Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 12: Hận thêm một chút



Lý Thiên Vũ biết, anh ta giải quyết Lưu Phi chẳng có tác dụng gì, đành phải đòi lại mặt mũi từ chỗ Liễu Huân.

“Anh này, chuyện này vốn là hiểu lầm, nhưng mẹ vợ và em vợ tôi lại vô duyên vô cớ bị đánh, chuyện này tốt nhất các anh nên giải thích cho tôi một câu!”

Xoẹt!

Ánh mắt như muốn giết người của Liễu Huân lập tức chuyển sang bên này.

“Anh là cái thá gì mà dám mở miệng đòi tôi phải giải thích!”

Chỉ một ánh mắt thôi là đủ để Lý Thiên Vũ cảm thấy sợ hãi.

Lý Thiên Vũ có thể cảm nhận được, khí thế của cậu ấm họ Liễu này là thứ chỉ có trên người được sinh ra trong những gia tộc rất lớn.

“Anh Liễu, tất cả đều do mấy người này, họ nói đại sư Diệp tới ăn chùa uống chùa nên tôi mới phải dẫn người ta vào đây để hỏi chuyện!”

Lúc này, Lưu Phi lại đột ngột lên tiếng, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu bọn Lý Thiên Vũ.

“Thì ra là mấy người!"

Lần này, lửa giận của Liễu Huân lại một lần nữa bùng nổ.

Anh ta còn phải cung kính với thần y, thế mà đám vô liêm sỉ này lại dám nói anh đến đây để ăn chùa uống chùa.

Đúng là con mẹ nó phá hoại thì giỏi.

Liễu Huân đầy tức giận, giơ tay chuẩn bị giải quyết luôn dám Lý Thiên Vũ.

Thì Diệp Viễn lại mở miệng nói.

“Được rồi, bảo bọn họ cút đi!”

Lúc này Liễu Huân mới dừng tay lại, quát lên với Lưu Phi.

“Còn chưa chịu đá lũ cô hồn này ra ngoài nữa hả, sau này không cho phép lũ này bước chân vào nhà hàng, nếu không thì cậu cũng cút luôn cho tôi!”

“Dạ dạ!”

Lưu Phi sợ tới mức vội vàng gật đầu.

Vài phút sau, Lưu Phi đã dẫn một nhóm bảo vệ tới ném đám người Lý Thiên Vũ ra khỏi nhà hàng.

Mấy người họ mặt mũi xám ngoét đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó đen mặt lên xe rời đi.

Hôm nay có thể nói là họ đã mất hết thể diện.

Xe lao nhanh ra khỏi bãi đỗ xe nhà hàng Hào Đình, Vương Phương đầy khó chịu trừng mắt nhìn Lý Thiên Vũ đang lái xe.

“Lý Thiên Vũ, con nói nhà con là gia tộc lớn gì đó ở Lâm Châu cơ mà, tại sao hôm nay lại không xử lý được người ở một cái nhà hàng nho nhỏ thế?”

“Đúng đó anh rể, anh xem mặt em đã bị đánh sưng lên rồi đây này!”, Lâm Oánh Oánh cũng vô cùng khó chịu.

Lẽ ra hôm nay cô ta định đến nhà hàng này ăn một bữa, tiện thể chụp vài bức ảnh.

Về lại cho mấy chị em trong trường xem, đến lúc đó lại ra vẻ ta đây trước mặt bọn họ một phen.

Vậy mà cuối cùng lại thành thế này.

Bây giờ cô ta cũng không biết ngày mai bị bạn bè hỏi thì phải giải thích thế nào nữa.

Bấy giờ, sắc mặt của Lý Thiên Vũ cũng không được đẹp đẽ gì cho cam.

Cũng may Lâm Phi Phi lên tiếng hòa giải thay Lý Thiên Vũ.

“Mẹ, Oánh Oánh, hai người cũng biết nhà hàng này là của nhà họ Sở ở Giang Châu, hơn nữa nhà họ Sở cũng cực kỳ lớn mạnh ở Giang Châu”.

“Nhà Thiên Vũ lại ở Lâm Châu, anh ấy cũng mới tới Giang Châu này thôi. Người ta có câu hổ xuống đồng bằng bị chó cắn, dù Thiên Vũ giúp chúng ta giải quyết chuyện này, thì chúng ta cũng đắc tội nhà họ Sở”.

“Ngày mai con sẽ đến công ty làm việc, đắc tội với nhà họ Sở, thì e là nhà họ Lâm chúng ta cũng bị liên lụy”.

Lý Thiên Vũ vội vàng gật đầu nói: “Đúng đó mẹ, con cũng lo lắng cho Phi Phi với nhà họ Lâm nên mới không chống đối lại bọn họ”.

“Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, thù này con nhất định sẽ báo giúp cho mẹ và Oánh Oánh”.

Dù Vương Phương có ngốc thì cũng hiểu được đạo lý này.

Chẳng qua là không thể nhịn nổi cơn tức, cuối cùng đành phải đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Diệp Viễn.

“Mẹ nó, tất cả đều do thằng ngu ngốc họ Diệp đó mà ra”.

“Nói tới cũng lạ, tên Diệp ngu ngốc đó quen biết với ông chủ nhà hàng này từ khi nào thế, còn được người ta gọi là đại sư Diệp gì đó nữa?”

“Hừ, chắc chắn là tên đó dùng chiêu trò gì để lừa gạt nhà họ Sở rồi!”

Lâm Phi Phi khinh thường nói.

Cô ta sống với Diệp Viễn hai năm, hiểu rất rõ con người anh.

Có thể nói là thứ rác rưởi chẳng có tích sự gì.

“Yên tâm, chuyện này con nhất định sẽ điều tra rõ ràng, hơn nữa thù này cũng nhất định phải báo!”, Lý Thiên Vũ thề thốt nói.

Bọn họ không hề biết ơn vì Diệp Viễn đã lên tiếng để họ an toàn rời đi, ngược lại còn cảm thấy mình bị đánh, bị sỉ nhục đều do Diệp Viễn mà ra.

Còn hận anh thêm một chút.