Lúc nãy trên đường tới văn phòng, Lý Thiên Vũ đã nói cho anh ta biết Diệp Viễn chỉ là một tên ăn mày đi giao hàng mà thôi, không thể có người bạn nào đủ sức mời Diệp Viễn tới đây ăn được.
“Nếu đã không chịu thừa nhận, thì tôi đành phải ra tay vậy!”
Nói xong, Lưu Phi lập tức bảo hai phục vụ ra tay.
Lúc nãy Lý Thiên Vũ đã ám chỉ với anh ta, phải dạy dỗ Diệp Viễn một trận ra trò.
Nhưng khi phục vụ đang chuẩn bị ra tay.
“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn.
Cửa phòng làm việc đã bị đá văng.
“Lưu Phi, ông đây giết chết cậu!”
Liễu Huân tức giận bước vào, lập tức trông thấy Diệp Viễn bị hai phục vụ giữ chặt, một người trong số đó còn chuẩn bị ra tay.
Điều đó khiến lửa giận trong lòng anh ta ngày càng bùng lên dữ dội, không cần suy nghĩ gì đã đi tới đá mạnh một cước vào ngực Lưu Phi.
“Bốp bốp!”
Sau khi Lưu Phi bị đạp ngã, Liễu Huân lại hung hăng cho hai người phục vụ kia hai cái tát.
Giải quyết xong hai phục vụ, Liễu Huân lại vội vàng xin lỗi Diệp Viễn.
“Đại sư Diệp, thật lòng xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi”.
Bấy giờ Lưu Phi ngã dưới đất mới kịp phản ứng lại, khi anh ta nhìn thấy người đánh mình chính là Liễu Huân bạn thân của ông chủ thì lập tức hoảng hốt.
Lại nghe thấy bạn của ông chủ mình xin lỗi Diệp Viễn, Lưu Phi đã hoàn toàn choáng váng.
Kẻ đến đây ăn chùa lại được Liễu Huân gọi là đại sư.
Một người mà Liễu Huân phải gọi là đại sư, có thể thấy thân phận cao đến mức nào.
Anh ta làm việc ở khách sạn này nhiều năm rồi, biết rất rõ thân phận của Liễu Huân là gì.
Tiêu rồi!
Lần này là tiêu thật rồi!
Bấy giờ, trong lòng Lưu Phi chỉ có một suy nghĩ, đó là anh ta tiêu đời rồi.
Đồng thời, anh ta cũng hận cả đám người Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi.
Những người đó lúc nãy vẫn còn thề thốt một hai rằng Diệp Viễn chính là một tên ăn mày đi giao hàng thối nát.
Nhưng trong nháy mắt, anh đã biến thành đại sư Diệp mà cả Liễu Huân cũng phải kính trọng.
Bấy giờ, Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi cũng nghệt mặt ra, chuyện gì thế này, sao tên ăn mày Diệp Viễn lại biến thành đại sư Diệp rồi.
Hơn nữa có vẻ như thân phận của người mới xông vào không hề đơn giản.
Diệp Viễn quen biết một người như thế từ bao giờ vậy?
Mà Lâm Oánh Oánh thấy có người lên tiếng thay Diệp Viễn thì có chút khó chịu quát.
“Mấy người là ai thế, ai cho mấy người vào đây, cút hết ra ngoài cho tôi!”
“Bốp!”
Thế nhưng Lâm Oánh Oánh còn chưa nói hết lời, thì trên mặt đã có một cái tát thật mạnh.
Người ra tay chính là Lưu Phi.
"Con mẹ nó cô câm miệng ngay cho tôi chưa!”
“Cái loại vô liêm sỉ này, dám đánh con gái tôi, tôi liều mạng với cậu!”
Vương Phương thấy con gái bảo bối của mình bị đánh thì cũng nổi giận như con gà mái mẹ, lao về phía Lưu Phi.
“Bốp!”
Lưu Phi lại tặng cho Vương Phương một cái tát thật kêu.
Làm xong, Lưu Phi vội vàng quỳ xuống trước mặt Liễu Huân và ông chủ của mình.
“Thật lòng xin lỗi anh Liễu, xin lỗi ông chủ, tất cả đều là lỗi của tôi, là do tôi tin vào lời dèm pha của những người này nên mới hiểu lầm anh Diệp đến nhà hàng mình ăn chùa uống chùa!”
“Bốp!”
Liễu Huân lại tát vào mặt Lưu Phi một cái.
“Đúng là mắt chó lại còn mù!”
Nói xong, Liễu Huân đang định ra tay thì Diệp Viễn lại giơ tay lên ngăn cản anh ta.
“Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát!”
“Còn chưa chịu cảm ơn đại sư Diệp nữa hả!”
“Cảm ơn đại sư Diệp, cảm ơn đại sư Diệp!”, Lưu Phi như được tha bổng, vội vàng dập đầu cảm ơn.
Lúc này, Vương Phương vừa bị đánh cuối cùng cũng phản ứng lại, gào khóc kéo lấy cánh tay Lý Thiên Vũ nói.
“Thiên Vũ à, con phải đòi lại công bằng cho mẹ với Oánh Oánh!”
Vương Phương biết rất rõ, thới thực lực của anh ta thì căn bản chẳng thèm bận tâm tới những người trước mắt này, nên bà ta chỉ biết cầu xin đứa con rể bảo bối nhà mình, mong Lý Thiên Vũ có thể giúp bà ta báo thù.
Mà Lý Thiên Vũ thì hơi khó xử, bởi vì anh ta vừa mới nghe thấy Lưu Phi nói hai người trước mặt, có một người là ông chủ nhà hàng.
Nhà hàng này là sản nghiệp của gia tộc họ Sở rất lớn ở Giang Bắc.
Nhà họ Lý ở Lâm Châu cũng là một gia tộc lớn, nhưng so với nhà họ Sở vẫn thua kém một bậc.
Nhưng vì thể diện, Lý Thiên Vũ vẫn cắn răng lên tiếng.