Vừa nãy Thường công công lên lầu, thấy một thị nữ đang canh cửa một gian phòng.
Hắn nhận ra đó là thị nữ bên cạnh quận chúa Kiêu Dương, thị nữ đó lén la lén lút, sợ hãi bất an, hình như đang canh chừng cho ai đó.
Thường công công lập tức sai người âm thầm bắt thị nữ, sau đó áp tai vào cửa nghe lén cuộc nói chuyện giữa Tĩnh quận vương và quận chúa Kiêu Dương, tình cờ nghe quận chúa Kiêu Dương nói —
"Trong lòng rất thất vọng, huynh an ủi muội một chút có được không?"
Giọng điệu nũng nịu cộng thêm những lời nói đó, dù có ngốc cũng biết hai người họ đang làm gì trong phòng.
Thường công công kinh ngạc, lập tức sai người xuống lầu báo với Hoàng đế.
Hoàng đế cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hai người đang gặp riêng trên lầu.
Tuy chuyện lén lút qua lại có hơi mất lễ nghi, nhưng nếu hai người này có ý với nhau thật thì ban hôn cho hai người họ cũng không sao. Dù sao Hoàng đế cũng không thích hai người này lắm, ghép hai người họ thành một đôi cũng tốt, đỡ phải đi hại người khác.
Thế nên hắn liền sai người truyền lời cho Thường công công trực tiếp gọi Tĩnh quận vương và quận chúa Kiêu Dương xuống.
Lúc Tĩnh quận vương và quận chúa Kiêu Dương từ trên lầu đi xuống, sắc mặt rất khó coi.
Đặc biệt là Tĩnh quận vương, sắc mặt đã tái nhợt.
Người không biết còn tưởng y bị bệnh gì đó rất nặng.
Lúc này một bài hát vừa kết thúc, các vũ cơ hành lễ lui xuống.
Hoàng đế xua tay ra hiệu cho các nhạc công không cần tấu nhạc nữa.
Tiếng trò chuyện cười đùa trong yến tiệc cũng giảm dần.
Tĩnh quận vương và quận chúa Kiêu Dương đi đến giữa điện hành lễ với Hoàng đế.
Thường công công bước nhanh đến chỗ Hoàng đế, nói lại từng chữ trong cuộc trò chuyện mà mình vừa nghe được ở trên lầu với Hoàng đế. Ban đầu Hoàng đế không có phản ứng gì, nhưng khi nghe những lời cuối cùng của Thường công công, sắc mặt đột nhiên tối sầm, toàn thân như phủ một tầng sương lạnh đáng sợ.
Phản ứng của hắn lớn đến mức khiến Tiêu Hề Hề phải ngừng ăn, kinh ngạc nhìn hắn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời, lạnh lùng nhìn Tĩnh quận vương và quận chúa Kiêu Dương.
Nếu ánh mắt có thể biến thành dao thì hai người này đã bê bết máu.
Trưởng công chúa Hoa An có linh cảm không tốt khi thấy con gái mình và Tĩnh quận vương cùng nhau bước xuống lầu.
Nàng đứng dậy trách móc nói.
"Ngữ Nhiên, con sao vậy? Không phải con nói lên lầu thay y phục sao? Sao bây giờ mới quay lại?"
Nàng vừa nói vừa định kéo quận chúa Kiêu Dương về chỗ ngồi.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Cô mẫu đừng nóng vội, trẫm có mấy câu muốn hỏi quận chúa Kiêu Dương." Hoàng đế đã lên tiếng, Trưởng công chúa Hoa An dù lo lắng đến đâu cũng chỉ đành im lặng, hậm hực ngồi xuống.
Bây giờ nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện, hy vọng linh cảm của mình là sai, con gái nàng không gây ra rắc rối gì.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn quận chúa Kiêu Dương, lạnh giọng hỏi.
"Sao ngươi lại lên lầu với Tĩnh quận vương?"
Giọng hắn lạnh băng làm quận chúa Kiêu Dương run rẩy không ngừng.
Dù ngày thường kiêu ngạo thành thói nhưng lúc này nàng không khỏi thấy sợ hãi.
Nàng run giọng nói.
"Thần nữ có lời ... muốn ... muốn nói riêng với Tĩnh quận vương, nên mới hẹn huynh ấy lên lầu gặp."
Lạc Thanh Hàn hỏi "Ngươi muốn nói gì với y?"
Quận chúa Kiêu Dương run rẩy không trả lời được.
Chuyện giữa Tĩnh quận vương và Quý phi, nàng chỉ dám lén lút nói mấy câu, không dám nói trước mặt nhiều người thế này. Suy cho cùng cũng chỉ là nàng đoán mò, không có bằng chứng xác thực.
Bộ dạng muốn nói nhưng lại không dám nói này của nàng trong mắt người khác đã trở thành dấu hiệu chột dạ.
Mọi người đã sớm nghe nói quận chúa Kiêu Dương có ý với Tĩnh quận vương, bây giờ xem ra hai người sớm đã lén lút qua lại rồi.
Chưa cưới đã tằng tịu, đúng là không biết liêm sỉ!
Những người tới dự tiệc hôm nay đều là tông thân hoàng thất, nếu xét vai vế thì phần lớn đều là trưởng bối của Tĩnh quận vương và quận chúa Kiêu Dương.
Bọn họ nhìn hai người này không ngừng lắc đầu.
Trưởng công chúa Hoa An lòng như lửa đốt.
Nàng nhiều lần muốn đứng lên nói thay con gái nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế chặn lại.
Hoàng đế chưa nói gì, không ai dám xen vào.
Cuối cùng, Trưởng công chúa Hoa An chỉ có thể nhìn Thái hoàng thái hậu, ánh mắt thể hiện sự cầu cứu.
Thái hoàng thái hậu thấy thương con gái, bà thở dài nói.
"Hoàng đế, hôm nay là mùng một Tết, có chuyện gì đợi sau này hẵng nói, đừng để chuyện như này làm hỏng điềm lành cả năm."
Nếu là chuyện nhỏ khác, Hoàng đế cũng sẵn lòng nể mặt Thái hoàng thái hậu.
Nhưng quận chúa Kiêu Dương và Tĩnh quận vương ngàn vạn lần không nên hắt nước bẩn vào người Quý phi.
Nghĩ đến những lời quận chúa Kiêu Dương nói Quý phi dan díu với Tĩnh quận vương, từng chữ như ngâm trong thuốc độc mang đầy ác ý.
Nếu để những lời nói đó truyền ra ngoài, dù thật hay giả cũng sẽ là vết nhơ không thể xóa bỏ với Quý phi.
Lạc Thanh Hàn tuyệt đối sẽ không để cho kẻ nào có cơ hội hãm hại Quý phi.
"Tĩnh quận vương và quận chúa Kiêu Dương lén lút qua lại, chưa cưới hỏi đã tằng tịu, làm loạn cung quy, trái với lễ nghi của tổ tiên. Thu hồi phong hiệu quận chúa Kiêu Dương, giáng làm Huyện chúa, phạt đóng cửa hối lỗi ba tháng. Tĩnh quận vương giáng làm Huyện vương, đánh hai mươi trượng!"
Lời này vừa ra, tất cả những người có mặt đều sốc.
Tĩnh quận vương vừa bị giáng từ Thân vương xuống Quận vương chưa bao lâu lại từ Quận vương xuống Huyện vương.
Tốc độ giáng chức cũng quá nhanh rồi đó!
Chưa kể còn phải chịu hai mươi trượng.
Tĩnh huyện vương dù gì cũng là hoàng tử, từ nhỏ quen được chiều chuộng, chịu hai mươi trượng này thì một năm rưỡi cũng không thể ra khỏi nhà.
Vấn đề là bị đánh trước mặt nhiều tông thân hoàng thất như vậy, mất mặt biết bao nhiêu!
Trưởng công chúa Hoa An không ngồi yên được nữa, vội đứng dậy khẩn khoản cầu xin.
"Bệ hạ, cầu xin ngài nể tình Ngữ Nhiên còn nhỏ không hiểu chuyện, tha cho con bé lần này."
Hạ Ngữ Nhiên sợ hãi ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nàng nghe thấy mẫu thân nói chợt hoàn hồn lại, quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
"Thần nữa biết lỗi rồi, thần nữ không nên làm bậy, cầu xin bệ hạ khai ân, cầu xin bệ hạ khai ân!"
Lạc Diên Chi cũng quỳ xuống, chịu đựng sự sỉ nhục, cầu xin Hoàng đế khai ân.
Tuy nhiên, dù bọn họ có cầu xin thế nào thì Hoàng đế cũng không có ý định giơ cao đánh khẽ.
Hai thái giám mạnh mẽ tiến vào lôi Lạc Diên Chi ra ngoài đánh hai mươi trượng.
Hoàng đế không cho người chặn miệng Lạc Diên Chi, mặc cho tiếng hét của y vang vọng vào trong điện.
Mọi người có mặt im lặng như tờ.
Bầu không khí vô cùng đè nén.
Thái hoàng thái hậu tức giận khi Hoàng đế không nể mặt mình, nhưng bà không muốn cãi nhau với Hoàng đế trước mặt nhiều người, nên lấy cớ mệt mỏi rời đi sớm, mắt không thấy tâm khỏi phiền.
Những người khác cũng muốn đi, nhưng Hoàng đế vẫn ngồi trên đó.
Hoàng đế không đi, ai dám đi chứ?
Vì vậy mọi người hết cách, đành phải cắn răng ngồi tiếp.
Ngoài điện, tiếng hét của Lạc Diên Chi không ngừng vang lên, hết tiếng này đến tiếng khác, vô cùng đau đớn.
Hạ Ngữ Nhiên cả người run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Nàng biết, sở dĩ Hoàng đế tức giận như vậy không phải vì nàng lén lút qua lại với Lạc Diên Chi, mà là vì những gì nàng đã nói với y.
Những lời nàng nói có liên quan đến Quý phi.
Hoàng đế đang thị uy.
Hắn muốn Hạ Ngữ Nhiên hiểu rõ, những gì có thể nói, những gì không thể nói.