Nói xong, Diệp Viễn đứng dậy đi thẳng ra khỏi biệt thự. Vừa ra ngoài, anh đã nhìn thấy mấy tên vệ sĩ cao lớn hung hăng xông về phía mình.
Nhưng chỉ thấy Diệp Viễn đá vài phát, đám vệ sĩ kia bay thẳng xuống bể bơi.
Khiến mấy cô nàng mặc bikini đang nô đùa kia sợ hét lên.
Làm xong tất cả, Diệp Viễn tiện chân đá văng mấy hòn đá trên đường đi. Hòn đá đập chính xác vào cây sung cách đó không xa.
Trên cành cây có một chiếc gương đồng khung tròn, nhưng phần kính lại là hình vuông chiếu thẳng vào cửa biệt thự.
Trong nháy mắt, bên ngoài biệt thự vốn đang nắng ấm đột nhiên nổi gió lớn, mây mù bay tán loạn, vô số yêu ma, dã quỷ chui từ dưới đất lên, không ngừng tụ tập xung quanh biệt thự.
Đám người thấy không gian tràn ngập tà ma này thì thấy người lạnh toát như rơi vào hầm băng.
“Đây là… Đây là bố cục phong thuỷ Tuyệt sát…”
Ngô Thanh Phong vừa nhìn đã nhận ra, rõ ràng là có người bố trí bố cục phong thuỷ chết chóc này trong biệt thự.
Hắn dùng chiếc gương này để cưỡng ép thay đổi bố cục phong thuỷ ở đây. Nơi đây vốn là vùng đất tốt lành thì lại biến thành một nơi đất dữ, tích tụ âm khí.
Những người sống ở đây chắc chắn sẽ bị âm khí này xâm nhập vào cơ thể, sinh ra nhiều bệnh tật, cuối cùng là chết đột ngột.
Thảo nào, trước đó, ông ta luôn cảm thấy biệt thự này có cái gì đó không ổn.
“Tận hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời đi nhé!”
Diệp Viễn lạnh lùng nói một câu rồi đi ra khỏi biệt thự.
Lúc này, Lý Hồng Đào không còn tâm trí nghe lời nói của Diệp Viễn, vì ông ta đã bị cảnh tượng biến đổi trước mắt khiến cho sợ hãi.
Mà lúc này, trên bể bơi, trung tâm của sát khí lại xuất hiện một tầng sương mù.
Mấy cô gái trong bể bơi và vệ sĩ mặt mũi tím xanh, toàn thân lắc lư.
“Mau, mau rời khỏi đây!”
Ngô Thanh Phong vội vàng hét lên, nhắc nhở mọi người.
Mọi người vội vàng bò ra khỏi bể bơi.
Họ vừa rời khỏi bể bơi thì trên mặt nước xuất hiện một tầng băng.
“Rốt cuộc là ai đã sắp đặt bố cục chết chóc này!”
“Phụp!”
Đúng lúc này, hai chân Lý Hồng Đào mềm nhũn, ngã khuỵu.
“Tổng giám đốc Lý, anh làm sao vậy?”
Vương Kỳ Văn đứng một bên bỗng nhiên tỏ ra hoảng loạn.
“Chân anh, chân của anh không còn cảm giác nữa rồi!”
“Đại sư Ngô, xin cứu tôi, cứu tôi!”
Hai chân Lý Hồng Đào mất hết cảm giác khiến ông ta hoàn toàn hoảng loạn. Ông ta bám chặt vào chân Ngô Thanh Phong như muốn ôm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Rời khỏi đây trước đã!”
Lúc này, Ngô Thanh Phong cũng nhận ra sự ghê gớm của bố cục phong thuỷ Tuyệt sát. Dựa vào năng lực của ông ta thì chắc chắn không thể phá giải.
Hết cách, ông ta chỉ còn biết bảo mọi người rời đi trước, tránh để người ở đây quá lâu sẽ bị sát khí thâm nhập vào thân thể thì hỏng bét.
Mấy vệ sĩ vội vàng chạy tới đỡ Lý Hồng Đào rồi nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự.
Chỉ là vừa ra ngoài biệt thự, cánh tay của Lý Hồng Đào cũng hoàn toàn mất đi cảm giác.