Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 113: Biện pháp của cô (An Kinh Vĩ - H)



Bế thân thể trơn bóng của cô đi vào phòng tắm, dưới cột nước hơi nóng hắn liền quay về dáng vẻ Ma vương cường thế cướp đoạt, thân thể cường tráng gắt gao đè cô lên vách tường, c/ôn th/ịt thô cứng màu đỏ tím nhanh chóng cắm vào hoa h/uyệt khiến cho hoa h/uyệt co rút, d/âm dịch văng khắp nơi.

"A......" Thân thể, nóng quá, thật thoải mái...... Màn dạo đầu trọn vẹn cùng với lần cao trào vừa nãy đã hoàn toàn đánh thức sự hưởng thụ khoái cảm thể xác của cô, bỏ đi sự xấu hổ và luân thường đạo đức, sa vào hưởng thụ khoái cảm tình dục khiến bất kỳ nữ nhân nào cũng mê đắm.

C/ôn th/ịtth/ô dài kịch liệt ra vào trong thân thể, hoa h/uyệt nho nhỏ bị cắm vừa sung sướng vừa tê mỏi, hai chân bị căng ra đến cực hạn không thể khép lại, mặc cho người đàn ông dễ dàng ra vào mà không có chút phòng bị nào.

Mỗi lần cắm vào đều đi sâu vào trong, khiến cô không ngừng rên rỉ, hắn lại ra vào không biết mệt. Mật h/uyệt được yêu thương càng ra vào càng chặt, vách thịt non mềm gắt gao bao lấy hắn, mút chặt hắn, mấp máy run rẩy, khiến hắn hưởng thụ sung sướng phải liên tục va chạm điểm mẫn cảm nhất trong hoa h/uyệt của cô, tận hưởng phản ứng thân thể mất hồn của cô.

"A —— không, đừng, nơi đó......" Không được, nếu cứ tiếp tục đâm vào chỗ đó, cô, cô sẽ tới nữa... "A a ——"

Giữa những tiếng rên không thể kiềm chế của cô, An Kinh Vĩ rong ruổi ra vào càng tùy ý hơn, c/ôn th/ịt không ngừng cắm sâu vào tiểu h/uyệt, khiến cô trong cơn khoái cảm run rẩy cả người.

Thấy lông mày cô giãn ra, An Kinh Vĩ liền buông hai chân cô xuống, xoay người cô lại, bàn tay to lớn cầm eo bắt cô nhón chân lên, hung khí nóng rực to lớn từ phía sau đâm vào cô, cực kỳ mạnh mẽ.

"Ưm —" đôi tay chống lên tường, hai chân co rút, rõ ràng đau nhức khó nhịn, nhưng hoa h/uyệt bị người đàn ông cường hãn đùa bỡn, hoa tâm lại thoải mái làm cô muốn điên lên!

Rốt cuộc là do bản tính cô lẳng lơ nên đã định trước là cô phải d/âm loạn như thế, hay là do lựa chọn của cô đã khiến cho cô trở nên lẳng lơ như vậy?

Không, không quan trọng......

Cành liễu gãy, chuông gió đung đưa, lá cây gõ vào khung cửa sổ, mưa bay lất phất, trời quang mây tạnh, người được người mất.

Ngoài dự đoán của Dịch Dao, khi cô nép vào lòng hắn yêu cầu phải về đoàn phim đóng vai Cam Tố Nga, An Kinh Vĩ không những không không ngăn cản, thậm chí còn không hỏi vì sao cô lại đổi ý.

Nhưng nhìn thấy đôi môi mím chặt của hắn, rõ ràng hắn có nhiều điều muốn nói lại không nói thành lời, trực giác của cô cũng không muốn đối mặt với những lời chưa nói của hắn, Dịch Dao do dự một lát liền hỏi.

"Anh có muốn em làm gì không?"

Thay vì lừa mình dối người mà trốn tránh, sợ hãi không biết điều gì sẽ xảy ra, không bằng chính mình sảng khoái đi tìm chết.

An Kinh Vĩ nghiêng đầu nhìn xuống, "... Em có thích Lý Duật không?"

"A?"

Cho đến khi một mình ngồi trên máy bay, sắc mặt Dịch Dao vẫn đen thui. Đối mặt với vấn đề từ trên trời rơi xuống của An Kinh Vĩ, cô thực sự không trả lời được, nhưng An Kinh Vĩ cũng không cho cô cơ hội trả lời, tiếp tục chuyện buổi sáng chưa làm được liên tiếp hai lần, cuối cùng cô cũng không nhớ rõ cô muốn nói gì nữa.

An Kinh Vĩ hỏi có phải cô thích Lý Duật hay không?

Thích thì như thế nào, không thích thì như thế nào? Vì sao hắn lại hỏi cái này?

Trở lại khách sạn, Dịch Dao có chút nhẹ nhõm khi nhìn thấy đồ đạc của mình vẫn còn đặt nguyên vẹn trong phòng như cũ.

Đối với việc thay đổi ý định của cô, cô không biết Lý Duật sẽ có phản ứng như thế nào, nói không chừng hắn đã tìm được diễn viên khác rồi cũng nên.

Ngày 16, Tang Khôn Tá đã phải bay đến Paris, các hoạt động thương mại bên đó chắc chắn không thể thay người.

Còn có... Đàn Hoa. Cô còn chưa cảm ơn hắn.

Đối với hai anh em bọn họ, cô chính là một tai họa...

Trên đường đi taxi lên núi, Dịch Dao suy nghĩ thật lâu, nhưng cô không ngờ, người đầu tiên cô gặp mặt sau khi xuống xe lại là ---- Lạc Thanh?

"Dịch Dao? Cô không sao chứ? Tôi nghe nói cô ngã cầu thang bị thương, có sao không?" Sắc mặt Lạc Thanh vẫn tái nhợt, khiến khuôn mặt xinh xắn ban đầu nhìn rất đáng thương, càng hợp với khí chất nhu nhược của Cam Tố Nga.

Trong lòng Dịch Dao có chút hồi hộp.

Mâu thuẫn của cô đối với "Cam Tố Nga", lý do cơ bản nhất không phải là diễn cảnh khóc, khóc chỉ là hình thức thể hiện, thứ cô thực sự mâu thuẫn với "Cam Tố Nga" chính là sự nhu nhược!

Bởi vì nhu nhược, cho nên chỉ yên lặng khóc mà không thể phản kháng,; bởi vì nhu nhược, nên nuốt giận mà giả vờ tươi cười; cũng vì nhu nhược, nên chỉ có thể ỷ lại sự giúp đỡ của người khác mới có thể sinh tồn, chờ đến khi tất cả chỗ dựa bị mất đi, cô ta mới nhớ tới mình cũng có tay có chân, trong đầu cũng không phải là keo dính!

Mà một người phụ nữ nhu nhược như vậy, nguyên mẫu chính là Ninh Nguyệt Cầm.

Cô căm ghét cái điểm "nhu nhược" này.

Nếu... Nếu cô có thể để bản thân chấp nhận "Cam Tố Nga", có lẽ đối với Ninh Nguyệt Cầm, cô cũng có thể thật sự buông bỏ mọi khúc mắc trong lòng.

Sẽ không bởi vì nghe thấy hai chữ "mama" "mẹ" linh tinh, mà đau đớn trong lòng.

Nhưng vấn đề là — cô có cách nào để diễn sự "nhu nhược" mà cô căm ghét nhất hay không?

Cô có, biện pháp của cô chỉ có hai chữ —— Lý Duật.

Dịch Dao và Lạc Thanh cùng nhau đi về phía Hắc Tuyền trại, hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc này Dịch Dao mới biết Lạc Thanh đã hủy hợp đồng, chỉ quay lại đoàn phim để quan sát học tập, mà Lý Duật cũng không có tìm người khác, trong hai ngày này đoàn phim vẫn nắm bắt thời gian để quay lại các cảnh của "Doãn Liên Nhi", Hải Mộng phiên bản "Doãn Liên Nhi", nghe nói là tiến bộ thần tốc.

"Cắt! Chuyển cảnh." Lý Duật bên cạnh máy quay phim, trầm ổn nói.

"Dịch Dao?" "Cô đã trở lại!" "Cô tới diễn Cam Tố Nga đúng không?"

Nghe thấy tiếng xì xào to nhỏ của nhân viên công tác, phản ứng đầu tiên của Lý Duật là nhíu mày, nhưng —— Dịch Dao?

Thân hình thẳng tắp lập tức đứng dậy quay đầu lại.

Một ngày không gặp, như cách ba thu. Anh đã... nếm được rồi!