Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2505: Kết Thúc Của Đạo Thần (1)



Diệp Thiếu Dương mang theo đồ, xin miễn đệ tử kia dẫn dắt, một mình theo phía sau núi đi vào cấm địa, xa xa đã thấy được linh lung bảo tháp cao ngất trong mây, tản mát ra hao nhiên chi khí chỉ có pháp sư mới có thể cảm nhận được.

Nghĩ sắp có thể nhìn thấy Đạo Uyên Chân Nhân, tâm tình Diệp Thiếu Dương cũng trở nên có chút phức tạp.

Đi mãi tới phía dưới bảo tháp, Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, chưa thấy được bóng người Đạo Uyên Chân Nhân, vì thế đứng ở ngoài cửa dưới tháp, ho khan hai tiếng, chắp tay nói: “Mao Sơn đệ tử Diệp Thiếu Dương bái phỏng Đạo Uyên tổ sư…”

“Diệp chưởng giáo, cần gì đa lễ.” Thanh âm từ bên cạnh truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, một bóng người từ trong rừng cây bên cạnh đi ra, chính là Đạo Uyên Chân Nhân.

Râu, lông mày trắng hết, mặc một cái đạo bào rộng thùng thình, nhìn qua tuổi già sức yếu, chỉ có lưng vẫn thẳng tắp, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, khắc dấu vết năm tháng dài lâu.

Xuyên thấu qua những nếp nhăn này, Diệp Thiếu Dương cẩn thận phân biệt dung mạo của lão ––

trước kia, Diệp Thiếu Dương lúc nhỏ (tiểu nhân) thấy lão, hình như đã già như vậy, nhiều năm như vậy vẫn chưa thay đổi, tuy trên thường thức biết lão từng trẻ tuổi, nhưng không tự giác sẽ cho rằng lão vẫn luôn là già như vậy, nhưng tình huống ở dân quốc, khiến Diệp Thiếu Dương thật sự nhận thức lão nhân trước mặt này, biết lão cũng từng trẻ tuổi…

Từ phía dưới những nếp nhăn này, Diệp Thiếu Dương mơ hồ tìm được bóng dáng lão lúc trẻ tuổi, trước mắt hiện lên Đạo Uyên Chân Nhân phiên bản trẻ tuổi. Hơn chín mươi năm, năm tháng tang thương, loại biến hóa này ở cùng một người, khiến Diệp Thiếu Dương rõ ràng cảm nhận được thời gian đáng sợ.

Người trẻ tuổi kia từng hăng hái, muốn ở giới pháp thuật gây dựng một phen đại sự…

“Vì sao ngây người?” Đạo Uyên Chân Nhân vừa đi đến, vừa mở miệng hỏi.

Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, hít vào một hơi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Không có gì?

Ánh mắt Đạo Uyên Chân Nhân vẫn rất trong suốt, dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, nhìn lướt qua cao thấp nói: “Ngươi nghĩ đến ta lúc trẻ tuổi?”

Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình, sau một lúc lâu, cực kỳ kích động nói: “Lão tổ ngài nhớ được chuyện năm đó?”

“Không nhớ.”

“A?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra.

Đạo Uyên Chân Nhân chỉ chủ một cái bàn đá bên cạnh, một vòng ghé đá vây quanh, bảo Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, chờ sau khi Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, chỉ vào mặt ngoài bàn đá nói: “Ngươi còn nhớ không, lúc trước chúng ta ở đây đánh một ván cờ, người đã thắng ta…”

“ặc, may mắn mà thôi.” ở trước mặt tiền bối, vẫn cần khiêm tốn.

Đạo Uyên Chân Nhân lắc đầu nói: “Cũng là từ khi đó trở đi, ta liền kết luận người nhất định là người ứng kiếp, âm thầm giúp người rất nhiều, cho dù ngươi san bằng Huyền Không quan, đại náo Lê Sơn và Tinh Tú Hải, ta vẫn như cũ không chút nghi ngờ phẩm hạnh của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nghe.

Đạo Uyên Chân Nhân nói tiếp: “Nhưng khi đó, ta cùng ngươi, vẫn chưa có quá nhiều tiếp xúc, ta là một người tới từ thời đại trước, vốn không nên có quá nhiều sự cùng xuất hiện với người, nhưng ngươi lại về tới dân quốc, người gặp được ta thời điểm trẻ tuổi…”

Diệp Thiếu Dương lại kích động hắn lên, “Ngài quả thực nhớ rõ nha!”

“Ta nói rồi, ta không nhớ.”

“Lão tổ, đừng nói giỡn.”

Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Lúc người từ dân quốc vừa trở về, ta cũng chưa ý thức được cái gì, nhưng không lâu sau, có một lần Vô Sinh tới tìm ta, nói cho ta biết muốn đi gặp người hỏi ta muốn hỏi người chuyện có liên quan ta mơ thấy người hay không… Ta lúc ấy rất chấn động, bởi vì, ta hoàn toàn quên chuyện này, ở sau khi hỏi hắn, ta mới biết được, ta từng nói với hắn, ta liên tục vài buổi tối mơ thấy mình lúc trẻ tuổi, mơ ta với người cùng một chỗ, giống như còn có người khác…”

Nói đến đây, lão quay sang, nhìn Diệp Thiếu Dương, chậm rãi nói: “Nhưng ta về sau lại tự mình quên, người nói, đây là vì sao?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu.

“Ngươi gặp được ta ở dân quốc?”

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, nói: “Không phải gặp được, ta là cố ý đi gặp ngài, bởi vì ở thể giới đó, ta không có người quen nào, ta chỉ có thể đi tìm ông… Nguyên nhân là ta lúc ấy cần hỗ trợ…” Diệp Thiếu Dương đem tình huống bọn họ quen biết nói đơn giản một lần.

Đạo Uyên Chân Nhân nghe xong, ánh mắt lóe lên bất định, thâm thúy nhìn xa xa, tựa như gợi lên chuyện cũ gì. “Hơn chín mươi năm rồi… Ta cũng đã quên mình lúc trẻ tuổi bộ dáng thể nào. Khi đó, ta đẹp trai không?”

Bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, gật đầu nói: “Đẹp trai, đẹp trai hơn tôi.”

Đạo Uyên Chân Nhân rất hiếm thấy cười to lên.

Diệp Thiếu Dương lại nói qua tình huống bọn họ cùng nhau hành động, Đạo Uyên Chân Nhân nghe xong, nói: “Nói như vậy, ta trẻ tuổi, ở chung với người rất hợp?”

“Tuy cùng nhau chỉ hơn một tháng, nhưng đã cùng nhau trải qua rất nhiều, nói một tiếng huynh đệ không đủ đâu.”

“Huynh đệ…” Đạo Uyên Chân Nhân liếc hắn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay,“Ta không có ý tứ khác đâu lão tổ, ngài là ngài, hắn là hắn, tuy là một người, nhưng quan hệ vẫn phải phân rõ.”

Đạo Uyên Chân Nhân chưa tỏ thái độ, vẫn nhìn xa xa, đang suy tư về điều gì đó.

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng rồi lão tổ, ngài không phải đã quên tất cả sao? Vậy ngài làm sao biết chúng ta trước kia quen biết?”

Tay trái Đạo Uyên Chân Nhân thò vào trong tay áo tay phải, lấy ra một món đồ cho Diệp Thiếu Dương xem.

Một đồng tiền.

Không phải đồng tiền bình thường, Diệp Thiếu Dương sờ qua, nhất thời giật mình, sau đó lại hai mặt đều nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Đây không là đồng tiền lớn đúc mẫu của ta sao!”

Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Không sai.”

Diệp Thiếu Dương đem tiền đúc mẫu của mình lấy ra, tổng cộng ba đồng, một đồng cũng không thiểu, ngẩn ra một phen, đột nhiên vỗ ót, hỏi: “Lão tổ ngài thứ này ở đâu ra?”.

“Một hậu sinh họ Mạo cầm đến.”

Họ Mao… Quả nhiên!

“Hậu nhân của Mao Tiểu Phương!” Diệp Thiếu Dương gật đầu nói, “Vậy thì không sai rồi, đồng tiền lớn này, là lúc tôi ở dân quốc cho Mao Tiểu Phương, bảo hắn truyền cho hậu nhân, đợi tới thời đại này, chỉ cần có gì khó khăn đều có thể tới tìm tôi! Nhưng hắn vì sao tôi tìm ngài không đi tìm tôi?”

“Ngươi lại không ở trên Mao Sơn, người ta đi đâu tìm người, hơn nữa chỗ hậu nhân đó của hắn ở cách Long Hổ sơn không xa, cho nên tới đây.”

“Hậu nhân của Mao Tiểu Phương, gặp phải phiền toái gì sao?”

Đạo Uyên Chân Nhân lắc đầu, nói: “Hậu sinh đó lúc đến, chỉ nói ông nội hắn năm đó trước khi qua đời lưu lại một câu, bảo đem đồng tiền này ở thời gian Nguyên Đán năm nay giao cho ngươi… Nếu không tìm thấy người, thì tới tìm ta, nhất định phải giao tới trên tay một trong hai người chúng ta, sau đó nói cho chúng ta biết một câu: hắn cả đời này, rất cảm tạ gặp người cùng ta hai huynh đệ này, cuộc sống hắn từ đó, cũng đã thực hiện lý tưởng của hắn, tương lai, trong luân hồi, nếu có duyên phận, chung quy sẽ gặp lại.”

Một đoạn lời, lập tức đem Diệp Thiếu Dương kéo đến thời kì dân quốc…

Mao Tiểu Phương, Đạo Uyên, Xảo Vân tỷ khi đó, còn có Ngô Đồng cùng một đám bạn bè… Diệp Thiếu Dương mang theo đồ, xin miễn đệ tử kia dẫn dắt, một mình theo phía sau núi đi vào cấm địa, xa xa đã thấy được linh lung bảo tháp cao ngất trong mây, tản mát ra hao nhiên chi khí chỉ có pháp sư mới có thể cảm nhận được.

Nghĩ sắp có thể nhìn thấy Đạo Uyên Chân Nhân, tâm tình Diệp Thiếu Dương cũng trở nên có chút phức tạp.

Đi mãi tới phía dưới bảo tháp, Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, chưa thấy được bóng người Đạo Uyên Chân Nhân, vì thế đứng ở ngoài cửa dưới tháp, ho khan hai tiếng, chắp tay nói: “Mao Sơn đệ tử Diệp Thiếu Dương bái phỏng Đạo Uyên tổ sư…”

“Diệp chưởng giáo, cần gì đa lễ.” Thanh âm từ bên cạnh truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, một bóng người từ trong rừng cây bên cạnh đi ra, chính là Đạo Uyên Chân Nhân.

Râu, lông mày trắng hết, mặc một cái đạo bào rộng thùng thình, nhìn qua tuổi già sức yếu, chỉ có lưng vẫn thẳng tắp, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, khắc dấu vết năm tháng dài lâu.

Xuyên thấu qua những nếp nhăn này, Diệp Thiếu Dương cẩn thận phân biệt dung mạo của lão ––

trước kia, Diệp Thiếu Dương lúc nhỏ (tiểu nhân) thấy lão, hình như đã già như vậy, nhiều năm như vậy vẫn chưa thay đổi, tuy trên thường thức biết lão từng trẻ tuổi, nhưng không tự giác sẽ cho rằng lão vẫn luôn là già như vậy, nhưng tình huống ở dân quốc, khiến Diệp Thiếu Dương thật sự nhận thức lão nhân trước mặt này, biết lão cũng từng trẻ tuổi…

Từ phía dưới những nếp nhăn này, Diệp Thiếu Dương mơ hồ tìm được bóng dáng lão lúc trẻ tuổi, trước mắt hiện lên Đạo Uyên Chân Nhân phiên bản trẻ tuổi. Hơn chín mươi năm, năm tháng tang thương, loại biến hóa này ở cùng một người, khiến Diệp Thiếu Dương rõ ràng cảm nhận được thời gian đáng sợ.

Người trẻ tuổi kia từng hăng hái, muốn ở giới pháp thuật gây dựng một phen đại sự…

“Vì sao ngây người?” Đạo Uyên Chân Nhân vừa đi đến, vừa mở miệng hỏi.

Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, hít vào một hơi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Không có gì?

Ánh mắt Đạo Uyên Chân Nhân vẫn rất trong suốt, dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, nhìn lướt qua cao thấp nói: “Ngươi nghĩ đến ta lúc trẻ tuổi?”

Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình, sau một lúc lâu, cực kỳ kích động nói: “Lão tổ ngài nhớ được chuyện năm đó?”

“Không nhớ.”

“A?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra.

Đạo Uyên Chân Nhân chỉ chủ một cái bàn đá bên cạnh, một vòng ghé đá vây quanh, bảo Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, chờ sau khi Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, chỉ vào mặt ngoài bàn đá nói: “Ngươi còn nhớ không, lúc trước chúng ta ở đây đánh một ván cờ, người đã thắng ta…”

“ặc, may mắn mà thôi.” ở trước mặt tiền bối, vẫn cần khiêm tốn.

Đạo Uyên Chân Nhân lắc đầu nói: “Cũng là từ khi đó trở đi, ta liền kết luận người nhất định là người ứng kiếp, âm thầm giúp người rất nhiều, cho dù ngươi san bằng Huyền Không quan, đại náo Lê Sơn và Tinh Tú Hải, ta vẫn như cũ không chút nghi ngờ phẩm hạnh của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nghe.

Đạo Uyên Chân Nhân nói tiếp: “Nhưng khi đó, ta cùng ngươi, vẫn chưa có quá nhiều tiếp xúc, ta là một người tới từ thời đại trước, vốn không nên có quá nhiều sự cùng xuất hiện với người, nhưng ngươi lại về tới dân quốc, người gặp được ta thời điểm trẻ tuổi…”

Diệp Thiếu Dương lại kích động hắn lên, “Ngài quả thực nhớ rõ nha!”

“Ta nói rồi, ta không nhớ.”

“Lão tổ, đừng nói giỡn.”

Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Lúc người từ dân quốc vừa trở về, ta cũng chưa ý thức được cái gì, nhưng không lâu sau, có một lần Vô Sinh tới tìm ta, nói cho ta biết muốn đi gặp người hỏi ta muốn hỏi người chuyện có liên quan ta mơ thấy người hay không… Ta lúc ấy rất chấn động, bởi vì, ta hoàn toàn quên chuyện này, ở sau khi hỏi hắn, ta mới biết được, ta từng nói với hắn, ta liên tục vài buổi tối mơ thấy mình lúc trẻ tuổi, mơ ta với người cùng một chỗ, giống như còn có người khác…”

Nói đến đây, lão quay sang, nhìn Diệp Thiếu Dương, chậm rãi nói: “Nhưng ta về sau lại tự mình quên, người nói, đây là vì sao?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu.

“Ngươi gặp được ta ở dân quốc?”

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, nói: “Không phải gặp được, ta là cố ý đi gặp ngài, bởi vì ở thể giới đó, ta không có người quen nào, ta chỉ có thể đi tìm ông… Nguyên nhân là ta lúc ấy cần hỗ trợ…” Diệp Thiếu Dương đem tình huống bọn họ quen biết nói đơn giản một lần.

Đạo Uyên Chân Nhân nghe xong, ánh mắt lóe lên bất định, thâm thúy nhìn xa xa, tựa như gợi lên chuyện cũ gì. “Hơn chín mươi năm rồi… Ta cũng đã quên mình lúc trẻ tuổi bộ dáng thể nào. Khi đó, ta đẹp trai không?”

Bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, gật đầu nói: “Đẹp trai, đẹp trai hơn tôi.”

Đạo Uyên Chân Nhân rất hiếm thấy cười to lên.

Diệp Thiếu Dương lại nói qua tình huống bọn họ cùng nhau hành động, Đạo Uyên Chân Nhân nghe xong, nói: “Nói như vậy, ta trẻ tuổi, ở chung với người rất hợp?”

“Tuy cùng nhau chỉ hơn một tháng, nhưng đã cùng nhau trải qua rất nhiều, nói một tiếng huynh đệ không đủ đâu.”

“Huynh đệ…” Đạo Uyên Chân Nhân liếc hắn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay,“Ta không có ý tứ khác đâu lão tổ, ngài là ngài, hắn là hắn, tuy là một người, nhưng quan hệ vẫn phải phân rõ.”

Đạo Uyên Chân Nhân chưa tỏ thái độ, vẫn nhìn xa xa, đang suy tư về điều gì đó.

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng rồi lão tổ, ngài không phải đã quên tất cả sao? Vậy ngài làm sao biết chúng ta trước kia quen biết?”

Tay trái Đạo Uyên Chân Nhân thò vào trong tay áo tay phải, lấy ra một món đồ cho Diệp Thiếu Dương xem.

Một đồng tiền.

Không phải đồng tiền bình thường, Diệp Thiếu Dương sờ qua, nhất thời giật mình, sau đó lại hai mặt đều nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Đây không là đồng tiền lớn đúc mẫu của ta sao!”

Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Không sai.”

Diệp Thiếu Dương đem tiền đúc mẫu của mình lấy ra, tổng cộng ba đồng, một đồng cũng không thiểu, ngẩn ra một phen, đột nhiên vỗ ót, hỏi: “Lão tổ ngài thứ này ở đâu ra?”.

“Một hậu sinh họ Mạo cầm đến.”

Họ Mao… Quả nhiên!

“Hậu nhân của Mao Tiểu Phương!” Diệp Thiếu Dương gật đầu nói, “Vậy thì không sai rồi, đồng tiền lớn này, là lúc tôi ở dân quốc cho Mao Tiểu Phương, bảo hắn truyền cho hậu nhân, đợi tới thời đại này, chỉ cần có gì khó khăn đều có thể tới tìm tôi! Nhưng hắn vì sao tôi tìm ngài không đi tìm tôi?”

“Ngươi lại không ở trên Mao Sơn, người ta đi đâu tìm người, hơn nữa chỗ hậu nhân đó của hắn ở cách Long Hổ sơn không xa, cho nên tới đây.”

“Hậu nhân của Mao Tiểu Phương, gặp phải phiền toái gì sao?”

Đạo Uyên Chân Nhân lắc đầu, nói: “Hậu sinh đó lúc đến, chỉ nói ông nội hắn năm đó trước khi qua đời lưu lại một câu, bảo đem đồng tiền này ở thời gian Nguyên Đán năm nay giao cho ngươi… Nếu không tìm thấy người, thì tới tìm ta, nhất định phải giao tới trên tay một trong hai người chúng ta, sau đó nói cho chúng ta biết một câu: hắn cả đời này, rất cảm tạ gặp người cùng ta hai huynh đệ này, cuộc sống hắn từ đó, cũng đã thực hiện lý tưởng của hắn, tương lai, trong luân hồi, nếu có duyên phận, chung quy sẽ gặp lại.”

Một đoạn lời, lập tức đem Diệp Thiếu Dương kéo đến thời kì dân quốc…

Mao Tiểu Phương, Đạo Uyên, Xảo Vân tỷ khi đó, còn có Ngô Đồng cùng một đám bạn bè…