Bảo Cầm nhìn ra Quý phi là do lười, chê trang sức trên đầu quá nặng, mới không chịu ăn mặc thế này, nàng nhấn mạnh nhiều lần.
"Người phải tin tưởng nô tỳ, nô tỳ sẽ không hại người, trang phục của người nhất định không sai sót!"
Mặc Họa nhắc nhở "Sắp đến giờ rồi, nương nương nên xuất phát thôi."
Tiêu Hề Hề hỏi "Hoàng thượng đâu?"
Mặc Họa "Hoàng thượng vẫn còn ở cung Trường Lạc, chắc sẽ cùng Thái hoàng thái hậu đến Bích Quế Các."
Tiêu Hề Hề muốn gật đầu, nhưng vì hoa quán mạ vàng trên đầu quá nặng, nàng sợ cúi đầu sẽ rơi xuống, chỉ đành phát ra âm mũi.
"Ừm."
Bảo Cầm dìu nàng ngồi vào kiệu.
Đội nghi trượng của Quý phi chậm rãi tiến về phía trước.
Lúc bọn họ đến Bích Quế Các, bên trong đã có rất nhiều người, phần lớn đều là phi tần các cung.
So với số lượng phi tần của Tiên đế, số lượng phi tần của Lạc Thanh Hàn rõ ràng ít hơn rất nhiều, hơn nữa hắn còn chưa có con nối dõi, nên số người tham dự yến tiệc càng ít hơn. Khi mọi người thấy Quý phi tới, đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Hôm nay Tiêu Hề Hề mặc nhu quần bó eo đỏ son.
Vòng eo thắt đai lưng làm rõ sự mỏng manh như chạm vào là gãy.
Áo lụa trước ngực thêu nhiều lớp mẫu đơn, phối với áo ngoài tay rộng màu nhạt thêu họa tiết mây cát tường bằng chỉ vàng.
Khăn lụa đỏ đeo giữa hai cánh tay, vạt váy sau kéo dài trên sàn cẩm thạch trắng.
Hoa quán mạ vàng tuy nặng nhưng quả thật rất đẹp, bên trên được khảm hồng ngọc kết hợp đôi môi đỏ mọng thanh tú của nàng, làm nàng trông vô cùng xinh đẹp tao nhã.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, có ghen tị, có ngưỡng mộ, có đánh giá, kiểu gì cũng có.
Tiêu Hề Hề vì không muốn làm rơi hoa quán, cả quá trình đều hơi nâng cằm, không dám cử động.
Bộ dáng này của nàng trong mắt mọi người tỏa ra đầy khí chất. Có người thầm cảm thán, không hổ là Quý phi nương nương, khí thế này, thật kinh người!
Tiêu Hề Hề từng bước đi tới chỗ của mình ngồi xuống.
Sau khi nàng ngồi, những người khác mới dám ngồi.
Trên bàn có trà bánh trái cây, Tiêu Hề Hề muốn ăn, nhưng lại không dám cúi đầu vì sợ hoa quán rơi.
Nàng chỉ đành nghểnh cổ, giữ thân trên bất động, duỗi hai tay mò mẫm dĩa trái cây, vừa hay đυ.ng trúng một chùm nho.
Nàng cầm quả nho, đưa lên gần mắt rồi cẩn thận lột vỏ.
Khó lắm mới lột xong một quả, vừa định cho vào miệng thì nghe có người tới gần gọi một tiếng.
Lạc Thanh Hàn hơi giật mình khi thấy cách ăn mặc của nàng.
Hắn bước tới đỡ nàng đứng dậy.
"Ái phi không cần đa lễ."
Tiêu Hề Hề đứng thẳng dậy, ngẩng đầu mỉm cười với Hoàng đế trước mặt.
Nụ cười đó rạng rỡ đến mức khiến tim Lạc Thanh Hàn đập nhanh hơn.
Ngày thường nàng cũng trang điểm, nhưng chủ yếu là trang điểm nhẹ nhàng, màu sắc trang phục tương đối nhạt, phong cách dễ thương tươi tắn.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy nàng mặc váy đỏ, phong cách hoàn toàn khác với thường ngày, yêu kiều thanh tú như mặt trời mới mọc, chỉ cần một cái liếc mắt đã đốt cháy tim hắn, để lại dấu vết không thể xóa nhòa.