“Mặt khác, nơi này các người cũng đừng nhòm ngó tới làm gì nữa, động tiên này chỉ có thể thuộc về nhà họ Tiêu!”
“Rõ!”
Mọi người lại gật đầu, không dám bày tỏ ý kiến phản đối gì.
“Bây giờ, lập tức cùng tôi đi tìm tên đại sư Diệp kia!”
Nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị rời đi.
Thì giọng nói của Diệp Viễn lại đột ngột vang lên.
“Này, các người phá hủy nhà của tôi nghiêm trọng như thế, bây giờ lại muốn đi, không dễ dàng như vậy chứ?”
Lẽ ra Diệp Viễn còn muốn xem một vở kịch chó cắn chó đầy vui vẻ, kết quả là Võ Vương gì đó đột nhiên xuất hiện đã ngắt ngang vở kịch hay của anh.
Hơn nữa, mấy tên khốn đó phá hủy căn biệt thự của anh “thê thảm” đến mức không nỡ nhìn rồi bây giờ lại đòi đi.
Giọng nói đột nhiên xuất hiện nhất thời khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Nhất thời, tất cả đều quay sang nhìn Diệp Viễn ngồi trên chiếc ghế đá cách đó không xa.
Mọi người trước mặt nhìn thấy Diệp Viễn, Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi đang ngồi rất gần đó.
Thế nhưng họ lại hoàn toàn không thể phát hiện khiến bọn họ đều giật hết cả mình.
“Ranh con, cậu là ai, cậu đã đến đây bao lâu rồi?”, ông lão cao gầy lên tiếng quát hỏi.
Diệp Viễn khinh thường liếc nhìn ông ta một cái, mới thản nhiên nói: “Là lỗ tai hay là đầu óc của ông có vấn đề, không nghe thấy lời tôi nói lúc nãy hay sao mà còn hỏi tôi là ai?”
Nghe Diệp Viễn nói thế, Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu cũng không nhịn được cười.
Lão già này đúng là ngu ngốc phải biết, lại đi hỏi ra những câu ngu xuẩn như thế.
“Thứ vô liêm sỉ này đúng là chán sống rồi!”
Thân là người của gia tộc lánh đời, hơn nữa còn là một cao thủ cảnh giới Thánh Giả.
Ông lão cao gầy đó đi tới đâu cũng được người người tôn kính, thế nhưng hôm nay lại bị một thằng ranh con miệng còn hôi sữa mắng là ngu ngốc.
Ông lão kia há có thể chịu được.
Ngay sau đó lập tức muốn ra tay dạy dỗ Diệp Viễn.
Nhưng ông ta vừa mới đứng dậy, còn chưa ra tay thì người đã ngã ập xuống.
Không biết từ khi nào ngực ông ta đã xuất hiện một cái hố to bằng nắm đấm con nít và máu vẫn đang chảy róc rách ra ngoài.
“Chuyện… Chuyện gì thế này?”
Bấy giờ, mọi người mới trông thấy lỗ máu trước ngực ông ta.
Trong nháy mắt, bọn họ đều khó hiểu và hoảng sợ như vừa gặp ma.
Ánh mặt bọn họ nhanh chóng đảo quanh, muốn tìm thấy người đã ra tay đánh chết ông ta.
Tất nhiên bọn họ có thể thấy, ông lão cao gầy kia đã bị ám khí giết chết.
Nhưng lại không thể biết rốt cuộc ám khí đó là do ai bắn ra, và bắn từ khi nào.
Ông lão cao gầy ở ngay bên cạnh bọn họ, hơn nữa tất cả đều là cao thủ cảnh giới Thánh Giả trở lên.
Nhưng không ai cảm nhận được dao động trong không khí.
Điều này bỗng khiến bọn họ cảm nhận được xung quanh có cao thủ đang âm thầm mai phục.
Còn Diệp Viễn cũng như Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi thì họ hoàn toàn không thèm để vào mắt.
“Người phương nào, mau xuất hiện đi, tôi là Tôn Kỳ Phong, người của nhà họ Tôn thuộc gia tộc lánh đời ở Giang Bắc!”
Lúc này, Võ Vương Tôn Kỳ Phong kia đã chủ động lên tiếng.
Bấy giờ, cả ông ta cũng nghĩ rằng xung quanh có cao thủ đang ẩn nấp.
Bởi vì lúc nãy ông ta có cảm nhận được chút dao động trong không khí, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nên ông ta cũng không thể xác định được ngọn nguồn của nó ở đâu.
Nhìn thấy động tác của mấy người họ, Diệp Viễn hết sức cạn lời lắc đầu.
“Một đám mù lòa!”
Lời Diệp Viễn nói khiến tất cả bọn họ đều khó chịu.
“Ầm ĩ!”
Một ông lão bên cạnh Cẩu Kiến Nhân chợt gầm lên một tiếng, chuẩn bị ra tay đánh bay Diệp Viễn.
Nhưng khi ông ta vừa mới dứt lời thì Diệp Viễn đã tiện tay ném một viên đá tới.
Khi viên đá rời khỏi tay Diệp Viễn thì đã lao về phía ông ta với tốc độ không gì có thể sánh được.
Một giây sau, ông lão đã ngã úp sấp xuống đất, mặt vẫn còn vẻ chấn động.
Lồng ngực ông ta cũng xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm đấm trẻ con.