Lúc này bọn họ bị vây khốn, chần chừ không hành động chỉ có thể chờ chết.
Bọn họ phải nắm bắt mọi cơ hội để bản thân có khả năng lật ngược tình thế.
Vương Can nghiêm túc nói "Hoàng đế này không phải ngọn đèn cạn dầu, ta sợ đây là một cái bẫy mà hắn giăng sẵn từ trước, một khi chúng ta xuất hiện, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của hắn."
Đến lúc đó, trộm gà không được còn mất nắm gạo, bọn họ sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.
Thiên Yển chân nhân suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi.
"Vẫn chưa có tin tức của Uất Cửu sao?"
Vương Can lắc đầu "Vẫn chưa."
Từ khi Uất Cửu dẫn Quý phi rời Thịnh Kinh thì hoàn toàn mất liên lạc. Không ai biết gã dẫn Quý phi đi đâu.
Thiên Yển chân nhân cau mày, rất không vui "Sao dạo này Uất Cửu ngày càng không nghe lời?"
Đúng lúc này, một tùy tùng bước nhanh vào. "Khởi bẩm môn chủ, bên ngoài bắt đầu công thành rồi!"
Sắc mặt Thiên Yển chân nhân và Vương Can đều thay đổi!
Vương Can lập tức đứng dậy, bước nhanh ra cửa, nhìn về phía cổng thành.
Dù cách một khoảng, ông cũng có thể cảm nhận được tiếng gϊếŧ từ xa.
Lòng Vương Can không ngừng chùng xuống.
Ông biết rất rõ với thực lực hiện tại của bọn họ thì không thể chống lại cuộc tấn công của quân triều đình.
Lúc này, Thiên Yển chân nhân được tiểu đồng đỡ từ từ đứng dậy.
Vương Can quay lại nhìn lão, nét mặt u sầu.
"Môn chủ, cổng thành không chống đỡ được quá lâu."
Chỉ cần quân địch phá cổng thành, bọn họ sẽ mất đi lá chắn phòng hộ cuối cùng, chờ đợi bọn họ chính là quân triều đình vô số.
Thiên Yển chân nhân trầm giọng nói "Truyền lệnh của ta, trói hết dân chúng trong thành, áp giải đến tường thành, chỉ cần quân triều đình dám công thành, chúng ta sẽ gϊếŧ hết số dân chúng đó!" Vương Can kinh ngạc "Chuyện ... chuyện này sẽ khiến chúng ta hoàn toàn mất lòng dân!"
"Vậy thì sao? Chỉ cần có thể hoàn thành nghiệp lớn, thì chúng ta có thể xóa bỏ chuyện này trong sử sách, hậu thế sẽ không ai biết chuyện xảy ra hôm nay."
Sử sách đều do người chiến thắng viết nên.
Chỉ cần có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, lão có thể viết lại lịch sử.
Lệnh của môn chủ nhanh chóng được truyền đi.
Phản quân từ lâu đã bị Thiên Yển chân nhân tẩy não, trở thành tín đồ trung thành của lão, dù Thiên Yển chân nhân có nói gì, bọn họ vẫn cảm thấy đúng. Ngay cả khi bây giờ bảo bọn họ tàn sát dân chúng vô tội tay không tấc sắt, bọn họ vẫn cảm thấy đây là sự hy sinh cần thiết để giành được thắng lợi cuối cùng. Dù dân chúng có khóc lóc van xin thì cũng đều bị phản quân lôi ra khỏi nhà trói chặt, đẩy đến tường thành.
Số dân chúng này có nam có nữ, người lớn tuổi nhất tóc đã bạc trắng, người nhỏ nhất chỉ là một đứa bé quấn tã.
Lưỡi đao lạnh kề vào cổ khiến bọn họ kêu gào sợ hãi.
Tiếng kêu gào xuyên qua gió lạnh, đến tai quân triều đình bên dưới tường thành.
Tướng quân dẫn đầu thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tướng quân của phản quân hét lớn.
"Nếu các ngươi còn dám tiến thêm một bước, chúng ta sẽ gϊếŧ hết số dân chúng này!"
Tin tức nhanh chóng truyền vào cung.
Các đại thần Nội các tập trung tại ngự thư phòng bàn bạc đối sách.
Chuyện này quá khó giải quyết.
Nếu bọn họ mặc kệ sống chết của dân chúng, miễn cưỡng công thành thì sau này nhất định sẽ để lại tai tiếng, khiến người trong thiên hạ cho rằng Hoàng đế máu lạnh vô tình, vì bình định phản loạn mà mặc kệ sống chết của dân chúng.
Nhưng nếu bọn họ từ bỏ công thành, đồng nghĩa với việc chấp nhận uy hϊếp của phản quân, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến tiến độ bình định phản loạn mà còn gây tổn hại lớn đến uy tín của triều đình.
Bây giờ bọn họ rơi vào tình thế khó xử, làm thế nào cũng sai.
Cuối cùng, bọn họ dời ánh mắt sang vị Hoàng đế trẻ tuổi vẫn im lặng.
Bọn họ muốn biết Hoàng đế nghĩ gì?
Lạc Thanh Hàn "Tạm dừng công thành."
Một đại thần Nội các vội nói "Nếu không công thành, phải giải quyết phản quân trong thành thế nào?"
Lạc Thanh Hàn "Trẫm chỉ nói tạm dừng công thành, không nói không công thành nữa, trước để tướng sĩ của trại Bạch Hổ và trại Chu Tước dừng lại, rồi đợi trẫm đến huyện Du Môn."
Năm đại thần Nội các giật mình.
"Bệ hạ định ngự giá thân chinh?"
"Tuyệt đối không được! Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, lỡ như ngài bị thương, chúng thần khó mà gánh vác được trách nhiệm!"
"Thân thể của ngài vẫn chưa hồi phục, thật sự không thể ngự giá thân chinh, xin Hoàng thượng suy nghĩ lại!"
Tuy nhiên, dù các đại thần có khẩn cầu thế nào thì Hoàng đế cũng không thay đổi quyết định.
Hôm sau, tin tức Hoàng đế ngự giá thân chinh lan truyền.
Trên dưới triều đình dân chúng chấn động.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, chỉ công đánh một huyện nhỏ như Du Môn, mà cả Hoàng đế cũng đích thân đến đó.
Các triều thần khác có phản ứng giống như những đại thần Nội các, vô cùng lo lắng và sợ hãi, sợ Hoàng đế sẽ bị thương trên chiến trường.
Bây giờ Hoàng đế cả một người con nối dõi cũng không có, một khi Hoàng đế xảy ra chuyện gì, vương triều Đại Thịnh chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.
So với triều thần lo lắng bất an, dân chúng ngoài phố không lo lắng như vậy.
Bọn họ phấn khích khi biết Hoàng đế ngự giá thân chinh, mong chờ Hoàng đế lần này xuất chinh có thể quét sạch phản quân, cứu dân chúng ở huyện Du Môn bị phản quân bắt làm con tin.
Nhớ năm đó khi Hoàng đế còn là Thái tử cũng từng dẫn quân xuất chinh, không những dẹp yên phản loạn do U vương gây ra, còn đánh bại đại quân nước Liêu, buộc Liêu vương phải cúi đầu xưng thần.
Bây giờ Hoàng đế lần nữa xuất chinh, chắc chắn sẽ giành thêm thắng lợi, thêm một nét bút tươi sáng khác cho lịch sử của vương triều Đại Thịnh!
Thậm chí có người còn đặt cược, xem lần này Hoàng đế mất bao lâu để bình định phản loạn?
Có người cược ba tháng.
Có người cược một tháng.
Có người cược nửa tháng.
Kinh khủng nhất là có người cược ba ngày!
Người này vừa ra tay đã cược mười ngàn lượng bạc!
Đúng là người giàu khoe của mà!
......
Lần này Hoàng đế quyết định dẫn trại Huyền Vũ đến huyện Du Môn, cùng với hai ngàn Cấm vệ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của Hoàng đế.
Để nhanh chóng đến huyện Du Môn, lần này bọn họ mang hành lý nhẹ nhàng.
Lạc Thanh Hàn mặc giáp đen, trên thắt lưng đeo thanh kiếm Diệt Thế do Tiên hoàng ban tặng, cưỡi một con ngựa đen cao lớn, đôi chân dài móc vào bàn đạp, mũ sắt đen lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Các đại thần Nội các chỉ đành trơ mắt, tiễn Hoàng đế ra khỏi cổng thành, người này còn khóc to hơn người kia.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn bọn họ.
"Trẫm xuất chinh, không phải phát tang, các khanh khóc cái gì?"
Các đại thần Nội các vội kìm nước mắt.
"Bệ hạ, ngài không được nói những lời như vậy, là điều cấm kỵ!"
"Thần thật sự lo lắng cho an toàn của ngài, mới không cầm được nước mắt."
"Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, xin ngài nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt."
......
Nhìn mấy lão già này nói không ngừng, Lạc Thanh Hàn không muốn chậm trễ thời gian khởi hành, trực tiếp ngắt lời bọn họ.
"Sau khi trẫm đi, việc trong triều giao cho các khanh, nếu gặp phải chuyện đặc biệt quan trọng, các khanh có thể đến gặp Anh vương, huynh ấy có thể thay trẫm đóng ngọc tỷ."