ quỷ khiến cho bọn họ cảm thấy có chút hoảng sợ.
“Vẫn hy vọng Nguyên Nhất tiên sinh có thể hỗ trợ diệt trừ nữ quỷ này.” Đường Thụ Nhân nghiêm túc nói.
Một lát sau, Đường Tri đang nằm trên sô pha cũng từ từ tỉnh lại.

Vừa tỉnh dậy, anh liền cảm thấy toàn thân đau nhức, tay chân lạnh lẽo.
“Con bị làm sao vậy?” Anh hỏi, mặt cắt không còn một giọt máu.

Quầng thâm dưới 2 mắt đen xì nhìn trông thật tiều tụy.
Thấy con trai đã tỉnh táo lại, Đường phu nhân mừng phát khóc, nói: “Cuối cùng con cũng đã tỉnh.

Con dọa mẹ sợ gần chết đấy.”
Nghe vậy, Đường Tri càng mơ hồ, anh vỗ vỗ đầu của mình, hỏi lại lần nữa: “Con bị làm sao vậy?”
“Con không biết à, trong khoảng thời gian này con luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nếu không phải Nguyên Nhất tiên sinh ra tay thì con đã bị nữ quỷ kia hại rồi!” Đường phu nhannhanh mồm nhanh miệng kể lại toàn bộ sự tình.
Theo lời kể của bà, sắc mặt của Đường Tri không ngừng biến hóa, cuối cùng trắng bệch.

Anh ta lắc đầu nói: “Không thể nào, Đào Hoa sẽ không làm hại con đâu.”
“Đào Hoa? Con còn biết cả tên của cô ta nữa à, thì ra con đã quen cô ta từ lâu rồi đúng không? Chẳng lẽ con thích cô ta rồi?” Đường phu nhân nôn nóng hỏi.

Con trai mình nghĩ gì bà còn không biết sao? Rõ ràng là thích con quỷ đó.
Nói đến bà đau lòng nói: “Con xem mình bị hại thành ra thế nào chưa? Chẳng lẽ con muốn cô ta giết mình thì con mới chịu tin à? Nó tiếp cận con chỉ để chiếm đoạt thân xác của con rồi hồi sinh chính nó mà thôi!”
“Không, không thể có chuyện đó!” Đường Tri dùng sức lắc đầu, anh khan giọng nói: “Con và Đào Hoa quen nhau lâu rồi, nhất định cô ấy sẽ không hại con.

Con tin những gì cô ấy làm đều là có nguyên nhân.”
Nghe vậy, Nguyên Nhất tiên sinh nói: “Cậu Đường à, người quỷ khác đường.

Cậu ở cùng nữ quỷ kia một thời gian dài như thế, thảo nào trên người cậu có âm khí nặng như vậy.


Cậu không biết rằng nếu cậu tiếp xúc lâu ngày với cô ấy thì thân thể cậu sẽ bị ảnh hưởng sao.

Hiện tại thân thể cậu chính là nơi trú ngụ tuyệt vời của đám cô hồn dã quỷ đấy.”
Đường Tri trầm mặc một lát, trên mặt xuất hiện vài phần dao động.
Anh cúi xuống nhìn đôi tay mình, lần này tỉnh lại, anh thật sự có cảm nhận thấy thân thể mình suy yếu, lại nghĩ đến lời mẹ mình nói……
Nhưng mà anh tuyệt đối không tin Đào Hoa là loại người đó.

Tuy rằng cô ấy là quỷ nhưng lại rất lương thiện, chắc chắn cô ấy sẽ không làm tổn thương người khác.

Nhất định ở đây đang có sự hiểu lầm!
Trong lòng Đường phu nhân tức không chịu được, nhưng không làm gì được chỉ đành quay qua nói với Nguyên Nhất tiên sinh: “Tôi thấy nó bị ma nhập rồi.

Cầu Nguyên Nhất tiên sinh nhất định phải bắt được con quỷ kia để cô ta không thể hại người được nữa!”
Nguyên Nhất tiên sinh gật đầu, sau đó lấy một cái la bàn âm dương từ chiếc túi của gã đồ đệ, phía trên có khắc phương vị và kim chỉ phương hướng.
Nguyên Nhất tiên sinh lẩm bẩm niệm một đoạn chú ngữ, sau đó lòng bàn tay phất qua mặt la bàn.

Chỉ thấy cây kim không ngừng xoay rồi dừng lại tại một phương hướng.
Nguyên Nhất tiên sinh ngẩng đầu lên, kim đồng hồ chỉ lên lầu.
“Nữ quỷ kia ở ngay trên lầu!”
Theo hướng kim đồng hồ mà đi, cuối cùng họ đứng ở trước của phòng ngủ của Đường Tri.
Phòng ngủ này phong cách đơn giản, hai màu chủ đạo là đen trắng.

Bên phải là một kệ sách thấp, cạnh đó đặt một bộ bàn ghế, trên ghế lại đặt đầy gối ôm mềm mại không hề ăn nhập với không gian.
Mà ở trên bàn bày một bình hoa, bên trong cắm một bó hoa đào màu hồng nhạt, khiến phong ngủ tối giản này trở nên ấm áp hơn.
Hiện tại không phải là mùa hoa đào nở, nhưng cành đào trong bình pha lê vẫn nở rộ.

Tuy nhiên nó đang có dấu hiệu héo úa, có mấy cánh hoa tàn rụng xuống bàn.
Vừa tiến vào đây, Nguyên Nhất tiên sinh liền nhịn không được nhíu mày, thật sự trong đây quá nhiều âm khí, nhưng mà âm khí ở đây…… Hình như có chút kì lạ.
“Nguyên Nhất tiên sinh, con quỷ đó vẫn đang ở trong này sao?” Đường Thụ Nhân hỏi.
Nguyên Nhất tiên sinh định thần lại, trong đầu đột nhiên vụt qua suy nghĩ mơ hồ nào đó, nhưng ông ta cũng chẳng thèm nghĩ nữa.
Cầm la bàn âm dương đi một vòng trong phòng, Nguyên Nhất tiên sinh dừng lại ở phía trước kệ sách.

Ông vươn tay tìm kiếm một hồi, cuối cùng rút ra từ trên kệ một cuộn tranh.
Thấy thế, Đường Tri biến sắc nhưng vẫn chưa nói gì.
Bức họa kia vẽ một người con gái dịu dàng mặc váy hồng phấn đang yên lặng ngồi bên cạnh gốc hoa đào nở rộ, dưới góc tranh còn đề một dòng chữ.
“Bỏ trốn mất dạng, rực rỡ mùa hoa.” Nguyên Nhất tiên sinh lẩm bẩm nhắc lại hàng chữ này.

Sau đó ánh mắt dừng trên người cô gái mặc váy hồng.
Ông ta đột nhiên kẹp lá bùa vào ngón tay rồi trực tiếp đánh vào bức họa.
“A!”
Trong tranh lập tức truyền đến một tiếng thét chói tai, chỉ thấy cô gái trong tranh liền ôm đầu ngồi thụp xuống, trên người có lửa bốc cháy hừng hực.

Lửa kia cũng thật lạ thường, dù thiêu đốt cô gái rất dữ dội nhưng bức tranh lại không hề hấn gì.
Thấy như vậy, trên mặt Đường Tri lộ ra vẻ nôn nóng, vội nói: “Tiên sinh thủ hạ lưu tình!”
Đường phu nhân quay đầu lườm con trai, nói: “Nó muốn hại con để chiếm đoạt thân thể mà con còn muốn cầu xin cho cô ta sao?”
“Không đâu, Đào Hoa là một con quỷ tốt.

Cô ấy nhất định không hại con đâu, chắc chắn có hiểu lầm ở đây rồi.”
Nữ quỷ thét lên một tiếng, đột nhiên từ trong tranh vọt ra rồi nhào đến bên Đường Tri.

Dưới đáy mắt là sự tàn nhẫn, cô ta nhập vào thân thể Đường Tri.
Thấy thế, sắc mặt của Nguyên Nhất tiên sinh đông lại, lạnh lùng nói: “Gàn bướng hồ đồ!”
Nói rồi ngón tay ông ta lướt qua kiếm gỗ đào thượng, thân kiếm gỗ trông tầm thường đột nhiên tỏa sáng, sau đó trực tiếp chém lên người Đường Tri.
“Ầm!”
Nữ quỷ từ trong cơ thể Đường Tri ngã ra, bị một kiếm này đánh trúng khiến hồn phách của cô ta trở nên trong suốt.
Mà thân thể Đường Tri cũng lảo đảo suýt nữa thì ngã quỵ xuống.
Nguyên Nhất tiên sinh hành động không chút mềm lòng, lá bùa trên tay liền dán lên người nữ quỷ.

Lá bùa vừa được dán lên, nữ quỷ như một làn khói chậm rãi tan đi.
“Đào Hoa!” Đường Tri kêu lên theo phản xạ.
Đường phu nhân đỡ anh ta, nói: “Con xem đi, con còn muốn nói con quỷ đó không có ác ý với con nữa không?”
Đường Tri cúi đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nữ quỷ kia cũng ngẩng đầu lên nhìn Đường Tri.

Trong mắt cô hiện lên tia bi thương, thấp giọng nói: “Đường Tri, vừa rồi em không cố ý, anh phải tin em…… Không hiểu sao em không thể khống chế được bản thân nữa.”
Nghe vậy, Đường Tri bình tĩnh nhìn cô, anh muốn nói điều gì đó nhưng Đường phu nhân lập tức nói: “Con suýt bị cô ta hại chết đấy, con định tin cô ta nữa sao?”
Đường Tri rũ mắt, trên mặt lộ ra vài phần đau xót.

Anh cũng muốn tin lời Đào Hoa nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.

Vừa rồi đúng là cô định chiếm đoạt thể xác của anh, làm sao anh còn tin nổi cô ấy nữa đây?
Thấy thế, nữ quỷ cười buồn, cô nói: “Anh, anh không tin em à.

Đúng, đúng rồi…… Là em là người có lỗi, nếu không phải tại em thì anh cũng không ra nông nỗi như ngày hôm nay… Trong cơ thể anh còn có, còn có……”
Cô mím môi, muốn nói gì đó nhưng không kịp nữa rồi, thân thể của cô đã biến thành một làn khói nhẹ tan đi.
“Em thật sự rất yêu anh.

Anh phải cẩn thận……”
Theo sự tan biến của cô, trong lúc hoảng hốt Đường Tri còn nghe thấy thanh âm thở dài của cô ở bên tai, giọng điệu thật thản nhiên và bình tĩnh.
Chỉ là cẩn thận cái gì?
Lời này cô ấy chưa nói xong.
Cành hoa đào cắm trong bình pha lê cũng đột nhiên héo tàn, cánh hoa mềm mại khô héo trong chớp mắt chỉ dư lại một đoạn cành khô.
Đường Tri ngồi bệt xuống đất, biểu cảm ngẩn ngơ.


Sau đó trước mắt anh ta tối sầm, trực tiếp ngất đi.
Anh có một giấc mộng, mơ thấy anh được gặp lại Đào Hoa.

Tựa như lúc cô ấy bước ra từ trong bức tranh như tiên nữ.
Cô vừa xinh đẹp, tính tình lại thẹn thùng.

Cô nói kể từ khi chết cô vẫn luôn bị giam trong bức tranh này nên cô cực kì tò mò với thế giới bên ngoài.
Chuyện anh sẽ yêu cô ấy dường như là chuyện đương nhiên.

Anh nghĩ, cho dù cô ấy có là quỷ thì anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.

Anh nguyện bên cô cả đời, chỉ sợ khi anh già đi Đào Hoa lại chê anh thôi.
Từ trong mộng tỉnh lại, Đường Tri có chút buồn bã và thất vọng.
Đường phu nhân thở dài, nói: “Con quỷ kia muốn hại con mà con còn tiếc thương gì nữa? Đồ ngốc!”
Đường Tri nhếch môi miễn cưỡng cười một cái và hỏi: “Vị Nguyên Nhất tiên sinh kia đâu rồi?”
Đường phu nhân trả lời nói: “Nguyên Nhất tiên sinh á, ông ấy về rồi.

Ông ấy nói thân thể của con có âm khí quá nặng nên dễ hấp dẫn ma quỷ cho nên thời gian này khuyên con nên nghỉ ngơi.”
Dựa theo lời của Nguyên Nhất tiên sinh, hiện giờ thân thể Đường Tri là rất hấp dẫn ma quỷ nên nếu gặp ma quỷ sẽ rất dễ bị chiếm lấy thể xác.
Đường Tri đứng dậy, anh thất thểu đi vào toilet rửa mặt.
Bồn rửa mặt có lắp một mặt gương, Đường Tri ngẩng đầu lên thấy chính mình trong gương, và…… Người phía sau.
“!”
Đường Tri trong lòng kinh hãi, đột nhiên quay đầu thấy người đó hơi hơi mỉm cười với mình, sau đó trước mắt anh tối sầm đi, hoàn toàn mất ý thức.
……
Nghĩ đến bộ dạng mất hồn của Đường Tri, Đường phu nhân nhịn không được thở dài.

Thằng nhóc này từ bé đến lớn luôn rất bướng bỉnh, nhiều năm chưa thấy nó thích ai bao giờ.

Con quỷ kia muốn hại nó mà khiến nó khổ sở hồi lâu như thế.
Trong đầu suy nghĩ lung tung một hồi, một lát sau, Đường phu nhân nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa toilet—— đã nửa giờ đồng hồ rồi mà nó vẫn chưa ra nhỉ?
Nghĩ đến tin tức về mấy vụ tự sát trên TV, Đường phu nhân biến sắc, vội vàng vọt tới trước cửa toilet dùng sức đập cửa.
“Đường Tri, Đường Tri!” Trong lòng bà sốt ruột, không biết vì cảm thấy thật sự hoảng sợ.
“Lạch cạch!”
Cửa được người ở bên trong mở ra, Đường Tri nhìn mẹ mình cười nói: “Mẹ, làm sao vậy?”
Thấy con trai chỉ bị ướt đôi chút chứ không hề có thương tích gì, Đường phu nhân nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, nói: “Con ở trong toilet lâu như vậy mà không động tĩnh, mẹ còn tưởng rằng, còn tưởng rằng……”
“Còn tưởng rằng con tự sát vì tình sao?” Đường Tri hỏi lại.
Nghe vậy, Đường phu nhân lập tức phản bác: “Phi phi phi! Phỉ phui cái mồm, con không biết câu họa từ miệng mà ra sao?”
Đường Tri cười nhạt, duỗi tay đẩy bà ra, nói: “Được rồi, mẹ yên tâm đi.

Con nghĩ thông suốt rồi, cô ta muốn hãm hại con thì sao con phải luôn nhớ thương cô ta? Con sẽ không tự sát vì người phụ nữ đó đâu.”
“Con chắc không?”
“Con chắc chắn!”
Nghe anh nói như vậy, Đường phu nhân mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đôi chút, nói: “Thằng bé này, nghĩ thông là tốt, mẹ chỉ sợ con bị mờ mắt thôi……”
Bà luôn miệng nói mà không để ý Đường Tri phía sau đang nở một nụ cười kì quái.
*
Cố Mông cùng Hứa Tâm Như cùng bàn bạc về cách kiếm tiền những nghĩ mai không ra cách nào.

Đến khi Cố Mông xem TV thấy cảnh gì đó thì liền ra quyết định.
"Hay là ra công viên xem bói đi!” Cô nói.
Hứa Tâm Như: “???”
Cậu nói cái gì?
Cố Mông nói là làm, buổi chiều học xong liền chạy đến một công viên gần nhất kiếm chỗ ngồi bất động.
Hôm nay thời tiết cũng mát mẻ, chỉ là thời gian này những người trẻ tuổi kia đều đang đi làm, ở công viên chỉ có tốp năm tốp ba người già ngồi tán dóc.
Cố Mông nhỏ nhỏ gầy gầy, ngồi đó cũng không treo bảng xem bói gì nên chẳng ai chú ý tới cô.
Một ngày, hai ngày, cho đến ngày thứ ba cô vẫn đến ngồi dưới gốc cây đó, ông cụ ngồi bên cạnh tò mò hỏi thăm.
“Cô bé à, ông thấy ba ngày nay cháu đều tới đây, cháu đang đợi ai à?”
Ông lão đó để ý thấy hai ngày trước cô bé này đều đến đây ngồi không nói cũng không làm gì.

Cho tới hôm nay lại thấy cô tới nữa nên ông mới đến hỏi han.
Nghe vậy, Cố Mông xoay qua nhìn, cực kì nghiêm túc nói: “Cháu đến để buôn bán.”
Nghe được lời cô nói, trong mắt ông cụ lộ vẻ hoang mang, trên trán thiếu điều hiện lên mấy dấu chấm hỏi —— Cháu đến đây ngồi im như tượng thì buôn bán cái gì? Ngồi im ở đây là có thể kinh doanh à?
Ông lão liền hỏi: “Cháu ngồi đây là đang bán cái gì?”
Cố Mông nói: “Đoán mệnh xem tướng.

Cháu đoán chuẩn lắm đấy, ông có muốn cháu xem cho một quẻ không? Chỉ cần 50 đồng thôi!”
Nghe vậy, ông cụ và nhóm bạn lão niên đều dở khóc dở cười.
Đoán mệnh xem tướng?
Các ông lão chỉ cảm thấy đây là lời nói đùa.

Chưa bàn đến chuyện có chuẩn hay không nhưng trong ấn tượng của họ, thầy bói phải là mấy cụ cao tuổi trông thần bí một chút, ít nhất cũng không có ai trẻ như Cố Mông.
Có ông cụ cảm thấy buồn cười, liền nói đùa: “Cháu còn biết xem tướng cơ à, vậy cháu tính cho ông một quẻ được không?”
“…… Một lần 50 đồng, lấy tiền mới xem được!” Cố Mông xòe năm ngón tay ra.
Mấy ông lão: “……”
Kệ đi, đa số bọn họ đều đã về hưu nên trong tay cũng không thiếu tiền, 50 đồng vẫn có.
Ông cụ cầm 50 đồng đưa cho Cố Mông, sau đó nhìn cô cẩn thận nhét nó vào trong túi nhịn không được nói: “Nếu cháu xem không đúng thì phải trả lại tiền cho ông đấy nhé.”
Cố Mông cực kì nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, cháu xem chuẩn lắm!”
Cô hỏi: “Ông à ông họ gì?”
Nghe vậy, ông cụ ha hả cười, nói: “Không phải cháu biết bói sao, thử bói xem ông họ gì đi.”
Cố Mông: “……”
Ánh mắt cô đảo qua một vòng trên người ông lão lại hỏi: “Vậy ông Vân muốn xem cái gì?”

Ông cụ Vân trợn mắt nhìn về phía mấy ông bạn già.
Có người nhịn không được hỏi: “Hơ, cô bé con, sao cháu biết ông già này họ Vân?”
Cố Mông đương nhiên nói: “Cháu biết xem bói mà, tất nhiên là tính ra rồi.”
“Thẳng thắn lắm!”
“Tôi thấy nhất định là con bé nghe thấy chúng ta gọi ông ấy là lão Vân thôi!”
Cố Mông cũng mặc kệ sự hoài nghi của mấy ông cụ, chỉ nhìn ông lão Vân, lại lần nữa hỏi: “Ông Vân muốn xem gì?”
Ông Vân cười nói: “Xem gì à, hình như cũng chẳng có gì để xem…… Thôi cháu cứ nói đại đi.”
Cố Mông gật đầu, cô híp mắt nhìn ông lão trước, sau một lúc lâu nói: “Khi còn trẻ, gia cảnh của ông khá giàu có nhưng không được lâu, chắc khoảng 25 tuổi thì sa sút.

Nhưng ông là người mệnh tốt, tuy có trắc trở nhưng lại có quý nhân tương trợ…… Về già, ông không phải lo chuyện cơm áo tiền tài, điều duy nhất làm ông lo lắng chắc là vấn đề con nối dõi.”
Dừng một chút, cô lại bổ sung: “…… À, nói đúng ra, vấn đề con nối dõi của con trai thứ hai!”
Ông Vân trừng lớn mắt, buột miệng thốt ra một câu: “Làm sao mà cháu biết được?”
Cố Mông mỉm cười, nói: “Tất nhiên là cháu tính ra rồi.”
Ông Vân lắc đầu, trong lòng có chút không tin.

Ông suy đoán Cố Mông là con cháu của nhà nào đó tình cờ biết chuyện nên ra đây giả thần giả quỷ, hiện tại chỉ là cố tỏ ra huyền bí thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại là dò hỏi: “Vậy theo cháu thì chuyện này có được giải quyết không?”
“Có chứ!” Cố Mông gật đầu, cô mỉm cười nói: “Chiều nay khi về nhà, có lẽ ông sẽ nhận được tin tốt.”
Nghe vậy, ông Vân ha hả cười, nói: “Vậy là cháu tính sai rồi rồi.”
Cố Mông lại cực kì tự tin nói: “Đúng hay sai chiều nay sẽ biết.”
Ông Vân lắc đầu không nói nữa.
Ông nói vậy đúng là có nguyên nhân, con trai thứ hai của ông được bác sĩ chẩn đoán là khó có con.

Khi vừa sinh ra, thằng bé bị ốm nặng một trận nên thân thể vẫn luôn không tốt, ảnh hưởng tới đường con cái.

Đương nhiên, cũng không phải không thể có con mà là rất khó.
Bây giờ nó đã 35 tuổi nhưng vẫn chưa có con.
Nghĩ vậy, trong lòng ông Vân liền nhịn không được thở dài.

Đương nhiên, lời này ông sẽ không nói với người ngoài.

Với chuyện hai vợ chồng nó đến tuổi này vẫn chưa có con cái thì họ luôn nói họ theo chủ nghĩa DINK*.
*DINK: DINK (Double Income No Kids), tạm dịch là thu nhập nhân đôi, không có con cái.
Đứa con này……
Ông Vân nhìn về phía Cố Mông, ông đứng dậy, nói: “Cô bé à, chuyện xem tường không dễ như cháu nghĩ đâu, cháu nên về đi.”
Cố Mông lại nhìn ông, nghiêm túc nói: “Ông cứ về xem có chuẩn không.

Nếu không đúng thì cháu trả lại 50 đồng cho ông.”
Nghe vậy, ông Vân gật đầu, nói: “Thôi bỏ đi!”
Ông không nán lại đây nữa, tuy rằng ngoài miệng nói không tin lời Cố Mông nói, nhưng không hiểu sao ông vẫn cứ bị ám ảnh những gì Cố Mông phán, về đến nhà cũng không tập trung nổi.
“Đám Vân Nham gọi điện thoại lại chưa?” Về đến nhà, ông liền nhịn không được hỏi.
Bà Vân liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay ông lại hỏi hai đứa nó? Không phải ông không biết chúng nó bận tối mặt tối mũi, nào có thời gian mà gọi điện thoại.”
Ông Vân gật đầu.

Ông cau mày níu lấy tay áo vợ, nói: “Tôi kể cho bà nghe, chiều nay tôi gặp một cô bé ở công viên.

Con bé liếc mắt là đoán ra chuyện của nhà chúng ta, còn đoán được nhà ta có vấn đề về đường con cái.

Còn nói cái gì mà chuyện mình lo lắng sẽ được giải quyết trong chiều nay.”
“…… Lời này mà ông cũng tin.

Chuyện của Vân Nham không phải ông không biết, xác suất để có con của nó rất thấp.” Nói đến đây, bà Vân cũng nhịn không được thở dài, bà nói: “Chắc cô bé đó muốn an ủi ông thôi.”
Nghe vợ nói như vậy, ông Vân cảm thấy cũng đúng.

Nhiều năm họ đã sớm từ bỏ hy vọng lâu rồi, sao có chuyện dễ dàng như vậy được?
Vợ chồng hai người nhìn nhau không nói gì.

Lúc này di động của bà Vân đặt ở trên sô pha vang lên, bà cầm lên nhìn có chút kinh ngạc, nói: “Giờ này sao Vân Nham lại gọi làm gì nhỉ?”
Nghe vậy, hai mắt ông Vân sáng ngời, nhịn không được liền nhớ tới lời Cố Mông lời nói, vội hỏi nói: “Là Vân Nham gọi à?”
Bà Vân gật đầu, vừa nhận cuộc gọi vừa nói: “Cũng không biết gọi làm cái gì.”
“Mẹ!”
Vừa tiếp cuộc gọi, bà liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của con trai thứ.

Nhận ra giọng nói vui mừng của anh ta, bà cũng rất ngạc nhiên.

Phải biết rằng, bởi vì thân thể không khỏe nên thằng bé vẫn luôn trầm tính, rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế này.
“Làm sao vậy” Bà Vân hỏi.
Vân Nham ở đầu dây bên kia cười ha ha, cực kì vui sướng nói: “Mẹ, mẹ sắp có cháu rồi!”
Cháu? Không phải bà đã có cháu rồi sao?
Trong đầu bà Vân vụt qua một suy nghĩ, sắc mặt cứng đờ —— ý Vân Nham là?
“…… Tố Tố có thai rồi à?” Bà bất giác hỏi một câu, rồi lại cảm thấy không có khả năng, sau đó liền nghe thấy con trai mình hưng phấn nói.
“Đúng vậy, Tố Tố mang thai rồi! Bọn con vừa đi khám, bác sĩ nói đã hai tháng rồi ạ!”
Nghe vậy, bà Vân mừng rỡ, bà đứng dậy nói: “Bác sĩ nói như thế nào, thân thể của Tố Tố vẫn ổn chứ? Hai tháng, đứa nhỏ hai tháng có ổn không.

Con bé mang thai ở tuổi này cũng tính là sản phụ lớn tuổi.

Đợi khi nào nó về thì bảo nó đừng đi công tác nữa, phải nghỉ ngơi thật tốt……”
Bà Vân vui vẻ dặn dò.
Mà ông Vân lại cảm thấy không tin nổi.
Cô bé kia nói là vấn đề sẽ được giải quyết trong chiều nay, giờ không phải đã được giải quyết rồi sao? Thời gian thật đúng là buổi chiều!
Chờ khi bà Vân cúp điện thoại, ông Vân mới nói: “Cô bé kia đúng là thần tiên rồi, đoán trúng phóc.

Vân Nham và Tố Tố thật sự có con, đây chính khúc mắc trong lòng tôi.”
Nghe vậy, bà Vân cũng kinh ngạc, bà cũng thắc mắc.
Căn cứ theo lời Vân Nham nói, nó cũng vừa mới biết kết quả liền gọi điện cho bọn họ, không thể còn ai đó biết được.
Vậy đúng là cô bé nói chuẩn, chuyện này cũng tính được à?
Mặc kệ bọn họ tin hay không, sự thật đã bày ra trước mắt khiến họ không tin không được.

Chuyện này ông Vân thực sự tin phục Cố Mông.
Ngày hôm sau khi Cố Mông đến đã thấy ông lão nọ đã ngồi đợi ở đó.

Vừa thấy cô, ông vội vàng đứng dậy đón, luôn miệng kêu lên: “Thầy!”
Thấy dáng vẻ vui sướng của ông ấy, Cố Mông cười nhẹ nói: “Nhìn dáng vẻ của ông Vân thì chắc vấn đề của ông được giải quyết rồi nhỉ.”
Nghe vậy, ông Vân ha ha cười, nói: “Thưa thầy, ngài thật đúng là thần tiên, ngày hôm qua tôi vừa về nhìn nhận được cuộc gọi của Vân Nham.

Đúng là ngài đoán rất chuẩn, con dâu tôi đã mang thai rồi!”
Thấy ông ra mặt, các ông bạn có hỏi ông cũng không nói, lúc này nghe ông nói lời này liền thi nhau nói lời cảm ơn.
Ông Vân móc từ trong túi ra một cái bao lì xì đưa cho Cố Mông, nói: “Ngày hôm qua là tôi có mắt như mà, có mắt không biết kim nạm ngọc, mong thầy trăm ngàn lần đừng để bụng nhé.”

Cố Mông mỉm cười không từ chối, trực tiếp thu bao lì xì này lại.

Người ta tặng lì xì, tội gì không lấy?
“Tố Tố thật sự mang thai à?”
“Nói như vậy, những gì ngày hôm qua cô bé này nói đều ứng nghiệm rồi!”
Mọi người bàn tán thật sôi nổi, tức khắc ánh mắt nhìn Cố Mông cũng thay đổi.

Sau đó đã có người nhịn không được tiến lên muốn Cố Mông xem cho mình một quẻ.
“Thầy xem cho tôi đi!”
“Này tôi đến trước nhé.

Thầy có xem cũng nên xem cho tôi trước chứ, làm gì cũng nên có thứ tự đúng không?”
“Ngày hôm qua chẳng phải ông còn nói người ta là lừa đảo sao? Sao giờ lại đến góp vui thế này?”
“Xì, chẳng phải ông cũng vậy sao, còn nói tôi cái gì?”
……
Mấy ông cụ càng lớn tuổi thì tính tình càng giống trẻ con, hiện tại trông mấy ông lão này ồn ào y hệt như đám con nít đang cãi cọ, tranh giành nhau.
Nhưng dù họ náo loạn đến đâu thì cuối cùng vẫn xếp thành hàng ngũ chỉnh tề chờ đến lượt để được Cố Mông xem bói.
Hiện giờ nơi Cố Mông ngồi cực kì náo nhiệt y hệt nhưng đang giăng lưới bắt chim vậy.

Sau khi được cô xem bói, mọi người lại càng kinh ngạc, thật sự là Cố Mông đoán quá chuẩn.
“Có phải lúc nhỏ, ông từ suýt chết đúng không?”
“Ôi thầy ơi, ngài xem thật đúng là chuẩn.

Tôi nghe mẹ kể hồi năm tuổi, tôi bị một ngã đập đầu vào tảng đá, đầu chảy be bét máu tưởng là mất mạng đấy!”
Bà lão phía trước nhìn Cố Mông với ánh mắt tin phục, bà nói: “Thầy ơi, nhà tôi có nuôi một con mèo mướp vừa bỏ nhà đi.

Ngài có thể chỉ xem nên tìm nó ở đâu được không?”
Tìm cũng cần đi xem bói nữa sao?
Những người khác có chút dở khóc dở cười, Cố Mông lại không ngại, kiên nhẫn nói: “Bà muốn tìm mèo thì đi về hướng nam nhé.”
“Dạ! Cảm ơn thầy!”
Các ông bà cụ toàn hỏi mấy chuyện vặt vãnh nhưng họ vẫn bỏ tiền ra nên Cố Mông cũng hoan nghênh.
Đến chiều khi dọn hàng, Cố Mông đếm số tiền trong tay lại công thêm 5000 đồng mà ông Vân tặng thì hôm nay vậy mà kiếm được 7000 đồng.
Nhờ mấy ông bà lão đó chi tiền hào phóng, ban đầu họ còn cảm thấy Cố Mông nói lung tung thì thấy 50 đồng này là đắt.

Hiện tại biết cô thật sự có bản lĩnh nên cảm thấy 50 đồng này còn quá ít, họ vẫn muốn đưa thêm.
Bọn họ đưa bao nhiêu thì Cố Mông thu bấy nhiêu, hoàn toàn là ai đến cũng không cự tuyệt.
Chờ khi ra về, Cố Mông cầm tiền đi đến gầm vượt đối diện mua một chén bột lạnh nướng ăn.

Loại hàng ăn ven đường thường ẩn núp bên đường, gần bãi đỗ xe nhưng mùi hương lại bay rất xa, Cố Mông đã thèm hai ngày nay rồi.
Bột lạnh nướng có đập một quả trứng gà lên trên, thêm chút giăm bông và một chút giấm.

Cắn một miếng là cảm nhận được ngay mùi vị của trứng gà và giăm bông xào kĩ với hành tây.

Các loại hương vị thơm ngon hòa quyện với nhau, ngon đến mức Cố Mông cảm thấy sung sướng.
Vừa mới ăn được hai miếng bột lạnh nướng, Cố Mông nhìn thoáng qua sạp hàng bán bột lạnh nướng, nói: “Chú ơi, cháu thấy chút nên đổi chỗ đứng đi, ví dụ như phía đối diện không tồi đâu.”
Ông chủ bận đến mồ hôi chảy ròng ròng, nơi này gần trường học lại đang là giờ tan tầm nên hàng của chú đang rất đông khách.

Nếu bình thường chú ấy nào có tâm tư để ý những lời Cố Mông đang nói.
Nhưng cũng thật trùng hợp, lúc này chú mới nướng xong một mẻ bột cũng trùng hợp nghe được lời Cố Mông nói, chú cười một chút, nói: “Nơi này là vị trí ngay gần cổng trường.

Nếu đứng ở phía đối diện thì học sinh sẽ phải băng qua đường.”
Cố Mông nghiêng đầu nhìn chú và nói: “Nhưng nếu chú không đi thì sẽ mất mạng đấy.”
Nếu chú ấy chết thì sẽ chẳng có bột lạnh nướng mà ăn nữa, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Nghe vậy, sắc mặt của ông chủ liền trầm xuống.

Chú ta không cảm nhận được ý tốt của Cố Mông mà là cảm thấy cô gái này đang nguyền rủa mình, nên tất nhiên sẽ không bày ra vẻ mặt tốt đẹp với cô.
Cố Mông cắn xiên gỗ, thấy chú ấy không tin thì liền quay người bỏ đi.

Nếu không tin thì quên đi, dù gì cũng là số mệnh.
Chờ khi Cố Mông rời đi, có một cụ già bên cạnh đang đợi bột lạnh nướng nhịn không được nói: “Tôi thấy cậu nên nghe lời thầy khuyên đi, thầy ấy đoán mệnh linh nghiệm lắm đấy.”
“Thầy? Thầy bói á?” Bên cạnh có học sinh tò mò hỏi.
Cụ già gật đầu, nói: “Gần đây, thầy này có bày hàng xem tướng ở công viên, đoán chuẩn cực kì.”
Ông chủ lắc đầu, trong lòng không tin, chỉ cảm thấy cụ già này bị Cố Mông che mắt.
Thấy thế, cụ già hơi sốt ruột —— thầy đã nói sẽ bị đâm chết, vậy chắc chắn sắp bị xe đâm chết đó!
Nghĩ vậy, trong đầu ông cụ nảy ra một kết, vội nói: “Như vậy đi, tôi mua lại toàn bộ chỗ bột này của cậu, điều kiện là cậu phải sang bên đường nướng.”
Ông chủ trợn mắt, thấy biểu cảm nghiêm túc của cụ già thì cảm thấy có chút buồn cười.

Lời cô bé kia nói mà cũng có người tin sao?
“Ông nhớ giữ lời đấy nhé, cháu sẽ sang đó nướng cho ông!”
“Tôi nói mua hết là mua hết, chúng ta mau qua đó thôi!”
Cụ già thúc giục dẫn qua đường.

Ông chủ dọn dẹp qua loa rồi nối gót đi theo, chỉ là chú vừa mới đi qua đường cái liền nghe thấy tiếng loảng xoảng.

Chú ta quay đầu liền thấy nơi xe hàng của chú vừa đậu có một chiếc ô tô con tông đến.
Xe hơi gần như đâm hoàn toàn vào tường, toàn bộ đầu xe đều đâm bẹp dí, có khói từ xe bốc lên còn người bên trong không rõ sống hay chết.
!!!
Ông chủ trừng lớn mắt, nhìn cảnh này mà trong lòng run rẩy.

Nếu vừa rồi chú không đẩy xe đi thì chiếc xe này sẽ đâm thẳng vào cú còn gì.
Nghĩ vậy, chú liền nói với ông cụ: “Thầy ấy đoán chuẩn quá, thật đúng là thần!”
Ông chủ ngồi bệt xuống đất, chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, chân cũng đã nhũn ra rồi----suýt nữa thì toi mạng!
Đối với chuyện này, Cố Mông cũng không để tâm, cô cầm bột lạnh nướng đi về nhà.

Đang đi thì cô đột nhiên dừng lại ôm ngực.
Trong đầu tự nhiên có một bóng người hiện lên, Cố Mông hơi nhíu mày.

Đứng ở tại chỗ tự hỏi một chút, cô bưng bột lạnh nướng xoay người bước vào trong quỷ lộ, bóng người liền biến mất.
“Rầm!”
Một nhân viên của cửa hàng ra vứt rác nhìn thấy bóng người đột nhiên biến mất mở to hai mắt nhìn.
“Có maaaaa!”
……
Lại lần nữa xuất hiện, Cố Mông phát hiện mình đứng ở trong một cánh rừng, có gió nóng bỏng thổi qua khiến da mặt người ta bỏng rát.
Cô ngẩng đầu liền thấy một con chim lửa to lớn đang gào thét, theo tiếng kêu của nó ngọn lửa trên thân cũng bay lên.
Phượng Hoàng?
Trong mắt Cố Mông hiện lên một tia kinh ngạc, cô cứ nghĩ rằng thế giới này không còn Phượng Hoàng cơ đấy..