Tiêu Hề Hề cười đắc ý "Ta sẽ mời chàng đi ăn lẩu dê, một phần cực lớn, chàng muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Lạc Thanh Hàn cười nói "Vậy ta chờ nàng."
Lúc này Phương Vô Tửu mang theo rương thuốc đi vào.
Tiêu Hề Hề nhìn thấy y, hai mắt sáng lên, nàng vẫy tay bảo mọi người ra ngoài.
Nàng vội chạy tới "Đại sư huynh!"
Phương Vô Tửu buông rương thuốc xuống "Để ta bắt mạch cho muội."
Tiêu Hề Hề lập tức ngoan ngoãn đưa tay phải ra.
Phương Vô Tửu bắt lấy nàng cổ tay.
Lạc Thanh Hàn đứng sang một bên, mặt không biểu cảm nhìn.
Thông thường khi thái y bắt mạch cho phi tần, bọn họ sẽ lấy mảnh lụa đặt ở cổ tay phi tần, một vài lão thái y tinh tế hơn sẽ dùng dây tơ bắt mạch.
Còn Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề lại không hề kiêng kị như vậy, trực tiếp bắt mạch, không che chắn gì.
Nhưng hai người vẫn rất đường hoàng.
Làm muốn nói gì cũng không tiện nói.
Dưới cái nhìn chết chóc của Lạc Thanh Hàn, Phương Vô Tửu qua một lúc mới buông tay, nhẹ giọng nói.
"Mạch vẫn bình thường, không có chuyện gì."
Tiêu Hề Hề thu tay về, bắt đầu trò chuyện với đại sư huynh.
Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi.
"Đồng điếu của ta đâu?"
Tiêu Hề Hề nhìn hắn "Đồng điếu nào?"
Lạc Thanh Hàn "Là đồng điếu trước đây nàng làm cho ta, ta nhớ luôn đeo nó trên người, sao lại không thấy đâu?"
Tiêu Hề Hề "Có lẽ là để trong phòng ngủ."
Nàng gọi Bảo Cầm vào phòng ngủ kiếm.
Chốc sau Bảo Cầm cầm đồng điếu đến.
Lạc Thanh Hàn cầm đồng điếu, sờ nó như báu vật rồi cẩn thận đeo vào thắt lưng.
Phương Vô Tửu vô thức hỏi.
"Đồng điếu này là Hề Hề tự tay làm?"
Lạc Thanh Hàn "Đúng vậy, đây là quà sinh nhật năm ngoái nàng tặng ta, phải rồi, sinh nhật năm nay, nàng cũng chuẩn bị quà cho ta, là một sân đầy đèn l*иg, đều là nàng tự làm, trên đèn l*иg còn vẽ hình, tiếc là ngươi không thấy."
Phương Vô Tửu nhìn Tiêu Hề Hề, trên mặt rõ đang cười, nhưng giọng nói lại có hơi chua chát.
"Hóa ra Hề Hề còn biết khắc ngọc bội, làm đèn l*иg."
Sao không thấy muội tặng ngọc bội hay đèn l*иg cho y chứ?!
Tiêu Hề Hề gật đầu "Đúng đúng, ta không chỉ biết khắc ngọc bội, làm đèn l*иg, còn có thể vá quần!"
Phương Vô Tửu "......"
Vừa nghĩ đến chiếc quần xẻ đũng đè dưới đáy rương, y cảm thấy nghẹt thở.
Lạc Thanh Hàn "Quần gì?"
Tiêu Hề Hề "Là đại sư huynh ..."
Phương Vô Tửu cưỡng ép ngắt lời nàng.
"Không có gì, chỉ là một chiếc quần bình thường thôi."
Tiêu Hề Hề "Sư huynh cực khổ nuôi muội lớn, sau này nếu huynh có quần cần vá thì cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ giúp huynh vá thật đẹp!"
Phương Vô Tửu "Muội đã gả cho người ta rồi, dù có cần vá quần cũng phải vá cho chồng muội."