Trong không khí băng giá, nồng nặc mùi thuốc sát trùng gay mũi, khi hít vào trong cơ thể, trái tim cũng lạnh lẽo.
Dịch Dao mở mắt ra, nhìn theo cánh tay phải liền nhìn thấy lòng bàn tay to lớn đang bao phủ tay cô. Người đàn ông đẹp trai tên Lý Duật đang ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh của cô, dựa vào tủ đầu giường, cúi đầu ngủ.
Lòng bàn tay con người là nơi có nhiệt độ thoải mái nhất, làn da ở mu bàn tay giống như muốn hợp lại với anh, ấm áp thoải mái. Cho dù anh vì muốn ép cô khóc mà đi quấy rầy Tiểu Minh, lo lắng cắt nối biên tập video để cô áy náy, nhục nhã, đau khổ, nhưng nực cười là, cô cảm giác được, anh không có ác ý với cô.
Anh chỉ đơn giản muốn ép cô khóc.
Cô ngu ngốc đến mức nào! Mới có thể đánh cược để người khác tổn thương mình, hay là nói, cô cho rằng mình mạnh mẽ như thế nào mới có thể bình tĩnh tự chủ đối diện với tất cả mọi người, tất cả mọi thứ?
...... Đúng vậy, trong đầu cô đã tập dượt hết tất cả những bi kịch, những sự việc ngoài ý muốn có thể xảy ra đối với mình không biết bao nhiêu lần, chỉ để thăm dò khả cô chịu đựng của mình tới đâu. Một khi cô phát hiện mình đặc biệt để ý thứ gì đó, cô sẽ phá hủy nó hết lần này đến lần khác, cho đến khi trái tim chết lặng. Chỉ có như vậy, khi chân chính đối mặt với đau khổ, cô mới không bị nỗi đau đè bẹp, mới có đủ sức lực để suy nghĩ, nhanh chóng tìm ra cách phản ứng.
Nhưng tất cả những gì cô suy nghĩ luôn là làm thế nào đối mặt với sự mất mát, cô cũng không biết đối mặt với... "được" còn khó hơn "mất đi" rất nhiều.
Cô không nhận nổi sự "yêu thích" của Tiểu Minh. Cô cũng không chấp nhận được một con người lạnh lùng, ích kỷ, không có liêm sỉ như bản thân mình lại... được một người sạch sẽ lương thiện thích.
Bài học từ vụ tai nạn xe cộ kia đã quá đủ rồi.
Lúc ngã xuống cầu thang thậm chí cô còn nghĩ, nếu cứ chết đi như vậy, có lẽ cũng là một kết thúc đẹp — không cần phải chịu sự ép buộc của cha con An gia, không cần phải dùng quy tắc ngầm để trao đổi, không cần phải áy náy với vết thương của Tiểu Minh, không cần phải đối mặt với sự ngang ngược của Lý Duật. Nhưng... cô vẫn chưa muốn chết, trong đầu cô còn có rất nhiều thiết kế trò chơi, cô còn rất nhiều thứ muốn học, muốn nhìn, cô còn chưa tham gia hôn lễ của Tiểu Ngải và Phục Viễn, cô còn chưa... từng yêu.
Thật là trớ trêu, đối mặt với cái chết, điều mà cô không cam lòng, tiếc nuối lớn nhất của cô lại là thứ bị cô xếp vào khu vực cấm trước đây từ rất lâu. Bởi vì tình yêu ấu trĩ không thể kiềm chế thời niên thiếu, Ninh Nguyệt Cầm có cô, mà cha ruột của cô, một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp đã xông vào đánh nhau với một tên diễn viên muốn trêu chọc Ninh Nguyệt Cầm, chết ngoài ý muốn.
Ninh Nguyệt Cầm không thể chịu được cú sốc sau khi sinh non đã bị trầm cảm sau sinh, quên cha ruột của cô, huống chi là thừa nhận sự tồn tại của cô.
Cũng vì tình yêu, ba ôm cô từ bệnh viện về nhà, dùng thân phận "anh trai" kiếm tiền cho Ninh Nguyệt Cầm đi học trường nghệ thuật để đóng phim và thực hiện ước mơ của bà. Mà cô... sống 14 năm không biết mẹ, cho đến khi trước lúc ba chết mới biết được cô còn có một người "mẹ" như vậy.
Ba kêu cô đừng hận Ninh Nguyệt Cầm, bởi vì Ninh Nguyệt Cầm không nhớ gì cả, nói bà là một người phụ nữ dịu dàng tốt bụng, ông không muốn bà khổ sở, không muốn bà nhớ lại những ký ức đau khổ, muốn bà theo đuổi giấc mơ mà không có ràng buộc gì hết, cho nên......
Cho nên cô xứng đáng sao?
Sự tồn tại của cô, đối với những người khác, có bất kỳ ý nghĩa gì không?
Nhưng cho dù là một người dư thừa như thế, cô vẫn muốn tiếp tục sống!
Vì vậy, cô nắm lấy bàn tay kéo về phía mình, trốn vào bàn tay ngọt ngào ấm áp đó khiến cô cảm giác thoải mái ngay lập tức.
Đàn Hoa.
Người anh trai hoàn mỹ vừa tài cô, vừa dịu dàng kiên nhẫn trong miệng Tiểu Minh làm cho mấy người bọn họ cực kỳ hâm mộ — cô vĩnh viễn sẽ nhớ rõ ánh mắt tuyệt vọng như muốn hủy diệt cả thế giới của Đàn Hoa sau khi nghe tin Tiểu Minh xảy ra tai nạn xe cộ.
Nếu cô chết, sẽ có ai lộ ra biểu cảm như vậy vì cô không?
...... Sẽ không.
Thân ảnh bên cạnh đột nhiên cử động một chút, tay phải của cô lập tức bị hắn nắm chặt, gần như muốn siết gãy.
"A......" Cô nhịn không được kêu lên đau đớn.
"Dịch Dao! Em tỉnh rồi hả? A! Xin lỗi thật xin lỗi, làm đau em sao? Trên người thấy sao? Đầu có đau không? Có chỗ nào không thoải mái không? Y tá, lập tức đến phòng bệnh số 3 đi."
Nhìn dáng vẻ Lý Duật luống cuống tay chân muốn chạm vào cô lại sợ chạm vào, Dịch Dao nhẹ nhàng nhếch môi.
Thời gian trước đó không lâu, cô nghe được tất cả rất rõ ràng nhưng lại không thể nào mở mắt.
Cô nghe thấy bác sĩ nói với Lý Duật cô chỉ một xây xát trầy da nhỏ, mà Đàn Hoa tay trái bị gãy xương, nằm ở bên cạnh giường bệnh của cô, bắt buộc phải ở lại bệnh viện theo dõi một ngày.
"Dịch Dao tỉnh rồi?" Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Đàn Hoa từ phía sau Lý Duật truyền đến.
Ngày 12 tháng 1, mưa phùn trong sương tuyết, không khí bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, khoang mũi gặp phải không khí lạnh băng kích thích có hơi đau đớn ngứa ngáy.
"Không được đứng ở bên ngoài!" Có tiếng la khẽ.
"Hắt xì!"
Thân thể bị gió lạnh thổi trúng vừa tê dại trong giây lát đã bị người đàn ông mạnh mẽ lôi vào trong nhà ấm áp.
Dịch Dao ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn thâm trầm của An Kinh Vĩ, ánh mắt lưu luyến giống như muốn nhìn rõ ràng hắn.
Hình như cảm thấy giọng điệu trước đó của mình không tốt lắm, khuôn mặt đẹp trai của An Kinh Vĩ có hơi mất tự nhiên, bổ sung thêm một câu, "Thời tiết như thế này, cố gắng đừng để bị cảm."
"...... Vâng." Dịch Dao khẽ đáp.
"Thân thể như thế nào, còn đau không?"
Đương nhiên là đau rồi, cả người xanh tím năm bảy ngày cũng không hết được, nhưng......
Dịch Dao giơ tay cởi nút áo sơ mi của hắn ra, dưới biểu cảm hơi kinh ngạc của hắn mà cười khẽ. Trước nay cô không hề nghĩ tới việc người đàn ông này sẽ thật sự lo lắng cho cô, cho đến khi sắc mặt hắn trắng bệch, đầu đầy mồ hôi chạy vào phòng bệnh xuất hiện trước mặt cô.
Đêm đó hắn không thèm để ý tới sự phản đối của Lý Duật mà ôm cô rời khỏi bệnh viện, trực tiếp bay về thành phố S, sau khi kiểm tra tổng quát toàn thân ở một bệnh viện tư nhân hắn mới dẫn cô về nhà họ An.
Nếu như thợ săn quan tâm đến sự an nguy của con mồi, sẽ có hậu quả như thế nào?
Cô không biết, nhưng cô không muốn làm động vật nhỏ giãy giụa dưới họng súng của sói lớn nữa, nếu đã trốn không thoát, vậy thì cùng sói nhảy múa thôi!
Hơn nữa, cô phải đi về, quay lại đoàn phim.
Cô không muốn lần sau khi đối mặt với cái chết sẽ không còn bất kỳ tiếc nuối nào nữa! Cho dù là không cam lòng! Sợ hãi! Hay khiếp đảm!
Cô muốn đối mặt với thứ mình luôn trốn tránh! Đối mặt trực diện với nó, chinh phục nó, buông nó ra!