Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm trong bụi cây, nhìn ra ngoài.
Nàng từ xa nhìn lên tường thành, thấy có rất nhiều dân chúng, nam nữ già trẻ đều có.
Vì cách quá xa nên nàng không thể nhìn rõ nét mặt của dân chúng, nhưng không cần nghĩ cũng đoán được, số dân chúng đó lúc này chắc chắn đang rất sợ hãi tuyệt vọng.
Phản quân dùng mạng của họ uy hϊếp quân triều đình dừng tấn công.
Trước tình thế bắt buộc, quân triều đình phải dừng công thành.
Cục diện rơi vào bế tắc.
Tiêu Hề Hề biết rõ chiêu này của Thiên Yển chân nhân đồng nghĩa đẩy Hoàng đế vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Dù cuối cùng có thể bình định được phản doạn thì danh tiếng của Hoàng đế cũng sẽ bị vấy bẩn.
Thiên Yển chân nhân kiểu chiêu này không thể đánh chết ngươi, cũng sẽ làm ngươi ghê tởm đến chết. Đúng là không biết xấu hổ!
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn Uất Cửu, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi vẫn chưa xong hả?"
Uất Cửu đang ra sức đào đất, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng, tức giận nói.
"Cô không thể qua giúp một tay sao?"
Tiêu Hề Hề than thở "Người ta chỉ là một cô nương yếu đuối, tay không thể xách, nách không thể mang, không làm được việc nặng nhọc như vậy."
Uất Cửu chán ghét, không thèm để ý đến nàng, tiếp tục đào đất.
Lúc gã đào sâu một tấc, xẻng cuối cùng cũng chạm phải một vật gì đó cứng.
Gã lập tức ném xẻng đi, đưa tay phủi sạch lớp đất trên mặt, rồi mò tới mò lui.
Chẳng mấy chốc gã sờ thấy một vòng tròn kim loại.
Gã dùng sức kéo mạnh.
Một cánh cửa nhỏ bằng đồng nặng được kéo ra.
Mở ra lối vào đường hầm.
Tiêu Hề Hề đi tới "Đây là đường hầm dẫn vào bên trong huyện Du Môn?" Uất Cửu tiện tay ngắt mấy chiếc lá, lau đi vết bẩn trên tay, thản nhiên đáp lại.
"Ừm, từ ngày Thiên Yển chân nhân quyết định khởi binh từ huyện Du Môn, lão đã đào vài đường hầm trong thành, đây chỉ một trong số đó. Ta cũng chỉ biết mỗi một đường này. Những đường hầm khác chỉ có mỗi Thiên Yển chân nhân biết."
Tiêu Hề Hề "Lão đào nhiều đường hầm thế làm gì?"
Uất Cửu nhếch khóe miệng, cười chế giễu.
"Đương nhiên là để lão thuận lợi trốn thoát sau khi khởi nghĩa thất bại."
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi "Chậc, thì ra lão sợ chết như vậy, nếu sợ chết còn tạo phản làm gì? Thành thật làm đạo sĩ không tốt sao?"
Uất Cửu "Chuyện này cô phải hỏi lão."
Gã nhảy vào đường hầm, cầm ngọn đuốc treo trên tường rồi dùng bật lửa mang bên mình thắp sáng.
Ánh lửa chiếu sáng một khu vực nhỏ. Tiêu Hề Hề nhìn kỹ hơn, thấy đường hầm sâu hơn nàng nghĩ.
Uất Cửu ngẩng đầu, đưa tay về phía nàng.
"Xuống đây."
Nếu không phải huyệt đạo bị phong ấn, độ cao này sẽ chẳng là gì với Tiêu Hề Hề, nàng có thể trực tiếp nhảy xuống.
Tuy nhiên, bây giờ nàng không thể dùng võ công, nếu nhảy từ nơi cao thế này, rất có thể sẽ bị trẹo chân.
Chính vì Uất Cửu đoán được điểm này nên gã mới đưa tay đỡ nàng.
Nhưng Tiêu Hề Hề không thèm nhìn tay gã.
Nàng trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó xoay người chống hai tay xuống đất, co một chân, duỗi chân còn lại vào trong đường hầm, cẩn thận tìm chỗ dừng chân.
Sau khi tìm được chỗ, nàng duỗi chân còn lại ra.
Nàng dịch người từ từ xuống, không chỉ tốc độ cực kỳ chậm mà còn rất vụng về.
Lúc Uất Cửu thấy nàng thà tự mình trèo xuống còn hơn nắm lấy tay gã đưa ra, tâm trạng của gã đột nhiên trở nên vô cùng tồi tệ.
Gã không hề khách khí cười nhạo.
"Cô có biết bây giờ cô giống gì không? Giống như rùa già sắp chết vậy."
Tiêu Hề Hề mặc kệ gã.
Khi một chân chạm được xuống đất bằng phẳng, nàng lập tức thả chân còn lại xuống.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đáp đất rồi!
Tiêu Hề Hề phủi tay và bụi đất trên quần áo, nói với Uất Cửu.
"Chúng ta đi thôi."
Uất Cửu lúc này rất không vui, cười lạnh "Cô đi trước đi."
Con đường phía trước tối om, không thể nhìn thấy gì.
Hầu hết ai đến đây lần đầu cũng sẽ thấy sợ hãi bất an.
Uất Cửu bảo Tiêu Hề Hề đi trước, rõ ràng là muốn làm khó nàng.
Nhưng Tiêu Hề Hề lại không hề sợ hãi.
Nàng nhấc chân đi về phía trước.
Uất Cửu cầm đuốc đi theo sau.
Mắt gã dõi theo bóng lưng nàng, ánh mắt đó đen tối sâu thẳm, như đang che giấu một con quái vật vô hình.
Uất Cửu lạnh lùng hỏi.
"Cô không sợ ta bán cô sao?"
Tiêu Hề Hề không dừng lại, thản nhiên đáp "Ồ, ngươi định bán ta bao nhiêu?"
Uất Cửu "Ta không thiếu tiền."
Tiêu Hề Hề "Nhìn ra được."
Giọng điệu của nàng chua chát, đầy ghen tị.
Uất Cửu "Nhưng ta có thù với Hoàng đế, có thể nhân cơ hội gϊếŧ ngươi báo thù."
Tiêu Hề Hề "Vậy ngươi còn có thù với ta, ta cũng sẽ nhân cơ hội gϊếŧ ngươi."
Uất Cửu rơi vào trầm mặc.
Quả thật, từ giây phút gã gặp Tiêu Hề Hề, trong lòng chỉ toàn âm mưu và tính kế.
Nếu không phải bọn họ có chung kẻ thù, có lẽ bọn họ vẫn là kẻ thù của nhau.
Khoảng thời gian này quá hòa hợp, làm gã gần như quên đi thù oán với nàng.
Uất Cửu "Nếu lần này chúng ta có thể rút lui an toàn, liệu thù oán trước đây của chúng ta có thể xóa bỏ không?"
Gã nói lời này rất nhẹ rất khẽ, nhưng trong đường hầm quá yên tĩnh, Tiêu Hề Hề đi phía trước cũng nghe thấy.
Bước chân của nàng hơi khựng lại, dường như muốn quay đầu.
Nhưng cuối cùng không biết vì lý do gì, nàng không hề quay đầu lại, vẫn bước tiếp về phía trước.
"Có thể."
Chỉ hai chữ đơn giản, mọi bất mãn trong lòng Uất Cửu lập tức biến mất.
Tâm trạng gã nhất thời tốt trở lại.
Gã bước nhanh hơn một chút, thu hẹp khoảng cách giữa gã và Tiêu Hề Hề.
Uất Cửu nhiệt tình hỏi "Sau này nếu ta về Tây Vực, cô có muốn đi cùng ta không?"
Tiêu Hề Hề không quay đầu, tặng gã ba chữ.
"Nằm mơ đi."
Uất Cửu "......"
Cũng không cần trực tiếp như vậy.
Thấy lối ra ngày càng gần, Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng dừng lại.
Nàng quay lại nhìn Uất Cửu.
"Lát nữa là gặp Thiên Yển chân nhân, ngươi mau giải huyệt đạo cho ta."
Uất Cửu "Không được, Thiên Yển chân nhân trước giờ đa nghi, lão nhất định sẽ phái người kiểm tra huyệt đạo của cô trước, xem có bị phong ấn thật hay không, nếu lão phát hiện huyệt đạo của cô khai thông, nhất định sẽ nghi ngờ cô và ta."
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi "Lão già này đúng là xảo quyệt."
Uất Cửu lấy dây thừng giắt trên hông ra.
"Ta phải trói cô lại."
Tiêu Hề Hề rất phối hợp đưa tay ra "Trói đi."
Uất Cửu trói chặt cổ tay nàng rồi đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Sau đó ánh sáng chiếu vào.
Gã dập tắt ngọn đuốc, ném sang một bên rồi dẫn Tiêu Hề Hề ra khỏi đường hầm.