Bảo Cầm từ sáng sớm đã bận rộn chọn y phục cho Quý phi, miệng không ngừng lải nhải.
"Nương nương, hôm nay là lần đầu tiên người xuất hiện trước mọi người với thân phận Quý phi, nhất định phải ăn mặc thật đẹp, làm mọi người mù mắt!"
Tiêu Hề Hề đang dựa vào giường đọc truyện ăn lựu.
Những hạt lựu đỏ tươi căng mọng đã được bóc vỏ đặt trong bát ngọc, nhìn rất thích mắt.
Nàng chỉ cần dùng thìa bạc múc hạt lựu lên rồi ăn, rất thoải mái.
Nàng nghe Bảo Cầm lải nhải, thản nhiên đáp lại.
"Làm người khác mù không phải rất dễ sao? Chỉ cần ta chơi một bản kèn bầu, bảo đảm bọn họ sẽ khóc mù hai mắt."
Bảo Cầm "......"
Nàng chợt nhớ đến nỗi sợ bị kèn bầu trong tiệc Trung thu năm đó, bất chợt thấy nghẹt thở.
Nàng vội hét lên "Đừng đừng đừng! Cầu xin người, lần này đừng chơi kèn bầu nữa, chúng ta hãy làm một Quý phi xinh đẹp an tĩnh, được không?" Tiêu Hề Hề dễ tính "Được thôi, ta thật sự không muốn nổi bật."
So với lên sân khấu biểu diễn, nàng thích ngồi bên dưới vừa ăn uống vừa xem biểu diễn.
Bảo Cầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Quý phi là cá muối, không thích nổi bật, nếu không thì tết Trung thu biến thành tiết Thanh Minh mất.
Nàng lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn được một bộ váy tề hung nhu quần đỏ son.
Nàng còn cẩn thận lựa chọn một bộ trang sức mạ vàng đính hồng ngọc.
Lúc này, Mặc Họa đi vào, cung kính hành lễ.
"Khởi bẩm Quý phi nương nương, Hoàng thượng vừa mới sai người truyền lời, nói trưa nay sẽ đến cung Trường Lạc dùng bữa với Thái hoàng thái hậu, dặn nương nương cứ ăn một mình, không cần đợi ngài ấy."
Ánh mắt Tiêu Hề Hề vẫn đang nhìn cuốn truyện trong tay, thản nhiên đáp "Ừm."
Mặc Họa thấy nàng không còn dặn dò nào khác, bèn im lặng lui ra ngoài. Bảo Cầm thấy lạ "Tối qua không phải Hoàng thượng nói hôm nay sẽ ăn trưa với người sao?"
Tối qua Lạc Thanh Hàn đã nói vậy.
Vì hôm nay là tết Trung thu nên Lạc Thanh Hàn muốn cùng Hề Hề đón lễ.
Tuy buổi tối bày gia yến, nhưng lại có rất nhiều người, sao có thể thoải mái như khi ở riêng hai người được?
Tiêu Hề Hề bỏ hạt lựu vào miệng, không để ý nói.
"Chắc Thái hoàng thái hậu nhất thời gọi ngài ấy có việc gì đó."
Thật ra Tiêu Hề Hề chỉ đoán đúng một nửa.
Lạc Thanh Hàn quả thật bị Thái hậu nhất thời gọi tới, nhưng chẳng phải việc gì quan trọng.
Thái hoàng thái hậu chỉ muốn mượn cớ đón lễ để gọi Hoàng đế đến tiếp xúc với Lục tiệp dư.
Vốn Lạc Thanh Hàn không biết.
Chỉ khi đến cung Trường Lạc, thấy Lục tiệp dư ăn mặc trang trọng, cười vui với Thái hoàng thái hậu, hắn mới biết Thái hoàng thái hậu có ý đồ gì. Nhưng người cũng đến rồi, không thể quay đầu bỏ đi.
Hắn phải nể mặt Thái hoàng thái hậu.
Lục tiệp dư biết hôm nay mình gặp Hoàng đế nên trước khi tới đã dày công chuẩn bị.
Bộ váy tề hung nhu quần màu khói, phối với áo lụa mỏng trắng thêu bướm, khoác khăn lụa trắng buông thõng, chất liệu váy rất đặc biệt, bề mặt lấp lánh với những chấm sáng li ti, váy đung đưa theo bước chân, ánh sáng nhấp nháy tạo cảm giác lấp lánh.
Trên búi tóc cài hoa lụa trắng hồng, hai tai đeo trân châu.
Hoa tai trân châu đung đưa, mỹ nhân mỉm cười e thẹn, vừa quyến rũ vừa thuần khiết.
"Thần thϊếp thỉnh an Hoàng thượng, chúc Hoàng thượng Trung thu an khang."
Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt đáp "Không cần đa lễ."
Sau đó hắn hành lễ với Thái hoàng thái hậu.
"Thỉnh an hoàng tổ mẫu."
Thái hoàng thái hậu cười nói "Đều là người nhà, không cần khách khí, ngồi đi."
Khi Lạc Thanh Hàn ngồi xuống, cung nữ lập tức mang bánh trung thu và trà hoa quế.
Lục tiệp dư đặt quạt tròn xuống, chủ động rót trà cho Hoàng đế.
Nàng đưa tách trà tới trước mặt Hoàng đế, yêu kiều nói.
"Bệ hạ, mời dùng trà."
Lạc Thanh Hàn cầm tách trà không uống đặt sang một bên, chỉ trò chuyện với Thái hoàng thái hậu.
Lục tiệp dư ngồi cạnh Hoàng đế, nhìn góc nghiêng của Hoàng đế không chớp mắt.
Hoàng đế không chỉ là cửu ngũ chí tôn, mà còn anh tuấn vô song.
Dù Hoàng đế kiệm lời, cũng vô cùng thu hút người khác.
Địa vị không thể với tới, cùng với vẻ ngoài hoàn mỹ.
Hoàng đế như vậy, nữ nhân nào lại không thích chứ?
Lục tiệp dư càng nhìn càng thích, chủ động cầm một miếng bánh trung thu đưa cho Hoàng đế, ngượng ngùng nói.
"Bệ hạ, bánh trung thu này là do thần thϊếp làm, biết ngài không thích đồ ngọt nên thần thϊếp cố ý làm vị mặn, người nếm thử xem."
Thái hoàng thái hậu cười nói "Lục tiệp dư làm số bánh trung thu này đã tốn rất nhiều tâm huyết, Hoàng đế đừng phụ tấm lòng của nàng."
Tình cảnh này khiến Lạc Thanh Hàn nhớ tới lúc hắn còn là Thái tử bị Tiên đế và Tần hoàng hậu ép hắn cưới vợ sinh con.
Hắn cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng.
......
Tuy ăn một mình hơi cô đơn, nhưng Tiêu Hề Hề vẫn ăn như bình thường.
Ăn uống no nê xong, nàng lăn trên giường ngủ giấc thật ngon.
Bảo Cầm thấy thời gian sắp đến, liền gọi Quý phi dậy, bắt đầu trang điểm cho nàng.
Tối nay phải dự gia yến nên phải trang điểm thật đẹp.
Tiêu Hề Hề còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc vẫn mơ màng.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, ngáp liên tục mặc Bảo Cầm làm.
Nữ nhân nghiêm túc chải chuốc là một việc tốn nhiều thời gian và công sức.
Lúc Bảo Cầm nói được rồi thì mặt trời ngoài cửa sổ đã sắp lặn.
Tiêu Hề Hề đỡ búi tóc nặng trĩu, nhìn mình sáng chói trong gương, không nhịn được hỏi.
"Em coi ta là quầy trưng bày trang sức đấy à?"
Nhiều trang sức thế này, cái này đắt hơn cái kia, tất cả đè nặng lên người nàng, cổ gần như sắp cong.
Bảo Cầm nhìn một hồi, hài lòng nói "Nô tỳ cảm thấy người thế này mới có khí thế của Quý phi, vừa nhìn đã thấy người khác với những phi tần bình thường bên ngoài kia!"
Tiêu Hề Hề thở dài "Đúng vậy, ta thế này so với các nàng càng giống nhà giàu mới nổi."
Bảo Cầm nịnh nọt trơn tru "Nhà giàu mới nổi sao có thể đẹp như người?!"
Tiêu Hề Hề nghi ngờ lời của nàng.
Lúc này Mặc Họa bước vào.
Nàng nhất thời ngẩn người khi thấy cách trang điểm ăn mặc của Quý phi.
Tiêu Hề Hề lập tức nói "Em thấy chưa, cả Mặc Họa cũng thấy bộ dạng này của ta kỳ cục, làm gì có ai giống như ta, hận không thể cài hết trang sức lên đầu?!"
Nói xong nàng định cởi hoa quán mạ vàng nặng trĩu trên đầu.
Mặc Họa vội nói "Không có, Quý phi nương nương ăn mặc thế này rất đẹp!"
Tiêu Hề Hề nghi ngờ nói "Ngươi cảm thấy bộ dạng long lanh óng ánh này của ta đẹp thật sao?"
Mặc Họa chân thành nói "Thật sự rất đẹp, người thế này rất có khí thế của Quý phi nương nương, vừa rồi nô tỳ nhìn người, suýt nữa thì không nhận ra người, hẳn là Hoàng thượng thấy người sẽ rất kinh ngạc vui mừng."
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm "Ta chỉ sợ kinh ngạc thì có, chứ không có vui mừng."