Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Cảm giác rất kỳ diệu, với tôi mà nói, chỉ là từ quá khứ xuyên việt trở về, bọn họ lại trôi qua cả đời, ngay cả ngài… Cũng già như vậy rồi, lão tổ tôi không có ý tứ khác, chỉ là cảm khái một phen.”
Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Ta mới đầu cũng nghĩ giống với người, nhưng về sau nghĩ thông, người chỉ là vượt qua thời gian, với chúng ta mà nói, lại đều tự trải qua cuộc đời của mình.
“Tôi hiểu rồi, chúng ta không ở trên cùng trục thời gian.”
“Nhưng dù sao cũng từng quen biết một hồi.” Đạo Uyên Chân Nhân nhìn mắt hắn, cũng toát ra một tia phức tạp, “Với người mà nói, nếu muốn đem ta coi là huynh đệ, cũng không phải không thể”
Diệp Thiếu Dương ngần người, cười hì hì nói: “Cái này tôi không dám. Đúng rồi, Mao Tiểu Phương về sau thế nào, vì sao tôi lúc trước chưa từng nghe về hắn, tôi là nói người thật, không tính phim ảnh.”
Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Hắn sau lấy pháp danh, không dùng tên thật với người ta, pháp danh là Bình Tì đạo nhân.”
“Hắn chính là Bình Trị đạo nhân?” Diệp Thiếu Dương giật mình, Bình Trị đạo nhân, đó là một quái nhân đại danh định định, thời kì dân quốc, thực lực kinh người, nhưng độc lại độc vãng, ngay cả sự thừa môn phái cũng không có (không có khả năng không có, chỉ là từ trước tới nay chưa từng nói với người ta), để lại không ít sự tích truyền kỳ, nghe nói hắn sống mãi đến giải phóng, sau đó liền ẩn cư, từ đó không còn tin tức.
Diệp Thiếu Dương lúc còn nhỏ cũng từ trong điển tịch xem qua không ít sự tích về Bình Tì đạo nhân, đều là ở trong cuộc sống tu hành buồn tẻ xem, không ngờ lại chính là Mao Tiểu Phương…
Diệp Thiếu Dương sau một lúc mới hồi phục tinh thần, nói: “Tiểu Phương hắn vì sao phải làm như vậy, có thể mai danh ẩn tích, có nguyên nhân gì sao?”
Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Ta cũng từng hỏi, hậu nhân kia của hắn nói, bởi vì hắn cưới một cô nương, không muốn bị người ta chỉ điểm, bởi vậy mai danh ẩn tích, ngay cả tông môn cũng không nhắc. Hắn nói, cô nương kia, ngươi là biết.”
“Tôi?” Diệp Thiếu Dương giật mình, “Tôi sao có thể quen biết?”
Đầu óc chợt ầm một cái, sau đó một cái tên nhảy ra: Thúy Vân! Cô nương kia mình và Mao Tiểu Phương từ dưới tay Ngũ Thông Thần cứu ra, muốn bái Mao Tiểu Phương làm thầy!
Lúc ấy mình đã cảm thấy bọn họ có cái để xem, Mao Tiểu Phương còn xấu hổ không dám thừa nhận, thì ra… Thế mà thật sự thành.
Nghĩ đến Thúy Vân, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu tất cả: Thúy Vân từng bị các tinh chà đạp, chuyện này tuy bí ẩn, nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn không có ai biết, Mao Tiểu Phương
bên cô ấy, nếu vang danh thiên hạ, nhỡ đâu bị người ta bới ra chuyện cũ này, ở thời đại phong bể đó, đối với hai người đều là thương tổn thật lớn, không riêng như thế, đến lúc đó tông môn của Mao Tiểu Phương cũng sẽ kéo theo bị dính vết bẩn.
Đại khái chính là vì nguyên nhân này, Mao Tiểu Phương mới mai danh ẩn tích, không muốn bại lộ thân phận nhỉ?
“Không ngờ hai vị này thật sự tới với nhau.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ở sâu trong lòng, vẫn rất cao hứng cho bọn họ, Mao Tiểu Phương là hán tử đích thực…
Diệp Thiếu Dương hội Đạo Uyên Chân Nhân xin phương thức liên hệ hậu nhân Mao Tiểu Phương, nghĩ quay về có thể đi liên hệ chút, hỏi nhiều chuyện hơn về Mao Tiểu Phương, thuận tiện đi trước mộ phần Mao Tiểu Phương tế bái một phen. Đạo Uyên Chân Nhân cho hắn một số điện thoại di động, Diệp Thiếu Dương lưu lại.
“Lão tổ, ngài vì sao lúc trước còn nhớ rõ một ít tình huống với tôi, nhưng về sau thì quên?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện Đạo Uyên Chân Nhân lúc trước nói, không hiểu nên hỏi.
Đạo Uyên Chân Nhân nhìn xa xa, chậm rãi nói: “Ta nghĩ rất lâu, có khả năng nhất chính là lúc trẻ tuổi ta về sau mất trí nhớ, bởi vậy kéo theo sửa chữa ký ức của ta…”
“Cái này… Hình như là có khả năng! Một môn nhân của tôi cũng thế, còn có Tiêu Dật Vận của Thiên Tử điện, bọn họ đều đã quên chuyện quá khứ quen biết tôi.”
“Ác, vậy thì không sai rồi, đại khái là ta ở dân quốc, không muốn lưu lại ký ức có liên quan người, để tránh ảnh hưởng đến về sau. Làm như vậy, cũng là đúng.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Tôi lần trước thỉnh giáo sư phụ tôi, ông nói mấy người là uống Vong Tình Thủy, cho nên quên tất cả ký ức có liên quan tới tôi, ừm, nhắm chừng lão ngài cũng đã uống.
“Vong Tình Thủy…” Đạo Uyên Chân Nhân chậm rãi gật đầu, “Thì ra là thế, thứ này ta là biết, gọi là Vong Tình Thủy quá mức thế tục, cách gọi của âm ty là Khiếu Tuyết Niệm Tửu, uống một lần, vong tình tuyệt niệm.”
Diệp Thiếu Dương nghe mà hướng tới, nói: “Sao tôi chưa từng nghe nói về thứ này?”
“Người cho rằng ai cũng có tư cách uống? Cần Thôi thiên tử đích thân hạ phế văn, tìm Mạnh là điều phối, cụ thể còn có rất nhiều thủ tục, ta cũng không biết. Như thế xem ra, năm đó là Tiểu lang quân tìm Thôi thiên tử hỗ trợ, mới làm được chuyện này.”
Vậy thì trách không được. Trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Ngươi hôm nay cố ý tới tìm ta, là vì chuyện gì?” Đạo Uyên Chân Nhân sau khi nhớ lại một phen thanh xuân của mình, chủ động hỏi Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng lấy lại bình tĩnh, đem vài món đồ lấy ra, vừa cho lão gia tử xem, vừa kể tình huống có liên quan Thánh Linh Hội, “Lão nhân gia ngài kiến thức rộng, hỗ trợ xem chút, những thứ này lại lịch thế nào?
Đạo Uyên Chân Nhân lục tục nhìn vài món đồ, trên mặt hiện ra sự ngưng trọng, Diệp Thiếu Dương lẳng lặng chờ.
Đạo Uyên Chân Nhân cuối cùng cầm cái bệ điện thờ kia, cẩn thận quan sát phù văn bên trên, nhíu mày nói: “Đây không phải phù văn giáo phái Trung Nguyên, cũng không phải vu giáo Lĩnh Nam… Ta tựa như từng thấy, nhưng nhất thời cũng không nhớ nổi.”
“Quách sư huynh tìm đọc điển tịch, nói có khả năng là Tây Mông Y Đặc giáo gì đó, lão ngài từng nghe không?”
“Y Đặc giáo?” Mí mắt Đạo Uyên Chân Nhân giật giật, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Tây Mông tát mãn?”
“Tôi không biết, tôi hoàn toàn chưa từng nghe.”
“Y Đặc giáo! Thế mà lại tái hiện nhân gian?” Vẻ mặt Đạo Uyên Chân Nhân đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, ngực kịch liệt phập phồng, giống như nhớ tới chuyện cũ gì không tầm thường.
Diệp Thiếu Dương canh giữ ở một bên, lẳng lặng chờ.
Đạo Uyên Chân Nhân cái gì cũng chưa nói, đột nhiên đứng dậy, xoay người vội vàng đi vào trong Linh Lung Tháp, Diệp Thiếu Dương không biết lão đi làm gì, đành phải chờ.
Lúc này từ bên ngoài cánh rừng một tiểu đạo sĩ đi đến, trong tay mang theo thùng giữ ẩm, tới trước Linh Lung Tháp, Diệp Thiếu Dương nhận ra là trước đó từng gặp ở trên đại điện, hẳn là đệ tử đích truyền của Trương Vô Sinh, cũng không biết tên là gì, khách khí gật gật đầu.
“Chào Diệp chưởng giáo.” Tiểu đạo sĩ cung kính chào hỏi, hướng Linh Lung Tháp nhìn qua, nói: “Xin hỏi Diệp chưởng giáo, tổ sư đâu?”
“Vào trong tháp rồi.”
“Ồ, vậy tôi đem đồ ăn của ông ấy đặt đây đi, Diệp chưởng giáo đợi lát nữa nhớ nhắc nhở tổ sư ăn cơm, bên trong có dưa muối sư phụ cố ý đi Long Vân các đặt, tổ sư thích ăn nhất.”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, đệ tử kia buông hộp cơm, xoay người rời đi.
Đợi thêm vài phút, Đạo Uyên Chân Nhân đi ra, Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Cảm giác rất kỳ diệu, với tôi mà nói, chỉ là từ quá khứ xuyên việt trở về, bọn họ lại trôi qua cả đời, ngay cả ngài… Cũng già như vậy rồi, lão tổ tôi không có ý tứ khác, chỉ là cảm khái một phen.”
Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Ta mới đầu cũng nghĩ giống với người, nhưng về sau nghĩ thông, người chỉ là vượt qua thời gian, với chúng ta mà nói, lại đều tự trải qua cuộc đời của mình.
“Tôi hiểu rồi, chúng ta không ở trên cùng trục thời gian.”
“Nhưng dù sao cũng từng quen biết một hồi.” Đạo Uyên Chân Nhân nhìn mắt hắn, cũng toát ra một tia phức tạp, “Với người mà nói, nếu muốn đem ta coi là huynh đệ, cũng không phải không thể”
Diệp Thiếu Dương ngần người, cười hì hì nói: “Cái này tôi không dám. Đúng rồi, Mao Tiểu Phương về sau thế nào, vì sao tôi lúc trước chưa từng nghe về hắn, tôi là nói người thật, không tính phim ảnh.”
Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Hắn sau lấy pháp danh, không dùng tên thật với người ta, pháp danh là Bình Tì đạo nhân.”
“Hắn chính là Bình Trị đạo nhân?” Diệp Thiếu Dương giật mình, Bình Trị đạo nhân, đó là một quái nhân đại danh định định, thời kì dân quốc, thực lực kinh người, nhưng độc lại độc vãng, ngay cả sự thừa môn phái cũng không có (không có khả năng không có, chỉ là từ trước tới nay chưa từng nói với người ta), để lại không ít sự tích truyền kỳ, nghe nói hắn sống mãi đến giải phóng, sau đó liền ẩn cư, từ đó không còn tin tức.
Diệp Thiếu Dương lúc còn nhỏ cũng từ trong điển tịch xem qua không ít sự tích về Bình Tì đạo nhân, đều là ở trong cuộc sống tu hành buồn tẻ xem, không ngờ lại chính là Mao Tiểu Phương…
Diệp Thiếu Dương sau một lúc mới hồi phục tinh thần, nói: “Tiểu Phương hắn vì sao phải làm như vậy, có thể mai danh ẩn tích, có nguyên nhân gì sao?”
Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Ta cũng từng hỏi, hậu nhân kia của hắn nói, bởi vì hắn cưới một cô nương, không muốn bị người ta chỉ điểm, bởi vậy mai danh ẩn tích, ngay cả tông môn cũng không nhắc. Hắn nói, cô nương kia, ngươi là biết.”
“Tôi?” Diệp Thiếu Dương giật mình, “Tôi sao có thể quen biết?”
Đầu óc chợt ầm một cái, sau đó một cái tên nhảy ra: Thúy Vân! Cô nương kia mình và Mao Tiểu Phương từ dưới tay Ngũ Thông Thần cứu ra, muốn bái Mao Tiểu Phương làm thầy!
Lúc ấy mình đã cảm thấy bọn họ có cái để xem, Mao Tiểu Phương còn xấu hổ không dám thừa nhận, thì ra… Thế mà thật sự thành.
Nghĩ đến Thúy Vân, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu tất cả: Thúy Vân từng bị các tinh chà đạp, chuyện này tuy bí ẩn, nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn không có ai biết, Mao Tiểu Phương
bên cô ấy, nếu vang danh thiên hạ, nhỡ đâu bị người ta bới ra chuyện cũ này, ở thời đại phong bể đó, đối với hai người đều là thương tổn thật lớn, không riêng như thế, đến lúc đó tông môn của Mao Tiểu Phương cũng sẽ kéo theo bị dính vết bẩn.
Đại khái chính là vì nguyên nhân này, Mao Tiểu Phương mới mai danh ẩn tích, không muốn bại lộ thân phận nhỉ?
“Không ngờ hai vị này thật sự tới với nhau.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ở sâu trong lòng, vẫn rất cao hứng cho bọn họ, Mao Tiểu Phương là hán tử đích thực…
Diệp Thiếu Dương hội Đạo Uyên Chân Nhân xin phương thức liên hệ hậu nhân Mao Tiểu Phương, nghĩ quay về có thể đi liên hệ chút, hỏi nhiều chuyện hơn về Mao Tiểu Phương, thuận tiện đi trước mộ phần Mao Tiểu Phương tế bái một phen. Đạo Uyên Chân Nhân cho hắn một số điện thoại di động, Diệp Thiếu Dương lưu lại.
“Lão tổ, ngài vì sao lúc trước còn nhớ rõ một ít tình huống với tôi, nhưng về sau thì quên?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện Đạo Uyên Chân Nhân lúc trước nói, không hiểu nên hỏi.
Đạo Uyên Chân Nhân nhìn xa xa, chậm rãi nói: “Ta nghĩ rất lâu, có khả năng nhất chính là lúc trẻ tuổi ta về sau mất trí nhớ, bởi vậy kéo theo sửa chữa ký ức của ta…”
“Cái này… Hình như là có khả năng! Một môn nhân của tôi cũng thế, còn có Tiêu Dật Vận của Thiên Tử điện, bọn họ đều đã quên chuyện quá khứ quen biết tôi.”
“Ác, vậy thì không sai rồi, đại khái là ta ở dân quốc, không muốn lưu lại ký ức có liên quan người, để tránh ảnh hưởng đến về sau. Làm như vậy, cũng là đúng.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Tôi lần trước thỉnh giáo sư phụ tôi, ông nói mấy người là uống Vong Tình Thủy, cho nên quên tất cả ký ức có liên quan tới tôi, ừm, nhắm chừng lão ngài cũng đã uống.
“Vong Tình Thủy…” Đạo Uyên Chân Nhân chậm rãi gật đầu, “Thì ra là thế, thứ này ta là biết, gọi là Vong Tình Thủy quá mức thế tục, cách gọi của âm ty là Khiếu Tuyết Niệm Tửu, uống một lần, vong tình tuyệt niệm.”
Diệp Thiếu Dương nghe mà hướng tới, nói: “Sao tôi chưa từng nghe nói về thứ này?”
“Người cho rằng ai cũng có tư cách uống? Cần Thôi thiên tử đích thân hạ phế văn, tìm Mạnh là điều phối, cụ thể còn có rất nhiều thủ tục, ta cũng không biết. Như thế xem ra, năm đó là Tiểu lang quân tìm Thôi thiên tử hỗ trợ, mới làm được chuyện này.”
Vậy thì trách không được. Trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Ngươi hôm nay cố ý tới tìm ta, là vì chuyện gì?” Đạo Uyên Chân Nhân sau khi nhớ lại một phen thanh xuân của mình, chủ động hỏi Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng lấy lại bình tĩnh, đem vài món đồ lấy ra, vừa cho lão gia tử xem, vừa kể tình huống có liên quan Thánh Linh Hội, “Lão nhân gia ngài kiến thức rộng, hỗ trợ xem chút, những thứ này lại lịch thế nào?
Đạo Uyên Chân Nhân lục tục nhìn vài món đồ, trên mặt hiện ra sự ngưng trọng, Diệp Thiếu Dương lẳng lặng chờ.
Đạo Uyên Chân Nhân cuối cùng cầm cái bệ điện thờ kia, cẩn thận quan sát phù văn bên trên, nhíu mày nói: “Đây không phải phù văn giáo phái Trung Nguyên, cũng không phải vu giáo Lĩnh Nam… Ta tựa như từng thấy, nhưng nhất thời cũng không nhớ nổi.”
“Quách sư huynh tìm đọc điển tịch, nói có khả năng là Tây Mông Y Đặc giáo gì đó, lão ngài từng nghe không?”
“Y Đặc giáo?” Mí mắt Đạo Uyên Chân Nhân giật giật, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Tây Mông tát mãn?”
“Tôi không biết, tôi hoàn toàn chưa từng nghe.”
“Y Đặc giáo! Thế mà lại tái hiện nhân gian?” Vẻ mặt Đạo Uyên Chân Nhân đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, ngực kịch liệt phập phồng, giống như nhớ tới chuyện cũ gì không tầm thường.
Diệp Thiếu Dương canh giữ ở một bên, lẳng lặng chờ.
Đạo Uyên Chân Nhân cái gì cũng chưa nói, đột nhiên đứng dậy, xoay người vội vàng đi vào trong Linh Lung Tháp, Diệp Thiếu Dương không biết lão đi làm gì, đành phải chờ.
Lúc này từ bên ngoài cánh rừng một tiểu đạo sĩ đi đến, trong tay mang theo thùng giữ ẩm, tới trước Linh Lung Tháp, Diệp Thiếu Dương nhận ra là trước đó từng gặp ở trên đại điện, hẳn là đệ tử đích truyền của Trương Vô Sinh, cũng không biết tên là gì, khách khí gật gật đầu.
“Chào Diệp chưởng giáo.” Tiểu đạo sĩ cung kính chào hỏi, hướng Linh Lung Tháp nhìn qua, nói: “Xin hỏi Diệp chưởng giáo, tổ sư đâu?”
“Vào trong tháp rồi.”
“Ồ, vậy tôi đem đồ ăn của ông ấy đặt đây đi, Diệp chưởng giáo đợi lát nữa nhớ nhắc nhở tổ sư ăn cơm, bên trong có dưa muối sư phụ cố ý đi Long Vân các đặt, tổ sư thích ăn nhất.”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, đệ tử kia buông hộp cơm, xoay người rời đi.