"Con thú vương này đã rơi vào tình trạng thế này rồi mà vẫn còn có thể chống cự lại ta? Đúng thật là không đơn giản! Nhưng càng như vậy thì ta càng phải thu phục được ngươi!"
Sau khi nói xong câu này, nam nhân trường bào xám phát hiện môi của nữ nhân kia khẽ mấp máy thì liền giật mình.
Hắn ta hoảng sợ, còn tưởng rằng đối phương đã tỉnh lại khỏi giấc ngủ say, đang định phong ấn lại ý thức của đối phương một lần nữa, lại phát hiện nữ nhân kia chỉ là đang lẩm bẩm gì đó, chứ không phải là đã tỉnh.
Nam nhân trường bào xám khẽ nhíu mày, đem tai kề sát vào miệng nữ nhân kia: "cái gì? Thiên gì? Thiên Nhai? Thiên Nhai là cái gì? Chẳng lẽ ả muốn nói là chân trời góc bể sao?"
Ý thức của nữ nhân kia vẫn mê mang như cũ, chỉ có cánh môi không ngừng mấp máy.
Thiên Nhai.....
Lúc này, tại một nơi cách rất xa Vô Hồi Chi Sâm, trong Long Nguyên Quốc, Thiên Nhai đang cùng với lão gia tử Vân Lạc uống trà.
"Vẫn là trà ở Vân gia của các người tương đối ngon. Trà ta uống ở những nơi khác kém rất nhiều, nào có được như vậy!" Thiên Nhai tặc lưỡi hai tiếng, vẻ mặt lại rất thỏa mãn: "cũng không biết Vân nha đầu khi nào mới về đây nữa, nha đầu này đi cũng đã được hai tháng rồi còn gì!"
Lão gia tử cũng thở ngắn than dài: "Phong nhi luôn luôn là vậy, thời gian gần đây cứ chạy ngược chạy xuôi, cũng không biết cuộc sống như vậy là bắt đầu từ khi nào nữa?"
"À phải, Ninh Hân cùng với Vân Thanh Nhã nhà ông khi nào thì mới thành thân?" Thiên Nhai cũng không muốn làm lão gia tử lo lắng, cho nên vội vàng chuyển đề tài.
"Việc này.... Bọn nó nói là muốn chờ Phong nhi trở về!" lão gia tử cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nhai, tuy nhiên sau khi nhìn thấy sắc mặt của Thiên Nhai thì ông lại khẽ cau mày: "sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, sắc mặt Thiên Nhai tái nhợt đến cực điểm, một tay gắt gao ôm chặt lấy lòng ngực.
Thiên Nhai cũng không biết tại sao lại như vậy, mới vừa rồi thôi, đột nhiên lòng ngực của ông truyền tới một cảm giác rất đau đớn.
Giống như là có một người nào đó đang ở rất xa cứ liên tục gọi tên của ông vậy.
"Kiếp Phù Dung! Nhất định là Kiếp Phù Dung! Là Kiếp Phù Dung đang gọi ta!" Thiên Nhai cũng không màn đến ánh mắt kinh ngạc của lão gia tử, vội vàng xoay người chạy ra khỏi tiền viện, rất nhanh thì đã biến mất khỏi Vân gia.
____
"Thiên Nhai, đây là thánh quả trong tộc của ta, ta đã nhỏ một giọt máu vào đó, chàng mau ăn nó đi! Sau này, nếu như ta không ở cạnh chàng, thì chỉ cần ta khẽ gọi tên của chàng thôi, chàng cũng sẽ cảm nhận được!"
"Tại sao? Tại sao ngươi lại phản bội ta? Ta vì ngươi mà quay lưng lại với cả tộc của mình, kết quả lại nhận được sự phản bội của ngươi! Thiên Nhai, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại ngươi nữa, ngươi cũng đừng hòng tìm được ta!"
_____
Hình ảnh của quá khứ, cứ từng cái từng cái một hiện rõ lên trong đầu của Thiên Nhai, mỗi một cái chớp mắt, một nụ cười của người kia đều in sâu vào lòng của Thiên Nhai.
Bao nhiêu năm qua, Thiên Nhai ông luôn chờ người ấy gọi tên của mình, nhưng mà chờ đợi suốt mấy chục năm ròng rã cũng không đợi được dù chỉ là một lần.
Tuy nhiên, cuối cùng hôm nay ông cũng đã chờ được rồi. Nhưng tại sao cái cảm giác này, lại đau thấu tim gan như thế?
Kiếp Phù Dung nhất định là đã xảy ra chuyện không may!
"Chờ ta! Kiếp Phù Dung, nàng nhất định phải chờ ta! Ta đã đánh mất nàng mấy chục năm. Bây giờ, dù có phải tìm khắp chân trời góc bể, ta cũng phải tìm cho kỳ được nàng!"
Thiên Nhai ngửa mặt lên trời mà rống to một tiếng. Lời nói kia vang vọng khắp bốn phương tám hướng, cho nên, người trong toàn bộ Long Nguyên Quốc đều nghe được lời tuyên thệ kia của Thiên Nhai.
_____
Vô Hồi Chi Sâm, bên bờ hồ.
Nữ nhân lục y nằm yên tĩnh trên mặt đất, không biết cô ta cảm nhận được cái gì mà từ nơi khóe mắt bỗng trào ra một giọt nước mắt. Giọt nước mắt kia dưới ánh nắng của mặt trời phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh.