Quỷ Dị: Ta Thận Phận Tiến Vào, Vậy Mà Là Nữ?

Chương 3: Tiến Vào Thôn Làng.



Chương 3: Tiến Vào Thôn Làng.

Chương 3: Tiến Vào Thôn Làng.

Một trong số người đứng lên nói: "Đúng vậy."

Lục Hàn đứng trong đám người, nhìn lão nãi nãi trước mắt, tuy không quá cao tuổi.

Gọi lão nãi nãi cho dễ xưng hô.

Lão nãi nãi không nói nhiều, được thiếu nữ dẫn theo quay đầu tiến vào thôn làng.

Thiếu nữ lên tiếng: "Các người theo chúng ta."

Mười mấy người gật đầu, nhanh chóng theo sau hai người.

Vừa tiến vào thôn làng, xung quanh dân làng nhìn mấy người ánh mắt kỳ lạ.

Lục Hàn mắt nhìn quanh thôn làng ánh mắt, giống như nhìn n·gười c·hết một dạng?

Không qua bao lâu, hắn cùng mười mấy người tới trước một căn nhà lớn.

Nói gọi là một nhà nghỉ (khách sạn) có rất nhiều cửa sổ.

Được thiếu nữ đỡ lấy lão nãi nãi quay đầu: "Các ngươi tùy ý chọn phòng, chúng ta đi trước."

Nói xong thiếu nữ đỡ lấy lão nãi nãi (lão bà bà) rời đi.

Lục Hàn hắn lên tầng 2 kiếm một phòng gần cầu thang nhất, liền đi vào trong phòng.

Dọn lại chính bản thân phòng.

Dọn không được bao lâu, một người thân hình cao lớn mở cửa: "Huynh đệ ta có thể cùng ngươi ở đây?"

Lục Hàn không có ý từ chối, dù sao khách sạn này chủ yếu có ba tầng, mà tầng thứ nhất không có phòng ngủ.

Tầng hai, tầng ba có mà lại không cách nào chứa nhiều người.

Nên nếu như đủ người đều là truyện thường tình.

"Thiếu niên ta thấy ngươi rất khác người khác, ngươi từ đầu đến cuối, đều rất bình tĩnh giống như không phải lần đầu."

Hắn lại lắc đầu: "Muốn nói không phải lần đâu, nhưng cánh cửa thứ nhất không thể có người hỗ trợ."

"Cho nên hầu như ai cũng là người mới."

Nam nhân nói đến đây đầu hơi cúi xuống, Lục Hàn sắp xếp giường ngủ hoàn thành.

Ngồi lên giường nhìn nam nhân, nhìn không già do không cạo râu, mới hình thành nên dáng vẻ hiện tại.

Hắn chưa muốn tiết lộ, bản thân bị lạc mất đồng đội cùng tiến vào cánh cửa.

Do đó hắn không có nói quá nhiều, với người mới tiến vào nam nhân này.

"Trời gần tối, lão nãi nãi cùng thiếu nữ lúc dẫn chúng ta tới đây đã nhắc nhở."

"Không nên thức đêm hay đi ra ngoài lúc nửa đêm, chúng ta đi ăn cơm."



Nam nhân gật đầu, từ đầu hắn chưa giới thiệu qua, Lục Hàn bản thân cũng chưa từng giới thiệu qua.

Hai người cứ như vậy đi ra khỏi phòng, dù chưa biết tên đối phương.

Xuống tầng một.

Tầng một là nơi nói chuyện cũng như nhận cơm, hoặc tự nấu cơm.

Trước cửa khách sạn lớn, đột nhiên mở ra.

Một thiếu nữ, không sai chính là thiếu nữ dẫn nãi nãi.

Theo sau là vài người: "Đây là bữa cơm các ngươi, bữa sau các ngươi tự nấu ăn."

"Đây là chúng ta thôn trưởng mang tới."

Một người mang củi, một người mang một vài miếng thịt.

Một người mang theo một con lợn đi vào và vài con gà.

Mấy người đặt xuống sau đó, nhanh chóng rời đi để lại thiếu nữ.

"Ta nhắc nhở lại các ngươi, buổi tối đừng có đi ra ngoài, nếu không các ngươi tự hiểu."

Nói xong nàng quay đầu rời đi.

Có người lên tiếng nói:"Ngươi đe dọa chúng ta?"

Một nam nhân muốn tiến lên đánh nàng, lại bị mấy người khác ngăn lại.

"Ngươi phải bình tĩnh nếu như ngươi đánh nàng mà nói, kích hoạt phải quy tắc t·ử v·ong thì sao?"

Nhiều người đồng loạt nói, làm nam nhân không có nói thêm.

Bỗng thiếu nữ đang bước đi dừng lại, nàng chậm rãi quay đầu cười nhìn nam nhân.

"Ngươi rất tốt."

Nói xong nàng bước đi không hề quay đầu lại.

Nam nhân nghe nàng lời nói, lại càng tức giận, vẻ mặt giận dữ, muốn xông tới đánh nàng.

Thiếu nữ vừa bước đi vừa nói: "Trong đó vẫn có rau các ngươi tùy ý, vẫn có đầy đủ các ngươi bổ sung thể lực."

"Chúc các ngươi sống sót 7 ngày qua thôn làng của ta."

Nói xong thiếu nữ rời đi.

Trời dần dần tối.

Tầng 1 bên trái chính là quầy ăn, cũng như tự nấu ăn có rất nhiều ghế ngồi.

Lục Hàn kiếm một nơi ngồi xuống, trên bàn đã để đồ ăn nấu sẵn, do mấy người dân làng trước đó mang đến.

Lục Hàn cầm đũa bắt đầu ăn, những người còn lại không ngừng chửi bới.



"Cmn."

"Thôn làng kỳ lạ cái chó má, cánh cửa kỳ lạ cái gì, ta tại sao lại tiến vào."

Có một thiếu nữ phát điên nói.

Xung quanh nhiều người cúi đầu, bọn hắn không biết vì sao bản thân một đêm đi ngủ.

Sáng dậy đã thấy ở một căn phòng kỳ lạ, bị người khác kéo xuống tầng một nói về cánh cửa quy tắc.

Làm ai cũng đau đầu, có người bình tĩnh có người không bình tĩnh.

Lục Hàn ăn cơm không quản mấy người.

Nam nhân nhìn hắn: "Lúc nãy không có giới thiệu, ta giới thiệu trước."

"Ta gọi Nam Sơn, năm nay không quá 20."

Lục Hàn nhìn hắn: "Ngươi không quá 30 tuổi, nhìn mà già như vậy, thật không biết ngươi có chăm sóc qua nhan sắc?"

"Dù không có đi g·ạ g·ẫm nữ nhân, cũng nên cải thiện một chút nhan sắc, sắc mặt dễ nhìn hơn a."

Nam Sơn không nói gì, cười cười.

Lục Hàn vừa ăn cơm vừa nói: "Ta gọi Lục Hàn, tuổi của ta đã không còn nhớ rõ."

Nam Sơn gật gật đầu biểu thị hiểu: "Trước tiên ăn cơm."

Lục Hàn nhìn xung quanh có người bình tĩnh ăn cơm có người khóc lóc.

Hắn lắc đầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Có một nữ tử lên tiếng: "Mọi người, không biết ai có thể giúp ta đưa những đồ vật này cất vào tủ?"

Nàng nhìn bên cạnh những bàn ăn, có vài tủ bằng gỗ.

Dùng để đựng đồ.

Dù không muốn, mọi người đều phải giúp cất thức ăn vào tủ.

Lục Hàn một bên giúp, Nam Sơn không khác là bao.

Không quá mười phút, mọi thứ đều được cất sạch sẽ.

Nam Sơn, Lục Hàn nhanh chóng lên tầng, hai người đều nhìn qua cửa sổ.

Thấy trời đã tối, lại không giám vi phạm quy tắc, thiếu nữ đề ra.

Hai người quay lại phòng ngủ, Nam Sơn muốn nói gì bị Lục Hàn nhìn vào mắt.

"Đừng nói trước tiên đi ngủ, ngày đầu tiên ít khi x·ảy r·a á·n m·ạng."

"Hoặc Nam Sơn ngươi trước tiên canh gác, 2 giờ sau ngươi gọi ta dậy canh gác."



Nam Sơn không từ chối.

Hắn nắm lấy một cái ghế, cách cánh cửa một mét ngồi xuống.

Khóa chặt cánh cửa.

Cánh giác nhìn cánh cửa.

Hắn nhìn chăm chú cánh cửa, do hắn nhìn chăm chú cánh cửa mắt dần dần mỏi th·iếp đi, không hiểu từ lúc nào nhắm mắt lại.

Mở mắt ra đã thấy Lục Hàn, tóc trắng giống như hắn, vóc dáng có thể gọi là nam thần bên dưới thấp một điểm.

Lục Hàn đưa tay lên trước miệng, ý nói đừng nói chuyện.

Chỉ thấy vô số tiếng hét.

"Ai đó cứu ta, ta không muốn c·hết không...không ngươi đừng lại gần."

Vô số tiếng hét kinh khủng vang lên.

Bỗng nhiên tiếng hét lại dừng, làm ai đang ngủ đồng loạt thức dậy.

Có phòng thắp đèn dầu, có người không thắp đèn dầu.

Lục Hàn là một trong số không thắp đèn dầu.

Không qua bao lâu, một tiếng kéo phát ra bên ngoài cửa rất to.

Giống như đối phương đang kéo một thứ gì đó nặng.

Lục Hàn nhìn xuống dưới cánh cửa có một khe nhỏ.

Hắn nhìn v·ết m·áu dưới sàn, liền hiểu ra quỷ dị g·iết người.

Vẻ mặt hiểu ra thứ gì đó, không nói nhiều.

Nam Sơn sợ hãi bước tới, Lục Hàn ghé sát tai hắn nói: "Là máu."

Không đợi hắn nói tiếp, trên tầng phát sáng đèn dầu người.

Một t·iếng n·ổ giống như đạp cửa phát ra, liên một lúc tiếng kêu thảm thiết lại phát ra.

"Quả nhiên ai bật đèn đều bị quỷ dị tìm tới g·iết c·hết, nói như vậy người đầu tiên bị g·iết."

Hắn nhớ lại những quy tắc thiếu nữ nói qua: "Các ngươi nửa đêm, không được thắp đèn dầu trước khi ngủ phải tắt đèn dầu."

"Dù là một ít ánh sáng, bắt buộc không có."

Tiếng hét thảm thiết lại biến mất.

Lục Hàn đoán không nhầm.

"Bốn người đã ra đi, hơn mười mấy người bây giờ đ·ã c·hết mất bốn người."

Không đúng.

Hắn nhớ rõ không phải một phòng bật đèn, mà là ba phòng.

Hắn nhanh chóng nhảy tới, đẩy mạnh Nam Sơn xuống giường, không có quá nhiều tiếng động.

Mấy người nhanh chóng chui xuống dưới giường.