Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 391: Tâm tư



Lục Thời lần đầu tiên dùng thân phận đại đệ tử của Đường Kỳ Lệnh, xuất hiện trước mặt tân khách, thật ra là khiến cho người ta khiếp sợ.

Một là hắn hai mươi bốn tuổi, chưa kết hôn.

Hai là không ai biết rõ hắn, có hơi thần bí.

Ba là tướng mạo của hắn.

Tướng mạo Lục Thời không giống với thư sinh hào hoa phong nhã, thân hình hắn cao lớn, ánh mắt mang theo vài phần dã tính, giống như một con ngựa hoang không dễ thuần phục.

Đây là đặc tính chỉ có trên người võ tướng, xuất hiện trên người một thư sinh thực sự rất khác biệt.

Nội trạch Đường phủ không có nữ chủ nhân, sư muội đóng vai chính, mời nữ quyến vào vườn xem kịch, tiên sinh ít nhiều hơi không yên lòng, lệnh cho hắn đi qua giúp đỡ.

Đường Kiến Khê cứ đòi đi theo.

Sau này mới biết được, tên nhóc này si mê nghe kịch, còn là một tay giỏi viết kịch bản.

Đi được nửa đường, đã có tiểu thư thế gia ra ngăn cản đường đi, lời nói hàm súc.

“Lục công tử, ta không tìm thấy cây trâm của mình, ngươi có thể giúp ta tìm một chút không?”

“Không thể.”

Sau đó lại đụng phải hai người, một người mất khăn tay, còn có một người nói là đau đầu, Lục Thời túm Đường Kiến Khê trực tiếp đi đường vòng rời đi.

Hắn lăn lộn trong đám nữ nhân bốn năm, hiểu rất rõ mục đích của các nàng, cũng biết mình chỉ cần hơi đáp lại, thì sẽ không thể thoát được phận rể hiền.

Dù sao hắn bây giờ cũng là học trò của Đường Kỳ Lệnh, đồng môn của Thái tử.

Nhưng hắn không muốn.

Tiền đồ của nam nhân, phải dựa vào chính mình có được.

Trước sân khấu, sư muội đang cười nói với người, Lâm Bích ở bên cạnh bận rộn.

Đường Kiến Khê thấy hắn đứng bất động: “Sư huynh, huynh không đi sao?”

“Không đi.”

“Vậy ta có thể đi nghe kịch không?”

“Đi đi.”

Lục Thời đứng trong bóng tối lẳng lặng nhìn một hồi, thấy hết thảy đều đâu vào đấy, đang muốn rời đi thì bỗng nhiên nghe được có người đang bàn về hắn.

"Cái tên Lục Thời kia ở đâu ra thế, sao Đường lão gia lại nhận người như vậy, gặp người mà chẳng chào hỏi gì, mắt dài đến đỉnh đầu rồi?"

“Nghe nói trước kia là ở hậu viện Đường gia, nhờ vuốt mông ngựa đại tiểu thư mà tiến vào tiền viện.”

“Nhìn hắn như vậy, cũng không giống như là người đọc sách đứng đắn gì.”

“Người đọc sách đâu có dáng vẻ như hắn!”

“Vừa rồi ta đi dạo vườn, hắn chặn ở nửa đường, nói muốn giúp ta tìm khăn, vừa nhìn đã thấy là không có lòng tốt.”

“Vừa rồi ta ở trong vườn hơi choáng váng đầu, hắn đưa tay đỡ ta,chẳng hiểu chút quy củ.”

“Trời ạ, vậy chúng ta nên nhắc nhở đại tiểu thư cẩn thận một chút.”

“Đương nhiên phải cẩn thận một chút rồi, Đường gia chỉ có một mình đại tiểu thư, nếu như là hắn... Gia sản này không phải toàn bộ đều rơi vào tay hắn sao.”

“Hèn gì đã lớn tuổi còn chưa có thành thân, hẳn là đang tính toán gì đây.”

“Việc này, còn phải nói với Đường lão gia.”

Bốp!

Một chung trà vỡ nát trên mặt đất, tiểu sinh hát hí khúc trên sân khấu chợt run lên một cái, hí khúc lập tức đứt đoạn.

"Phụ thân mệnh khổ của ta ơi, nương mới đi ba năm, người đã vừa điếc vừa mù rồi, phải làm sao cho tốt đây!”

“Đại tiểu thư, Đường lão gia vừa rồi còn rất khóe, sao lại nói lung tung thế.”

“Ai da, cha ta vốn không điếc không mù, biết tốt xấu, phân rõ trắng đen, vậy các ngươi ở đây lo lắng gì hả?”

Mấy người kia đều sửng sốt, thì ra đại tiểu thư đã nghe lời các nàng nói.

“Đại tiểu thư, không phải chúng ta lắm mồm, người tuổi còn nhỏ, ít nhìn sự đời.”

“Đúng vậy, mọi việc còn phải cẩn thận hơn.”

“Biết người biết mặt không biết lòng!”

Nàng giận dữ: “Sư huynh ta là người đọc sách đường đường chính chính, các ngươi đừng nói lung tung.”

“Ai da đại tiểu thư, chúng ta chẳng lẽ còn oan cho hắn hay sao?”

“Oan uổng rồi.”

“Một là oan uổng, hai thì sao?”

“Cũng oan uổng.”

“Đại tiểu thư, ngươi không thể vô lý như vậy.”

“Ta chính là vô lý như vậy đấy.” Nàng bỗng nhiên chống nạnh, hổn hển: “Ta ở nhà của ta, vì sao phải nói đạo lý với các ngươi?”

Người đọc sách, sẽ không cãi nhau, chỉ có thể bày ra chút khí thế kiêu ngạo hù dọa người.

Chỉ có Lục Thời biết, nha đầu này giờ phút này chắc chắn đang cắn răng, đỏ mặt, muốn liều mạng như nữ nhân chanh chua rồi.

Thiên kim thế gia, nói chuyện hẳn là phải uyển chuyển, trong lòng có giận đến thế nào thì ngoài mặt cũng phải bình thản, để lại vài phần mặt mũi cho khách.

Nữ nhân chanh chua và nàng, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, không nên như thế.

Cho dù là vì hắn.

Trái tim Lục Thời như bị cuốn vào vòng xoáy, từng chút bị cuốn vào rồi chìm xuống.

“Rõ ràng là ngươi muốn sư huynh nhà ta nhặt khăn, cũng rõ ràng là ngươi chạy đến trước mặt sư huynh nhà ta, nói choáng váng đầu.” Tên nhóc họ Đường ra vẻ thâm trầm thở dài: “Nhọc ta lúc còn khuyên sư huynh, cứ giúp người ta đi!”

Trời đất yên tĩnh.

Lục Thời nhíu mày, xoay người rời đi.

Hắn đi thẳng về sân của mình, ngồi xuống trước cửa sổ.

Những nữ nhân kia nói đúng, hắn không phải người đứng đắn gì, chỉ giả bộ đứng đắng ở trước mặt cha con Đường gia mà thôi.

Hắn nổi lên tâm tư hèn mọn, ban đêm, một mình nằm ở trên giường.

Khi đó, trong đầu sẽ xuất hiện ra những nữ nhân hắn từng ngủ, có béo, gầy, kiều, mị...

Cuối cùng dừng lại, mãi mãi là cô nương sau khi bị té ngã, bĩu môi đứng đậy dưới ánh trăng.

Mỗi khi đến khúc này, trong lòng hắn sẽ không hiểu xấu hổ mà phẫn nộ, khó xử, sau đó bắt đầu phỉ nhổ, khinh bỉ, chán ghét chính mình.

Chán ghét xuất thân của mình, chán ghét nữ nhân kia, cả bốn năm sống trong cơn say sưa của mình…

Nếu ta sinh ra trong thế gia...

Nếu nương ta thư tình đạt lý…

Nếu như thể xác và tinh thần ta sạch sẽ, tính tình thẳng thắn...

Nếu ta trẻ lại vài tuổi...

Ta có thể đưa tay sờ lên khuôn mặt đó không?

Nhưng mà, trên đời này không có nếu như.

Thân thế, quá khứ, trải nghiệm của một người, chính là làn da của hắn ta, đã sớm hòa vào xương máu, xé không ra, cạo không tróc, còn mơ cái gì nữa đây?

Có buồn cười hay không chứ?

Lục Thời lấy hộp son từ trong ngực ra, đứng dậy đi tới trước bàn sách, mở ngăn kéo bỏ vào.

...

Ngày hôm đó, sư muội nhận được rất nhiều quà sinh nhật.

Chử Ngôn Định tặng bút tích thật của Tống Huy Tông;

Đường Trăn tặng một bức danh họa;

Phủ Thái tử tặng một pho tượng san hô cao bằng nửa người.

Nhà Lưu Hầu gia tặng hai tấm vải thêu Tô Châu, một chiếc vòng tay bạch ngọc...

Lục Thời thấy may vì mình đã khóa hộp son kia lại.

Ồn ào suốt một ngày Đường gia cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hắn cùng tiên sinh tiễn xong người khách cuối cùng, bèn đến chuồng ngựa đọc sách giống như thường ngày.

Không biết vì sao, dù là viện của mình, bàn học của mình, hắn vẫn cảm thấy đến chuồng ngựa đọc sách là khiến hắn thoải mái nhất.

  Trong chuồng ngựa có đèn, hắn tưởng là Tam Bàn, đến gần mới phát hiện, cô nương xinh đẹp đang đứng đó.

Ánh nến rơi xuống, vẽ ra một hình dáng dịu dàng trên người nàng, lòng Lục Thời khẽ rung động, là một đại cô nương.

“Sư huynh.”

Nàng cười khanh khách vươn tay: “Quà sinh nhật của muội đâu?”

“Không có bạc để mua.”

Hắn đi tới trước hàng rào, kéo Não Nhân Nhi ra.

"Cũng giống như năm ngoái, ta sẽ dắt ngựa cho muội.”

Nàng khẽ cười một tiếng: “Ta lớn hơn một tuổi, phải nhiều hơn năm ngoái vài vòng chứ.”

Hắn "Ừ" một tiếng, giọng hơi khàn: “Mấy chục vòng cũng được.”

“Đỡ ta lên đi.” Nàng vươn tay.

Não Nhân Nhi đã không còn là con ngựa con, bây giờ vừa cao vừa lớn, lúc hắn đỡ nàng đi lên, nắm tay nàng trong lòng bàn tay.

Tay rất mềm, đầu ngón tay hơi lạnh.

Hắn chờ nàng ngồi vững vàng, cởi áo choàng trên người, cuộn thành một cục, đặt ở trước mặt nàng.

“Đưa tay vào đây cho ấm.”

“Sư huynh, huynh không lạnh sao?”

“Không lạnh.”