Tiêu Hề Hề vừa nhìn đã nhận ra đối phương là Tĩnh quận vương Lạc Diên Chi.
Vì tâm trạng Lạc Diên Chi không tốt, tối nay y uống rất nhiều, nét mặt đã ngà ngà say.
Y nhìn chằm chằm Hoàng đế ngồi trên cao, trong đôi mắt hoa đào lộ vẻ oán hận và không cam lòng, y không ngờ Quý phi đột nhiên nhìn sang, y chưa kịp quay đi chỗ khác, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Tiêu Hề Hề nhướng mày, chăm chăm nhìn đối phương.
Dù nhìn từ xa, nàng vẫn có thể nhìn thấy đám mây đen bao phủ trên đầu Lạc Diên Chi, xem ra y sắp gặp xui xẻo rồi.
Lạc Diên Chi nhếch khóe miệng cười lúng túng, sau đó quay mặt đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục uống rượu.
Tiêu Hề Hề có ấn tượng không tốt với y nên nàng cũng không định nhắc nhở y cẩn thận.
Nàng nhìn đi chỗ khác, tiếp tục thưởng thức những món ngon. Mọi người đều bận rộn ăn uống giao lưu, không ai để ý đến cuộc đối đầu ngắn ngủi giữa Quý phi và Tĩnh quận vương.
Chỉ có quận chúa Kiêu Dương luôn âm thầm nhìn tới Tĩnh quận vương mới chú ý đến cảnh này.
Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại giữa Quý phi và Tĩnh quận vương.
Nếu vừa rồi nàng không nhìn nhầm thì Quý phi và Tĩnh quận vương đang liếc mắt đưa tình phải không?
Nàng muốn tự an ủi mình, có lẽ là nàng nhìn nhầm.
Nhưng vừa rồi Quý phi nhìn chằm chằm Tĩnh quận vương lâu như vậy, ánh mắt thẳng thừng đó chắc chắn có vấn đề!
Còn Tĩnh quận vương cũng đã cười với Quý phi.
Đây không phải liếc mắt đưa tình thì là gì?!
Quận chúa Kiêu Dương không dám tin, Quý phi có Hoàng đế còn chưa đủ, còn muốn dụ dỗ Tĩnh quận vương!
Không những vậy, nàng ta còn lén lút tán tỉnh Tĩnh quận vương ở nơi đông người, đúng là gan to bằng trời, không biết liêm sỉ! Lúc này, có người đứng lên kính rượu Hoàng đế và Quý phi, khen Hoàng đế và Quý phi là một cặp trời sinh, chúc hai người hạnh phúc bền lâu.
Hoàng đế nể mặt nâng ly.
Người đó vừa mừng vừa lo nâng ly uống cạn, mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
Hoàng đế đặt ly rượu xuống, nhìn Quý phi bên cạnh, thấy nàng gắp thêm đồ ăn vào bát, không khỏi mỉm cười.
Hắn thì thầm gì đó với Quý phi, nhưng cách quá xa không thể nghe rõ, chỉ thấy Quý phi bĩu môi như đang làm nũng với hắn, cố ý đẩy bát tới trước mặt hắn.
Sự cưng chiều đó thật sự khiến người khác ghen ghét.
Quận chúa Kiêu Dương trợn mắt, cảm thấy Quý phi ra vẻ giả tạo.
Nàng lại quay đầu nhìn Tĩnh quận vương, phát hiện Tĩnh quận vương uống hết ly này đến ly khác, tâm trạng hình như không tốt. Nàng vốn tưởng tâm trạng Tĩnh quận vương không tốt là vì bị giáng cấp bậc nên mượn rượu giải sầu.
Nhưng bây giờ xem ra, hẳn là còn thêm chuyện tình cảm.
Thấy nữ nhân của mình ân ái với nam nhân khác, y chắc chắn sẽ khó chịu trong lòng!
Quận chúa Kiêu Dương nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên vì say của y, trong lòng nảy sinh ý nghĩ.
Nàng lấy cớ thay y phục đứng dậy rời khỏi bàn.
Khi lên tới lầu hai, nàng thì thầm dặn dò vài câu với thị nữ bên cạnh.
Sắc mặt thị nữ thay đổi, do dự nói "Chuyện ... chuyện này không ổn lắm?"
Quận chúa Kiêu Dương cau mày, không hài lòng.
"Bổn quận chúa bảo ngươi đi thì đi đi, nói nhiều thế làm gì?!"
Thị nữ biết quận chúa tính tình thất thường, nếu chọc giận nàng thật, nhất định bản thân sẽ không có kết cục tốt.
Thị nữ bị ép, chỉ đành làm theo lệnh.
Lạc Diên Chi không ăn gì, chỉ lo uống rượu, chốc lát đã uống hết ba bình rượu.
Dù loại rượu này có vị ngọt hơi giống nước trái cây nhưng lại bốc chậm.
Lúc này y thấy hơi say, đầu cũng thấy choáng.
Tiểu thái giám đứng cạnh nhỏ giọng nhắc nhở "Quận vương đừng uống nữa, uống nữa sẽ say thật đấy."
Nếu ở nơi khác thì muốn say cứ say, nhưng ở đây là hoàng cung, Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu còn ngồi đó, ai dám say thật chứ? Lỡ say rượu làm càn thì sao? Đó không phải chán sống ư.
Lạc Diên Chi cũng biết mình không uống được nữa nên đặt ly xuống.
Tiểu thái giám hỏi "Hay là nô tài mang cho ngài một canh giải rượu?"
Lạc Diên Chi gật đầu.
Tiểu thái giám đi ngay.
Lúc này, một thị nữ đi tới, dừng lại bên cạnh Tĩnh quận vương.
Nàng hành lễ nhỏ giọng nói.
"Nô tỳ thỉnh an quận vương, Quý phi nương nương có việc gấp tìm ngài, mời người ra ngoài một chuyến."
Lạc Diên Chi nghe xong sửng sốt.
Y vô thức ngẩng đầu nhìn Quý phi ngồi trên cao.
Tình cờ lúc này Tiêu Hề Hề cũng đang nhìn về phía Tĩnh quận vương.
Sau đó, ánh mắt hai người lại chạm nhau trong không trung.
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt, tại sao mây đen trên đầu Tĩnh quận vương đậm hơn rồi?
Lạc Diên Chi cười như có như không, nếu trước đó ánh mắt hai người chạm nhau chỉ là trùng hợp, vậy lần này không thể nào là trùng hợp chứ? Trên đời làm gì có nhiều trùng hợp đến vậy?
Thật không ngờ, đường đường là Quý phi lại hẹn gặp riêng y.
Nếu Hoàng đế biết chuyện này sẽ ra sao đây? Có giận xanh mặt vì bị cắm sừng không?
Nghĩ tới cảnh tượng đó, Lạc Diên Chi thấy sảng khoái.
Nếu Hoàng đế cướp ngai vàng của y, vậy y ngủ với nữ nhân mà Hoàng đế sủng ái nhất.
Như vậy cũng xem như là công bằng!
Lạc Diên Chi nhìn chằm chằm Quý phi, sau đó đứng dậy chỉnh tay áo, nói với thị nữ bên cạnh.
"Đi thôi."
Thị nữ chuẩn bị rất nhiều lời, nào ngờ Tĩnh quận vương lại đồng ý nhanh như vậy, nàng rất kinh ngạc, mấy lời đã chuẩn bị sẵn đều vô ích.
Nàng không dám bộc lộ suy nghĩ thật của mình nên vội cúi đầu cung kính dẫn đường.
Lạc Thanh Hàn nhận thấy nữ nhân bên cạnh cứ nhìn về một hướng nào đó, nên hắn nhìn theo hướng nàng nhìn, tình cờ thấy bóng lưng của Lạc Diên Chi biến mất ở đầu cầu thang.
Hắn thì thầm vài câu với Thường công công đang đứng bên cạnh.
Nghe xong, Thường công công gật đầu, sau đó dẫn hai tiểu thái giám thông minh lên lầu hai.
Lầu hai có vài phòng đều dùng để làm phòng thay y phục và nghỉ ngơi cho khách.
Sau khi Lạc Diên Chi theo thị nữ lên lầu hai, hai người dừng lại trước một cánh cửa.
Thị nữ gõ cửa ba lần, sau khi được phép mới mở cửa ra hiệu cho Tĩnh quận vương vào.
Lạc Diên Chi bước vào phòng, đi vòng qua bức bình phong, lập tức nhìn thấy quận chúa Kiêu Dương đang ngồi trên ghế sập.
Lúc quận chúa Kiêu Dương nhìn thấy Tĩnh quận vương đến thật, trong lòng lần nữa tin chắc Tĩnh quận vương có dan díu với Quý phi, nếu không sao y vừa nghe Quý phi muốn gặp mình lại không chút do dự đến đây?!