Tin tức về cái chết của Cảnh phi truyền đến Cảnh gia khiến Cảnh gia hoảng sợ.
Vốn bọn họ muốn nhờ Cảnh phi cứu Cảnh Phong, kết quả Cảnh Phong còn chưa cứu ra thì Cảnh phi đã đi trước.
Cảnh gia lâm vào hỗn loạn, cuối cùng bọn họ chỉ đành bất lực hỏi ý kiến Cảnh lão tiên sinh.
Cảnh lão tiên sinh bất ngờ nghe tin cháu gái mất, trong lòng rất đau buồn.
Nhưng ngoài đau buồn, ông còn cảm nhận được mối nguy cận kề.
Tuy Hoàng đế nói với bên ngoài rằng Cảnh phi đột nhiên bệnh nặng qua đời, lại không nói rõ bệnh tình cụ thể, sau khi chết cũng không truy phong, cả tang lễ cũng vội vàng.
Cảnh lão tiên sinh lăn lộn quan trường nhiều năm, dễ dàng phát hiện ra điều kỳ lạ bên trong.
Nhưng ông không dám nghĩ sâu hơn.
Ông vực dậy tinh thần, an ủi người nhà để mọi người bình tĩnh lại. Sáng sớm hôm sau.
Cảnh lão tiên sinh dâng tấu vào cung, cầu kiến Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn triệu Cảnh lão tiên sinh đến noãn các.
Mọi người đều nghĩ lần này Cảnh lão tiên sinh vào cung cầu xin Hoàng đế nhẹ tay với Cảnh Phong, cùng lắm cũng hỏi nguyên nhân cái chết của Cảnh phi.
Thực tế, Cảnh lão tiên sinh không hề nhắc đến cháu trai và cháu gái của mình.
Ông quỳ xuống, run giọng nói.
"Vi thần tuổi cao sức yếu, không còn khả năng cống hiến cho Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng cho phép vi thần từ chức Phụng chỉ ở Quốc Tử Giám."
Lạc Thanh Hàn nhìn ông hồi lâu, điềm tĩnh nói "Nhân gian có câu nói rất hay, nhà có người già như có báu vật, khanh làm quan mấy chục năm, từng dạy học cho Tiên đế, uyên bác nhiều tài, quả thật là nhân tài không thể thiếu của Đại Thịnh, triều đình cần khanh, trẫm cũng cần khanh." Tấu chương từ chức của Cảnh lão tiên sinh bị từ chối.
Ông được Thường công công cung kính tiễn lên xe ngựa.
Thường công công cười nói "Ngài là thầy của Tiên đế, cũng là trưởng bối của Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn luôn kính trọng ngài, ngài cứ thế rời đi, Hoàng thượng sẽ đau lòng."
Cảnh lão tiên sinh lo lắng trong lòng, miễn cưỡng đáp vài câu.
Ông đoán Hoàng đế không thích Cảnh gia, cho nên lúc này ông đến từ chức, muốn lấy lui làm tiến, chừa cho Cảnh gia một con đường sống.
Nhưng Hoàng đế từ chối cho ông từ chức.
Hoặc là, ông đoán sai ý nghĩ của Hoàng đế.
Hoặc là, Hoàng đế không muốn ông toàn vẹn rút lui.
Dù là điều nào, Cảnh lão tiên sinh cũng ăn không ngon, ngủ không yên.
Ông tuổi đã cao, cộng thêm khoảng thời gian này chạy khắp nơi tìm cách cứu cháu trai, thân thể mệt mỏi, bây giờ lại thêm gánh nặng trong lòng, đêm đó trở về liền ngã bệnh. Một lần bệnh không hề nhẹ.
Sau khi Lạc Thanh Hàn biết tin, chẳng những phái thái y đến chữa trị cho Cảnh lão tiên sinh mà còn đích thân đến Cảnh gia thăm hỏi.
Tiêu Hề Hề biết được cũng rời cung với hắn.
Tiêu Hề Hề không muốn đến Cảnh gia, nên nàng nói với Lạc Thanh Hàn.
"Ta đi tìm Anh vương bàn bạc cuộc thi viết truyện, chàng xong việc thì đến tìm chúng ta."
Lạc Thanh Hàn đồng ý.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Anh vương, Tiêu Hề Hề nhảy xuống.
Đợi nàng bước vào cổng phủ Anh vương, Lạc Thanh Hàn mới ra lệnh "Đi thôi."
Xe ngựa lại khởi động, hướng về phủ đệ Cảnh gia.
Hơn hai mươi Cấm vệ mặc thường phục cưỡi ngựa theo sát phía sau.
Trong phủ Anh vương.
Lạc Dạ Thần ngạc nhiên khi Quý phi đột ngột đến thăm.
"Sao cô tới đây?"
Tiêu Hề Hề "Ta muốn biết cuộc thi viết truyện diễn ra thế nào rồi?"
Lạc Dạ Thần "Ta đã sai người bày một gian hàng ở ngoài Lưu Quang Các, thí sinh gửi truyện của mình đến gian hàng, điền thêm thông tin là được."
Tiêu Hề Hề rất mong đợi "Nhận được bao nhiêu truyện rồi?"
Lạc Dạ Thần "Không biết, ta chưa đi xem."
Tiêu Hề Hề lập tức nói "Bây giờ đi xem đi."
Lạc Dạ Thần không từ chối.
Hôm nay Bộ Sanh Yên về hầu phủ thăm cha nàng, trong vương phủ chỉ còn một mình Lạc Dạ Thần.
Dù sao cũng rảnh, chi bằng tìm việc gì đó làm gϊếŧ thời gian.
Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần ngồi xe ngựa đến Lưu Quang Các.
Ngoài cửa Lưu Quang Các bày một gian hàng, trên bàn đã có một chồng truyện nhỏ.
Người thu chi của Lưu Quang Các đang ngồi sau bàn lật một cuốn truyện.
Người thu chi thấy Anh vương tới, vội đứng dậy hành lễ.
Tiêu Hề Hề tò mò nhìn đống truyện nhỏ.
"Đây có phải là truyện tham gia cuộc thi không?"
Người thu chi không biết nàng, bèn nhìn sang Anh vương trước, thấy Anh vương không có ý cản, liền thành thật trả lời.
"Đúng vậy, số truyện tham gia cuộc thi hai ngày qua đều ở đây."
Tiêu Hề Hề lập tức bê chồng truyện lên, định lấy về từ từ đọc.
Lạc Dạ Thần vội nói "Cô mang đi hết thì ta đọc gì?"
Tiêu Hề Hề "Ta đọc rất nhanh, đợi ta đọc xong sẽ đưa ngài xem."
Lạc Dạ Thần không vui "Dựa vào đâu mà cô xem trước? Số truyện này là ta sai người thu nhận, nên ta phải đọc trước."
Tiêu Hề Hề trợn mắt "Hay là chúng ta oẳn tù tì? Ai thắng thì có thể đọc trước số truyện này."
Lạc Dạ Thần đáp "Tới đi!"
Không phải chỉ là oẳn tù tì thôi sao? Y chắc chắn sẽ thắng!
Y không phục hét lên "Vừa rồi ta chưa chuẩn bị xong, chơi lại, ba vòng thắng hai!"
Tiêu Hề Hề nheo mắt "Ngài chắc chứ?"
Lạc Dạ Thần "Chắc!"
Tiêu Hề Hề "Lỡ như ngài lại thua thì sao?"
Lạc Dạ Thần "Không thể nào!"
Y thua một ván đã mất mặt lắm rồi, sao có thể thua lần nữa?!
Tiêu Hề Hề "Lỡ như thì sao? Trên đời này không có gì là tuyệt đối, luôn có thể lỡ như mà, nếu lần này lại thua, ngài phải hứa với ta một chuyện."
Lạc Dạ Thần "Ai thắng thì có thể đọc số truyện này trước, không phải cô nói thế sao?"
Tiêu Hề Hề "Ta chỉ nói thắng thì có thể đọc truyện trước, không nói thua sẽ thế nào, dù sao người thua cũng phải hứa một chuyện với người thắng, nếu ngài sợ thì có thể không chơi nữa, ta không ép ngài."
Lạc Dạ Thần tức giận "Ai sợ thua? Sao cô dám xem thường ta! Tới đi, lần này ta sẽ không nhường cô nữa!"
Sau ba vòng.
Lạc Dạ Thần thua thảm hại.
Tiêu Hề Hề cười đắc ý "Ngài lại thua rồi!"
Lạc Dạ Thần hận nghiến răng "Nói đi, cô muốn ta làm gì?"
Tiêu Hề Hề liếc nhìn người thu chi đang khoanh tay xem kịch hay bên cạnh.
Người thu chi biết mình không xem kịch hay được nữa nên thất vọng rời đi.
Tiêu Hề Hề nói "Ta muốn ngài đưa ta đến một nơi."
Lạc Dạ Thần cảnh giác nhìn nàng "Nơi nào?"
Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh "Tập Hương Quán."
Lạc Dạ Thần trừng lớn hai mắt "Chỗ đó là thanh lâu!"
Tiêu Hề Hề "Ta biết chứ, chính vì là thanh lâu nên ta muốn đến đó cho biết."
"Cô là nữ nhân đã có chồng đến mấy nơi đó làm gì? Lỡ như Hoàng thượng biết, nhất định sẽ đánh gãy chân cô!"
Tiêu Hề Hề "Yên tâm, chàng sẽ không nỡ đánh ta đâu."