Chẳng mấy chốc, không gian xung quanh biệt thự đã bị luồng khí của hai người bắn cho vỡ nát.
Chỉ có chỗ ba người Diệp Viễn là hết sức yên bình, thậm chí cả một chút dao động cũng không có.
Thời gian trôi qua, hơi thở của hai người dần trở nên yếu ớt, nhưng vẫn chưa hề phân ra thắng bại.
“Chú, để cháu giúp chú!”
Lúc này, Hô Diên Long Trác đột nhiên gia nhập cuộc chiến, đánh lén sau lưng Cẩu Kiến Nhân.
“Vô liêm sỉ, chán sống rồi mà!”
Đám lão già cao gầy nhìn thấy Hô Diên Long Trác lại ra tay đánh lén gia chủ nhà mình thì lập tức giận dữ, vội vàng ra tay lao về phía anh ta.
“Dừng lại hết cho tôi!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn lại chợt vang lên.
Mà bên trong giọng nói đó là mấy luồng khí kình cực mạnh trực tiếp khiến hai phe đang đánh nhau bay xa ra ngoài.
Lúc này, một bóng người nhỏ gầy xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy người đó, cả đám Hô Diên Quy Hải đều thay đổi sắc mặt, ai cũng đứng daậy, cung kính chào hỏi người đó.
“Ra mắt Tôn Võ Vương!”
Người đó có cái đầu rất nhỏ, mặt mũi cực kỳ đáng khinh, lấm la lấm lét như con chuột.
Nhìn thấy người đó, nhóm Hô Diên Quy Hải không dám tỏ thái độ bất kính, thậm chí cả việc đối mặt cũng không dám, tất cả đều cúi đầu xuống mức thấp nhất.
Bởi vì người đó chính là gia chủ đương nhiện của nhà họ Tôn ở vùng đất Lánh Đời, hơn nữa còn là cao thủ nằm trong mười người mạnh nhất trên bảng xếp hạng võ đạo Hoa Hạ, Tôn Kỳ Phong.
Một cao thủ võ giả từ mười năm trước đã bước vào cảnh giới Võ Vương trong truyền thuyết.
Tuy Hô Diên Quy Hải và Cẩu Kiến Nhân đều là người có cảnh giới rất cao, chỉ thiếu một chút thôi là đạt tới cảnh giới Võ Vương.
Nhưng thực lực của họ chênh lệch không chỉ là một chút.
Một cao thủ cảnh giới Võ Vương, một chiêu là có thể tùy ý giết chết một Thánh Giả.
Bởi vì con đường võ giả, tu luyện đến bước này thì thực lực sẽ xuất hiện sự phân chia rõ rệt.
Chỉ có đạt tới cảnh giới Võ Vương thì mới thật sự là một võ giả chân chính.
“Các người đang ở đây làm cái gì thế hả? Quên mục đích chúng ta tới đây lần này rồi hả?”
Tôn Kỳ Phong lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, khiến tất cả đều sợ tới mức cúi đầu, cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Lần này gia tộc lánh đời bọn họ cùng ra ngoài là vị họ nhận được thông báo của nhà họ Tiêu ở thủ đô.
Bảo họ đi giải quyết một người được gọi là đại sư Diệp vừa mới xuất hiện ở Giang Bắc thời gian gần đây.
Dù sao họ cũng là môn khách phục vụ cho nhà họ Tiêu, năm nào họ cũng lấy một lượng tài nguyên rất lớn từ nhà họ Tiêu.
Mấy năm nay, nhà họ Tiêu lại không bắt họ phải làm gì.
Vì thế, lần này nhà họ Tiêu lên tiếng bảo họ ra ngoài làm việc, hầu hết mọi người đều đồng ý.
Nhà nào cũng cử cao thủ trong gia tộc đi.
Tuy họ đều cử những cao thủ đi, nhưng người thật sự làm việc cho nhà họ Tiêu lại không có mấy.
Mấy ngày nay, các cao thủ phải ở trong vùng đất Lánh Đời thời gian dài, vừa ra bên ngoài đã bắt đầu ăn chơi hưởng lạc.
Đã sớm ném chuyện nhà họ Tiêu ra sau đầu.
Mà hôm nay, khi họ phát hiện ra ở Giang Châu này lại có một nơi tràn đầy linh khí như thế.
Nên bọn họ đều muốn chiếm lấy nó làm của riêng.
Vì thế, họ đã bắt đầu đánh nhau.
Lại không ngờ được rằng Tôn Kỳ Phong lại đích thân ra ngoài.
Tất cả đều biết rõ, Tôn Kỳ Phong chính là nô bộc trung thành nhất của nhà họ Tiêu.
Mấy năm nay, ông ta vẫn xem nhà họ Tiêu là chủ, sai đâu đánh đó.
“Bây giờ, tất cả mọi người đều đi tìm tên đại sư Diệp kia cho tối, hai ngày nữa người của nhà họ Tiêu sẽ đến Giang Châu”.
“Nếu các người vẫn không tìm thấy tên đại sư Diệp đó trước khi người nhà họ Tiêu đến, thì tài nguyên tu luyện từ nay về sau sẽ bị cắt!”
Nghe thế, tất cả đều giật hết cả mình, nhà họ Tiêu cung cấp tài nguyên tu luyện cho bọn họ hằng năm, chính là những tài nguyên quan trọng nhất giúp cho họ tu luyện.
Nếu bị cắt thật, thì hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.