Lúc này, Ngô Thanh Phong mới hoàn hồn, nhưng không lên tiếng ngay mà lại nhìn sang Vương Kỳ Văn, Sở Vân Phi và Diệp Viễn.
Lý Hồng Đào hiểu ý của Ngô Thanh Phong nhưng chỉ thấy ông ta xua tay.
“Đại sư, Vân Phi là cháu trai của tôi, Kỳ Văn đã ở cùng tôi nhiều năm, đều là người nhà, có việc gì ông cứ nói thẳng!”
Còn về Diệp Viễn, Lý Hồng Đào thẳng thừng phớt lờ.
“Vậy tôi xin nói thẳng, nửa đời đầu, ông Lý đầy may mắn, phú quý, nhưng gần đây, ông Lý đắc tội với kẻ ác. Trong vòng năm ngày này, ông sẽ gặp hoạ lớn”.
Nghe vậy, Lý Hồng Đào chợt cảm thấy căng thẳng.
“Xin hỏi đại sư, hoạ lớn như thế nào? Có nghiêm trọng không?”
“Tai họa trí mạng!”
Đại sư Ngô nói vậy không phải là muốn doạ dẫm.
Bởi vì, khi Diệp Viễn vừa nhìn thấy Lý Hồng Đào thì trong đầu anh đã xuất hiện một hình ảnh.
Đó chính là tối nay, Lý Hồng Đào sẽ lâm bệnh nặng. Ba ngày sau, ông ta sẽ đột ngột qua đời.
Điều này khiến Diệp Viễn đánh giá thực lực của Ngô Thanh Phong cao hơn, người này cũng có chút bản lĩnh.
“Vậy đại sư có cách hoá giải không?”
Lý Hồng Đào thật sự lo lắng. Ông ta làm việc bạt mạng 20 năm, không dễ gì mới trở thành ông trùm làng giải trí. Ông ta còn chưa tận hưởng cuộc sống tốt đẹp thì sao có thể chết dễ dàng như vậy.
“Giải pháp cụ thể, có lẽ là ở ngoài biệt thự này, nhưng tôi vẫn đang tiến hành kiểm tra nó”.
“Ý của đại sư là căn biệt thự này có vấn đề sao?”
Ngô Thanh Phong gật đầu, khi ông ta đến đã thấy phong thuỷ của căn biệt thự này rất tốt, là một nơi tốt lành hiếm có.
Nhưng không biết vì sao, sau khi ở đây một lát, ông ta lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Còn về việc không đúng ở đâu, thì ông ta lại không thể nói được.
Mà Ngô Thanh Phong vừa nói ra lời này, vẻ mặt Vương Kỳ Văn bên cạnh Lý Hồng Đào chợt biến sắc.
Những người khác không chú ý tới, nhưng Diệp Viễn thì lại thấy được.
Vương Kỳ Văn cũng tình cờ nhìn thấy ánh mắt của Diệp Viễn.
Vương Kỳ Văn sợ bị Ngô Thanh Phong nhìn ra điều gì, đang định ngắt lời ông ta thì Diệp Viễn đã cho cô ta cơ hội.
Cô ta chợt thét lên.
“Đồ khốn, nhìn gì?”
Tiếng thét của Vương Kỳ Văn đã cắt ngang lời Ngô Thanh Phong chuẩn bị đi kiểm tra biệt thự.
“Em yêu, sao thế?”, Lý Hồng Đào vội hỏi.
“Tổng giám đốc Lý, từ lúc vào cửa, thằng khốn này vẫn luôn nhìn trộm đùi em, vừa rồi còn nháy mắt với em. Anh Lý, anh mau đuổi thằng này ra ngoài đi, không chừng nó sẽ mang lại tai hoạ cho anh đấy!”
Nghe vậy, Lý Hồng Đào khẽ cau mày.
“Nhóc con, nể tình cậu là bạn bè của Vân Phi, hãy cẩn thận cái mắt mình, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
“Chú Lý, đại sư Diệp không phải là loại người đó…”
Tuy rằng, Sở Vân Phi quen biết Diệp Viễn chưa lâu, nhưng anh ta có thể nhận ra, Diệp Viễn không phải loại người phù phiếm như thế.
Anh ta đang định giải thích với Lý Hồng Đào, nhưng không ngờ lại bị ông ta ngắt lời.
“Được rồi, nếu cháu không muốn chú vứt cái thằng đại sư rẻ rách trong mồm cháu ra ngoài thì mau dẫn nó đi, đừng làm phiền đại sư Ngô”.
Bây giờ, thái độ của Lý Hồng Đào với Sở Vân Phi cũng không còn tốt đẹp nữa.
Sở Vân Phi cũng hơi tức giận, đang muốn đưa Diệp Viễn đi.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại nhìn Lý Hồng Đào nói.
“Lý Hồng Đào phải không? Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, mang hết đồ cổ đã sưu tầm lại đây, tôi có thể giúp ông giải quyết tai hoạ. Nếu không, ba ngày nữa ông sẽ xuống hoàng tuyền!”
“Thằng khốn! Mày nói cái mẹ gì thế!”
Lý Hồng Đào hoàn toàn tức giận. Một nhân viên giao hàng nho nhỏ dám quấy rối người phụ nữ của ông ta. Bây giờ, anh còn dám nguyền rủa ông ta ba ngày sau sẽ chết.
“Người đâu, mau đánh gẫy chân thằng khốn này rồi ném ra ngoài!”
“Chú Lý, chú đừng tức giận. Chắc chắn là đại sư Diệp đã nhìn ra được điều gì mới nói như vậy. Chú…”
Sở Vân Phi đang muốn giải thích thay Diệp Viễn, nhưng lại bị Lý Hồng Đào cắt lời.
“Sở Vân Phi, ông đây luôn đối xử với mày như cháu ruột, thế mà mày lại nói giúp người ngoài. Quá thất vọng về mày, cút!”