Hai người này chắc chắn đã hẹn hò bí mật nhiều lần, sớm đã quen rồi nên quận chúa Kiêu Dương vừa ra tay đã lừa được người đến đây.
Quận chúa Kiêu Dương vừa hận Quý phi không giữ phụ đạo, một chân đạp hai thuyền, vừa có chút ngưỡng mộ Quý phi.
Dù là Hoàng đế hay Tĩnh quận vương đều là những nam nhân tuấn tú hiếm có.
Vậy mà hai nam nhân này đều bị Quý phi chiếm lấy.
Không biết kiếp trước Quý phi đã tu được phúc đức gì?!
Quận chúa Kiêu Dương không có gan làm gì Hoàng đế, cũng không muốn vào cung tranh đoạt một nam nhân với một đám nữ nhân, nàng chỉ muốn làm quận chúa cao quý, muốn làm gì thì làm đó không cần quan tâm cách nhìn của người khác.
Trước kia nàng chỉ dám nhìn mặt Tĩnh quận vương, không dám làm gì y, nhưng bây giờ thì khác.
Nàng nắm thóp chuyện Quý phi và Tĩnh quận vương tư thông, chỉ cần nàng dùng chuyện này uy hϊếp Tĩnh quận vương, đoán chừng Tĩnh quận vương sẽ không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời nàng. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy đắc ý hơn.
Lạc Diên Chi không ngờ sẽ gặp quận chúa Kiêu Dương ở đây, không khỏi dừng bước.
Y hơi ngạc nhiên "Ngữ Nhiên biểu muội, sao muội lại ở đây?"
Lạc Diên Chi sững sờ, sau đó mới ý thức được "Thị nữ kia là do muội phái tới, muội lừa ta!"
Không phải Quý phi muốn gặp y, mà là quận chúa Kiêu Dương mượn danh nghĩa của Quý phi lừa y tới.
Quận chúa Kiêu Dương đứng dậy đi về phía y.
"Biểu ca nặng lời rồi, người ta chỉ đùa với huynh thôi mà."
Lạc Diên Chi cau mày, tỏ ra không vui "Sao muội có thể mang chuyện này ra đùa?"
Quận chúa Kiêu Dương nhìn vào đôi mắt hoa đào của y, cho dù lúc này y cau mày, nhưng vẫn không giấu được phong thái hào hoa của mình, hơn nữa vì uống quá nhiều rượu nên đôi mắt hoa đào mờ mịt, càng khiến y quyến rũ hơn ngày thường vài phần. Nàng thèm muốn nhìn khuôn mặt của Lạc Diên Chi, nũng nịu nói.
"Muội chỉ cảm thấy khá vui, nếu biểu ca không thích, sau này người ta không đùa như vậy với huynh nữa."
Nàng vừa nói vừa đi tới trước mặt Lạc Diên Chi, đưa tay kéo tay áo y.
"Đã rất lâu rồi muội không được ở riêng với huynh, trước đó muội có tới vương phủ tìm huynh, nhưng huynh lại không có ở vương phủ, làm muội uổng công đi một chuyến, trong lòng rất thất vọng, huynh an ủi muội một chút có được không?"
Lạc Diên Chi từ lâu đã biết biểu muội này có ý ở phương diện đó với mình, nhưng y thật sự không có hứng thú với loại nữ nhân tự dâng mình tới cửa.
Y hất tay đối phương ra, trầm giọng mắng.
"Đừng nói nhảm nữa, nam nữ khác biệt, muội không hiểu chuyện này sao? Nếu người khác biết chúng ta trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Muội không cần thanh danh nữa sao? Sau này còn muốn gả vào nhà tốt nữa không?" Quận chúa Kiêu Dương khẽ cười "Muội đường đường là quận chúa, chỉ cần muội muốn gả, tự nhiên sẽ có rất nhiều người tới cầu hôn muội. Hơn nữa, chỉ cần huynh không nói muội không nói, người ngoài ai mà biết chứ?"
Lạc Diên Chi cảm thấy nữ nhân này thật kỳ quặc.
"Ta còn có việc phải làm, không có thời gian điên với muội."
Nói xong y quay người rời đi.
Quận chúa Kiêu Dương từ phía sau ôm y.
"Biểu ca, huynh đi vội như vậy làm gì? Chẳng lẽ huynh thất vọng vì không gặp được Quý phi, thậm chí không muốn nhìn muội thêm một chút nữa sao?"
Lạc Diên Chi uống rất nhiều rượu nên phản ứng chậm hơn bình thường.
Lúc này, y cảm nhận được sức nóng từ sau lưng, đó là cảm giác đặc biệt đến từ thiếu nữ, khiến y đờ người trong giây lát.
Y thậm chí còn không chú ý đến từ Quý phi trong lời của nàng.
Miệng y khô khốc, vô thức nuốt khan.
"Muội buông tay, rốt cuộc muội muốn làm gì?"
Quận chúa Kiêu Dương áp má vào lưng y, từng chữ nói "Muội muốn huynh làm quận mã của muội."
Nàng bảo đối phương làm quận mã của nàng, chứ không phải nàng làm Quận vương phi của y.
Ý rất rõ ràng, nàng muốn y ở rể.
Lạc Diên Chi cảm thấy nàng đang nói chuyện vớ vẩn.
Quận chúa Kiêu Dương hỏi "Huynh thấy thế nào?"
Lạc Diên Chi "Ta thấy muội đang nằm mơ thì có."
Quận chúa Kiêu Dương "......"
Lạc Diên Chi cưỡng ép mở tay nàng ra, quay đầu nhìn nàng, bực bội nói.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa, nếu muội muốn lấy chồng thì trong thành Thịnh Kinh có rất nhiều con cháu thế gia cho muội chọn, ta và muội không thể được."
Quận chúa Kiêu Dương thấy y không nể mặt mình, trong lòng ôm hận, giọng điệu của nàng cũng trở nên ác ý.
"Muội và huynh không thể, vậy huynh và Quý phi có thể được sao?"
Lạc Diên Chi cau mày "Muội đang nói điên khùng gì vậy?"
Quận chúa Kiêu Dương khinh thường nói "Huynh còn giả vờ với muội, chẳng phải huynh âm thầm tư thông với Quý phi sao? Muội đúng là không thể ngờ, cả sủng phi của Hoàng đế biểu ca mà huynh cũng dám dan díu, huynh giỏi thật! Nếu không nể tình khuôn mặt tuấn tú này của huynh, loại nam nhân đến cả nữ nhân đã có chồng cũng không buông tha như huynh, muội thèm nhìn đến sao!?"
Nét mặt Lạc Diên Chi lúc trắng lúc đỏ.
Y định phản bác thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, giọng của Thường công công từ ngoài cửa truyền vào.
"Quận chúa, Tĩnh quận vương, bệ hạ cho mời."
Lạc Diên Chi và quận chúa Kiêu Dương trong phòng giật mình.
Thường công công không phải đang đứng hầu cạnh Hoàng đế sao? Hắn lên lầu khi nào?
Cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người bị Thường công công nghe được bao nhiêu rồi?
Bây giờ Lạc Diên Chi vừa giận vừa hận, nếu trong tay y có dao, nhất định sẽ đâm quận chúa Kiêu Dương hai nhát.
Đều tại nữ nhân này ngang ngược làm càn, lại dám buộc y chung với Quý phi.
Nếu Hoàng đế biết chuyện, dù là thật hay giả thì y cũng không gánh nổi!
Hiển nhiên quận chúa Kiêu Dương cũng biết mình gây họa rồi.
Nàng chỉ muốn uy hϊếp Lạc Diên Chi trở thành quận mã của nàng, chứ không thật sự muốn Lạc Diên Chi bị buộc tội dan díu với Quý phi.
Dù sao thì nàng cũng rất thích khuôn mặt của Lạc Diên Chi.
Dù biết y dan díu với Quý phi nhưng nàng vẫn không nỡ buông tay, nàng muốn làm vợ chồng với y, sau này nàng có thể nhìn khuôn mặt y mỗi ngày, cũng thỏa mãn ước nguyện trong lòng nàng.
Tuy nhiên, lúc này Thường công công đang đứng bên ngoài, ước nguyện của nàng rất có thể sẽ trở thành tiếc nuối.
Nàng cảnh giác nhìn Lạc Diên Chi.
"Biểu ca, muội ......"
Lạc Diên Chi hung ác nhìn nàng một cái "Im đi!"
Y đúng là xui xẻo tám kiếp mới có một biểu muội hại đời như vậy.
Thường công công đã biết hai người ở trong phòng, cũng không có cách nào trốn tránh, Lạc Diên Chi đành phải tiến tới mở cửa.
Y không chỉ thấy Thường công công đứng ngoài cửa mà còn có hai tiểu thái giám.
Còn thị nữ dẫn Lạc Diên Chi lên lầu đã bị bịt miệng trói lại, run rẩy quỳ dưới đất bên cạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Lạc Diên Chi cố giả vờ bình tĩnh.
"Hoàng thượng tìm ta thật sao?"
Thường công công chắp tay với y "Dù nô tài có mười lá gan cũng không dám giả truyền thánh chỉ."