Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 124: Nước mắt



Khi Đàn Hoa trở lại đoàn phim, cả đoàn phim đã sôi động hơn, Đàn Hoa vặn mở cửa phòng thay đồ của Dịch Dao, thấy cửa đã khóa liền giơ tay gõ cửa.

"Đang thay trang phục, chờ một lát." Giọng của Tiền Tiến.

Sau khi suy nghĩ, Đàn Hoa cũng không nói gì, xoay người đi vào phòng đạo diễn.

"Không được, mấy ngày nữa chú không có thời gian, nếu cậu tin tưởng cô ấy như vậy, thì nói cô ấy diễn cho chú xem." Đường Ngũ - đạo diễn nổi tiếng, người đàn ông mặc tây trang áo khoác đen lúc này đang ngồi trên sô pha, sắc mặt không vui.

"Chú Ngũ, muốn xem cũng được thôi, mấy ngày nay đều quay ở đây, hoan nghênh chú phê bình và góp ý, nếu cảm thấy không tốt con sẽ lập tức quay lại!" Lý Duật ngồi ở bên tay phải Đường Ngũ, nở nụ cười nham hiểm.

"Chú phải xem cảnh thứ 30! Con đi chuẩn bị nhanh lên, chú còn phải lên máy bay."

"Chú Ngũ ——"

"Con đừng viện cớ nữa! Chú tin tưởng năng lực của con mới để cho ông bạn già đi theo nghe con sai bảo, còn nể mặt để con làm giám chế. Con nghiêm túc quay phim, làm gì chú cũng mặc kệ, nhưng chú không ngờ, con chơi phụ nữ chơi đến mức bắt đầu lừa bịp rồi hả? Tìm một người bị chướng ngại tâm lý diễn Cam Tố Nga? Con chơi nổi, chú chơi không nổi!"

Giám chế: Giám đốc sản xuất hay còn gọi là giám chế giám sát các khía cạnh vật chất (không phải khía cạnh sáng tạo) của việc sản xuất, bao gồm nhân sự, công nghệ, ngân sách và lịch trình.

"Không phải, chú Ngũ..." Lý Duật đang nhức đầu, đúng lúc nhìn thấy Đàn Hoa đi vào, vội vàng đứng dậy kéo hắn đến.

Sau khi Đường Ngũ nhìn thấy thiết kế của Đàn Hoa thì rất yêu thích, Lý Duật liên tục nháy mắt ra hiệu kêu Đàn Hoa tâm sự với Đường Ngũ nhiều nhiều, ai ngờ chưa nói được bao lâu, Đường Ngũ đã tự mình đứng lên.

"Chắc là chuẩn bị xong rồi, đi thôi." Đường Ngũ nói xong liền đi ra ngoài trước.

"Sao vậy?" Đàn Hoa hỏi.

Lý Duật cau mày, "Chuyện tôi mời bác sĩ tâm lý cho Dịch Dao đạo diễn Đường đã biết, ông ấy đặc biệt tới đây, đòi phải xem Dịch Dao diễn cảnh thứ 30, nếu Dịch Dao không thể làm ông ấy vừa ý, ông ấy sẽ chỉ định một nữ diễn viên cho tôi."

"......" Đàn Hoa nhận lấy kịch bản. Cảnh thứ 30 chính là cảnh Cam Tố Nga sau khi bị bọn thổ phỉ ở Hắc Tuyền trại cưỡng hiếp tập thể khiến cho tinh thần suy sụp mà sảy thai, hắn đã từng xem phiên bản của Lạc Thanh trước đó không lâu, nhưng khó khăn thật sự rất cao.

Khung cảnh trong phòng củi tương đối đơn giản, bố trí rất nhanh, tuy rằng mọi người cũng không hiểu tại sao Đường đạo diễn nhất định phải xem cảnh thứ 30, nhưng cũng hoàn thành công việc của mình nhanh chóng hiệu quả, chờ diễn viên vào chỗ.

"Nghe nói các cậu còn mời thầy Diêu đến hướng dẫn cho hai người mới kia?" Đường Ngũ nghiêng đầu hỏi bên cạnh Triệu Dũng.

Triệu Dũng do dự một chút, gật đầu, "Thật ra Dịch Dao thật sự rất tốt —"

Đường Ngũ xua tay, "Cậu không cần bao che cho Lý Duật, thằng nhóc đó tâm địa gian xảo đâu phải tôi không biết? Lúc trước hắn tới tìm tôi, tôi còn nghĩ hiếm khi đứa trẻ này lại nghiêm túc như vậy, cuối cùng..." Lời nói đột nhiên im bặt, khuôn mặt nghiêm túc hơi giật mình.

Triệu Dũng nhìn theo ánh mắt của Đường Ngũ đang hướng về phía cửa phòng mở rộng — mái tóc dài ướt đẫm rối bù, quần áo mỏng manh lấm lem bị xé rách, chiếc yếm uyên ương màu đỏ nửa treo ở trước ngực, lộ ra từng mảng bầm tím trên da thịt khiến cho người ta sợ hãi, chiếc quần lót rách nát không nhìn ra hình dạng ban đầu, giống như mảnh vải màu xanh che giấu nỗi xấu hổ cuối cùng của cơ thể thiếu nữ, vệt máu đỏ sẫm từ giữa hai chân lan tràn xuống cực kỳ nổi bật, như ngọn lửa, như nọc độc, máu mủ nhuộm đỏ mảnh vải cháy bỏng, cuối cùng thành một dòng máu đỏ trượt xuống từ bắp chân xinh đẹp của cô gái xinh đẹp...

Trên khuôn mặt trẻ trung đoan trang xinh đẹp là một sự im lặng chết chóc.

Lý Duật và Đàn Hoa muốn đi gặp Dịch Dao trước, ai ngờ chậm một bước, khi tiến vào phòng chứa củi, bóng dáng nhận hết tra tấn giống như gai nhọn đập vào mắt vào lòng họ.

Đường Ngũ ho khan một tiếng, "Không cần nói nữa, bắt đầu đi."

Dịch Dao giống như rối gỗ theo kịch bản đi đến góc tường, ngã ngồi trên đống rơm mỏng, lớp rơm dưới chân nhanh chóng nhuộm đẫm vết máu khiến hình ảnh dưới ống kính càng thê thảm hơn.

Dịch Dao dựa đầu vào mặt tường loang lổ, tro bụi rơi trên mái tóc và gương mặt tạo thành những vết bẩn màu xám.

Đôi mắt vô thần từ từ ngẩng lên, nhìn về phía ống kính, nhìn về một phía nào đó khiến người ta không thể đến gần thậm chí là hoảng sợ.

Trong lúc nhất thời, không ai động đậy, không người lên tiếng.

Đường Ngũ hơi bất ngờ, ít nhất phần mở màn này để vượt xa tiêu chuẩn. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy phần kế tiếp, Đường Ngũ bất mãn nhìn về góc tường, khẽ hừ một tiếng.

Hải Mộng và mọi người giật mình bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới nhân vật của mình, cứng ngắc cử động vài cái, điều chỉnh lại hơi thở, dáng người quyến rũ đến gần Dịch Dao.

"A! Còn chưa chết hả? Cô giỏi chịu đựng thật đó!"

Dịch Dao giống như chưa tỉnh lại.

Hải Mộng cau mày, bước tới đá vào bắp chân bầm tím của Dịch Dao, "Nếu còn chưa chết thì cô bày ra dáng vẻ nửa sống nửa chết này cho ai xem? Hay là muốn bà kêu thêm mấy tên đàn ông tới hầu hạ cô nữa? Tối hôm qua vẫn chưa được đàn ông làm sảng khoái đúng không?"

Cơ thể bị tàn phá kinh hãi co rút lại, đôi mắt vô tội rốt cuộc cũng liếc nhìn vẻ mặt chế giễu của Hải Mộng.

"A! Sao thế? Không biết tôi à? Hay là Cam đại tiểu thư, Chu thiếu phu nhân coi thường Doãn Liên Nhi tôi?"

Đôi mắt vô tội hiện lên vẻ hoang mang.

"A, thì ra là đau lòng cho tiểu nghiệt chủng đúng không, yên tâm, trên núi này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu đàn ông, mất đứa này, thì có đứa khác nhanh thôi! Nhưng không biết Chu gia có đồng ý nhận một đứa con hoang không, ha ha!"

Thấy gương mặt "Cam Tố Nga" vẫn vô hồn, ánh mắt "Doãn Liên Nhi" vừa căm ghét vừa lo lắng.

"Nếu cô muốn chết thì chết sớm một chút, bây giờ đâm đầu tự tử không chừng có thể đuổi kịp đứa con đoản mệnh của mình đó. Đi nói cho nó biết, mẹ của nó trơ mắt nhìn nó bị người giết chết, còn mình thì hưởng thụ sung sướng. Đừng nói là báo thù, da thịt của kẻ thù còn chưa mất miếng nào thì mẹ của nó đã đi gặp nó, để xem nó có đồng ý nhận người mẹ như cô hay không!"

Mẹ? Đứa trẻ? Con!

Duỗi tay đến giữa hai chân, cả một bàn tay đỏ tươi. Con của cô? Haha, con của cô. Vì sao phải sinh con ra? Nếu không thể bảo vệ đứa trẻ một cách tốt nhất, nếu không thể đồng hành, yêu thương nó, thì sao lại muốn sinh nó ra! Vì sao lại không để cô được sinh ra như những đứa trẻ khác, tại sao cô phải chịu đựng đau khổ và sỉ nhục! Khiến cô học cách ghét trước khi biết yêu là gì!

Sự căm thù tràn ngập trong mắt, giọng nói khàn khàn vì "khóc hô một đêm".

"Doãn Liên Nhi" nhẹ nhàng thở ra, đá mâm bánh bao trên đất tới chân "Cam Tố Nga", xoay người đi khỏi phạm vi của ống kính. Hải Mộng vừa mới ra khỏi ống kính lập tức xoay người nhìn về phía Dịch Dao, sau đó, "Cam Tố Nga" tràn ngập trong thù hận từ từ trở lại thành "Cam Tố Nga" yếu đuối lương thiện bất lực chấp nhận số phận mà khóc thương cho đứa con chưa từng thấy mặt, tới khi kết thúc thì thành công "hắc hóa".

Cam Tố Nga... Cho dù đứa con của cô không còn nữa, cô cũng không thể tự mình đứng lên đấu tranh, dù hận nhiều lắm cũng chỉ nghĩ đến chạy trốn, đi xin giúp đỡ... người phụ nữ như vậy, có tư cách gì để sinh con chứ! Có tư cách gì làm mẹ chứ!

Tại sao cô không giống như máu trong tay mà mất đi? Tại sao lại sinh cô ra rồi lại khiến cô nghe thấy từ "mẹ" đã cảm thấy ớn lạnh! Có phải khi sinh ra cô đã được định trước là phải "hận" sao?

Không! Cô từ chối! Cô không thèm hận... không cần! Cô không muốn hận bất kỳ ai cả, cô muốn yêu, yêu những người bạn, những người thật tình quan tâm quý trọng cô; cô muốn yêu, yêu một người mà cô có thể nở nụ cười mà đem tất cả nỗi đau đớn oan ức nói với người đó, yêu một người sẽ chạy đến đầu tiên khi nghe thấy tiếng cô khóc.

Trong lòng là biển nước mắt, nhưng trong mắt không hề có một giọt nào cả.

Tất cả mọi người đều đang đợi khoảnh khắc Dịch Dao đau lòng khóc thành tiếng, nhưng mà... cho dù dáng vẻ đó mỏng manh yếu ớt khiến người khác đau lòng, dù nỗi tuyệt vọng xót xa nồng đậm khiến người ta nhịn không được bật khóc trước cô, nhưng chỗ góc tường cũng không hề truyền đến tiếng khóc của cô.

Đường Ngũ nuốt khan cổ họng khô khốc, do dự có nên dừng ở đây hay không thì một bóng người áo trắng đột nhiên xâm nhập vào ống kính.

Ôm chặt cơ thể lạnh lẽo trong vòng tay ấm áp, Đàn Hoa nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ẩm ướt của cô, "Khóc đi, bây giờ em có thể khóc, tôi đang nghe, tôi ở bên cạnh em, tôi nhìn em, tôi thương em, đau lòng cho em."

Đàn Hoa... Đàn Hoa...

"A a a a a ——" nước mắt rốt cuộc cũng trào ra, giải phóng nỗi tuyệt vọng sâu sắc.