Quỷ Dị: Ta Thận Phận Tiến Vào, Vậy Mà Là Nữ?

Chương 4: Quỷ Dị Tấn Công.



Chương 4: Quỷ Dị Tấn Công.

Chương 4: Quỷ Dị Tấn Công.

Hai người vừa chui xuống giường bên ngoài lại có tiếng kéo đồ vật.

Tiếng kéo đồ vật không có như trước dễ dàng, mà cho người ta cảm nhận được.

Đây là một vật hoàn toàn nặng, một tiếng vang lên.

Cánh cửa trước phòng Lục Hàn bị nát.

Tiếng hét hai người lại vang lên: "Không Không, tại sao lại là ngươi."

Một giọng nam hét lên, bên cạnh nữ nhân nhìn càng sợ hãi, dưới đũng quần đã chảy xuống chất lỏng màu vàng.

"Là hắn nói, không phải ta cầu ngươi tha mạng cho ta."

Trước mắt nàng, một thiếu nữ trên mặt đầy màu.

Một tay cầm một chiếc rìu lớn, tay còn lại kéo bốn t·hi t·hể.

Có thể một tay kéo bốn t·hi t·hể, đều là nam nhân cân nặng ắt hẳn từ 60 trở lên.

Thiếu nữ lại kéo dễ dàng như vậy, dĩ nhiên là quỷ trong cánh cửa.

Thiếu nữ chưa nói hết câu, một cánh tay bị thiếu nữ quỷ dị kéo đứt.

Đưa vào trong miệng nhai.

Nhai không quá hai giây, cánh tay nữ nhân đều bị ăn sạch.

Giọng nữ nhân thét lên: "Không không cánh tay của ta."

Một bên nam nhân, nhân cơ hội muốn chạy lại ngoài.

Cây rìu lớn trên tay thiếu nữ quỷ dị đột nhiên bay lên, một rìu lớn bổ xuống ngực hắn.

Vô số máu như một quả bong bóng chứa đầy nước vỡ tung.

Vô số máu bắn ra ngoài bay lên xung quanh tường.

Quỷ dị thiếu nữ cười nhẹ, nụ cười này vậy mà kéo gần như đến tai.

Thiếu nữ há miệng to, một cắn đã cắn nát đầu nữ nhân còn lại thân xác.

Đôi tay dính đầy máu, máu chưa khô, vẫn dính trên đó.

Một tay xuyên qua nữ tử ngực lớn, nắm lấy đối phương tim kéo mạnh ra ngoài.

Ngẩng đầu lên cười.

Tiếng cười quỷ dị vang khắp tầng hai.

Tiếng cười quỷ dị làm cho người khác run sợ.



Lục Hàn trốn dưới giường cách không xa cửa phòng.

Hắn trước phòng hai người bị g·iết không xa, cũng như bên cạnh phòng bị g·iết.

Hai nữ nhân đã sợ hãi, hai chân mềm nhũn, nước mắt không ngừng rơi dĩ nhiên đã sợ hãi.

Không thể cử động, một tay che miệng một tay nắm lấy đồng bạn bên cạnh.

Hai mắt, nước mắt không ngừng chảy ra, không giám cử động mạnh hoặc phát ra tiếng động.

Không đợi hai người run sợ quá lâu.

Một tiếng kéo đồ vật nặng nề lại đi qua.

Bị g·iết đi sáu người, mọi người tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc, một rìu bổ lên Lục Hàn phòng cánh cửa.

Để lại một dấu vết lớn, cùng máu trên cây rìu lớn văng lên cánh cửa.

Có ghi số 201 phòng.

Thiếu nữ quỷ dị kéo sáu thân thể đi, năm nam một nữ thân thể không một ai lành lặn.

Bị nàng kéo đi.

Lục Hàn nhìn trên cánh cửa cây rìu lớn, còn nghe tiếng chảy nước.

Đây không phải nước, là máu còn đọng lại trên cánh cửa do rìu lớn đọng lại khi chém g·iết người.

Nam Sơn nhìn Lục Hàn không nói gì, hai người cứ như vậy núp dưới gầm giường.

Tầng hai hay tầng ba không ai lên tiếng, dù cầu cứu.

Muốn cứu người? Hừ, bọn hắn mạng chó còn không đảm bảo, làm sao cứu người?

Đây còn là quỷ dị thế giới mạng bản thân là trước tiên.

Không ai suy nghĩ đến vừa cánh cửa thứ nhất, quỷ dị lại liên tục g·iết người không có thời gian chờ sao?

Chỉ có Lục Hàn suy nghĩ đến điều này.

Sáng sớm hôm sau, mọi người mở cửa ra trên sàn toàn là v·ết m·áu kéo dài đến cầu thang.

Lục Hàn tay sờ xuống v·ết m·áu.

"Quả nhiên máu hôm qua, lại đang dần dần tiêu tán."

Mấy người đang nhìn hoảng sợ lúc, máu dần dần biến mất.

Lục Hàn nhanh chóng chạy xuống cầu thang, hắn biết nếu như v·ết m·áu biến mất.

Chắc chắn sẽ không tìm được quỷ dị mà t·ấn c·ông.

Theo chân hắn là Nam Sơn nhanh chóng chạy qua người hắn, Nam Sơn thân thể vạm vỡ.



Chạy nhanh chóng xuống cầu thang, nhìn trước mắt cửa lớn bị phá.

Lục Hàn hắn càng ngạc nhiên là, v·ết m·áu biến mất nhanh như vậy?

Cây rìu đâm hắn cánh cửa, sáng dậy đã biến mất không còn bóng dáng.

Nhìn v·ết m·áu biến mất, mấy người theo sau từ trên xuống.

Một người trong đó lên tiếng: "Chúng ta đã mất đi sáu người."

Mấy người không một chút bi thương trên mặt, thay vào đó là hoảng sợ.

Tối hôm qua, thái độ của mọi người ai cũng biết, người sợ hãi người không giám lên tiếng.

Đôi chân mềm mềm nhũn, càng sợ hãi hơn nữa là hai chân mềm nhũn.

Bất lực chỉ biết khóc.

Điển hình như hai nữ tử hôm qua.

Lục Hàn gật đầu.

Tính cả hắn với Nam Sơn trên tầng có sáu người.

Tổng cổng tám người mà tối hôm qua c·hết mất sáu người.

Tổng cộng người có mười bốn người, không tính Liễu Như Yên.

Lục Hàn suy nghĩ cách: "Trước tiên tìm manh mối."

Hắn không có cùng mấy người trò chuyện, trước tiên tìm manh mối, mới có thể thoát khỏi đây sớm hơn.

Nam Sơn không có ở lại theo sau hắn ra khỏi khách sạn.

Trước tiên xem thôn làng bản đồ.

Lục Hàn ở chúng ta sẽ coi như là một căn nhà lớn, ở cuối cùng nhất.

Mà bên phải là một rừng cây dưới đó chính là ngôi làng.

Mà bên phải hắn không rõ, bên dưới càng như vậy.

Hắn có nhìn qua lúc tiến vào, hai người suy nghĩ bản đồ hồi lâu cuối cùng đi tới làng.

Vừa tiến vào chân chính làng nơi ở.

Xung quanh dân làng nhìn mấy người, Lục Hàn không có đáp lại cũng như nhìn mấy người, vẻ mặt thờ ơ.

Hắn tiến tới một căn nhà, đối phương giống như là quán ăn trong thôn làng.

Hắn ngồi xuống: "Ở đây ăn miễn phí đúng không?"

Nữ nhân trung niên nghe vậy gật đầu: "Đúng vậy, miễn các ngươi là khách du lịch, hoàn toàn được miễn phí."



Lục Hàn bỗng tiến tới gần nàng hỏi: "Khu(Khách sạn) chúng ta ở, tại sao có một thiếu nữ luôn đi lại lại?"

Nghe đến đây trung niên nữ nhân giật mình, Lục Hàn cười nhẹ quả nhiên.

Dân làng biết gì đó, hắn không có nói thiếu nữ quỷ dị t·ấn c·ông g·iết người.

Chỉ nói là quỷ dị thiếu nữ đi lại, dân làng liền chột dạ.

Hắn làm sao nghĩ không nghĩ đến, thôn làng biết chuyện gì đó, dù là ai đều sẽ có phỏng đoán như hắn.

Thiếu nữ quỷ dị chỉ có trong khách sạn, mà khách sạn lại chủ yếu đề cho người ngoài ở.

Mỗi lần đều cung cấp đủ thức ăn, lại không cần tiền chắc chắn có bí ẩn gì đó.

Dù gì đây là quỷ dị thế giới, hắn có suy nghĩ qua: "Có khả năng dân làng lựa chọn khách du lịch, làm món ăn của quỷ dị, hay hiến tết."

"Quỷ dị sẽ không t·ấn c·ông dân làng."

Hắn có suy nghĩ qua, suy nghĩ này hắn dù có nghĩ qua, chưa có nắm chắc.

Hỏi thôn làng trước mắt, hắn biết phán đoán của mình có liên quan tới khách sạn chỗ ở.

Còn có liên quan tới quỷ dị thiếu nữ.

Trung niên nữ nhân chột dạ, làm Lục Hàn nắm lấy tay nàng, không muốn buông bỏ.

Nam Sơn nhìn hành động Lục Hàn ngơ ngác: "Ngươi đây là làm gì?"

Lục Hàn quay đầu nhìn hắn: "Nhanh giúp ta."

Nữ nhân trung niên nghe hai người nói, hai người nam nhân ức h·iếp nàng.

Nàng căn bản không có phản kháng, nàng còn là không có chồng người.

Đây chính là tuổi già không có người cưới a, cho nên nàng nhìn mấy người.

"Bình tĩnh a, hai người các ngươi nam nhân, ta không giám phản kháng."

Tại sao nàng không phản kháng, phản kháng bị thôn làng khác phát hiện nàng sẽ bị hiến tế.

Còn không phản kháng nàng sẽ bị trưởng thôn g·iết c·hết, may mắn trưởng thôn mấy ngày nay sức khỏe không tốt.

Cho nên nàng nhìn xung quanh, không có ai.

Quay đầu nhìn mấy người: "Các ngươi vào nhà."

Chưa đợi mấy người đáp lại, nàng kéo tay hai người vào trong nhà.

Nàng còn bước ra cửa nhìn xung quanh, không ai phát hiện, nhanh tay đóng lại cửa.

Bước tới đóng luôn cửa sổ.

"Các ngươi muốn hỏi cái gì? Hỏi càng nhanh càng tốt."

Nghe vậy Lục Hàn không kéo dài thời gian, đối phương cử động làm hắn hiểu.

Đối phương lúc đầu không muốn nói cho bọn hắn, lại bởi vì một lý do nào đó lại đồng ý nói.