Đường Ngũ không nhắc lại chuyện đổi nữ chính nữa, ngày 19 ở thành phố S có một liên hoan phim, ông và Lý Duật đều phải tham dự, sau khi sắp xếp một khoảng thời gian để giải thích dặn dò một số công việc khác hắn liền đuổi theo máy bay.
Lúc đi ngang qua phòng nghỉ diễn viên, hắn dừng lại trước cửa phòng Dịch Dao một lát, khi biết được chỉ có hai người Đàn Hoa và Dịch Dao ở trong phòng, Đường Ngũ liếc mắt nhìn Lý Duật bên cạnh, mở miệng nhưng rốt cuộc cũng không nói gì cả.
Buổi tối, bác sĩ tâm lý tới khách sạn, nhưng xem xét đến trạng thái cảm xúc của Dịch Dao, buổi tư vấn đầu tiên đã được đổi thành buổi tối hôm sau.
Đêm đó, Lý Duật - người đã ngủ chưa đến 10 tiếng đồng hồ trong ba ngày rốt cuộc cũng nằm trên giường lớn khách sạn, thân thể dường như đã quên cảm giác buồn ngủ, mỗi giây mỗi phút trong đầu đều hiện lên vô số hình ảnh, như một máy chiếu không theo trình tự, dùng tốc độ lộn xộn chiếu mọi thứ trong ký ức của hắn, trong đầu hắn, trong tưởng tượng của hắn...
Một tiếng, hai tiếng, bốn tiếng...
Bàn tay siết chặt hung hăng nện mạnh xuống giường, cả người cùng giường lớn đều chấn động, hình ảnh trong đầu không có một chỗ trống — đừng nghĩ, đừng xuất hiện nữa! Dừng lại! Dừng lại đi!
Đàn Hoa dựa vào đầu giường ngẩng đầu nhìn nghiêng phía trên phòng, đôi mắt tao nhã bình tĩnh.
Cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bé bỏng đang ngủ say trên khuỷu tay hắn, rõ ràng hắn biết còn rất nhiều chuyện mình phải suy nghĩ thấu đáo, suy nghĩ cẩn thận, nhưng suy nghĩ cứ như đình công, từ chối hoạt động, khiến hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn dáng vẻ yên tĩnh ngủ say của cô, yếu đuối như vậy, nhưng lại tỏ ra kiên cường cứng cỏi động lòng người.
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt thông minh mỹ lệ mà trưởng thành nhắm chặt, vẻ non nớt trên khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ phù hợp với tuổi thật của cô.
Cô có dáng vẻ khiến trái tim người ta rung động, khuôn mặt khiến người ta muốn hôn, thân thể ngon miệng làm người ta mê đắm, một trái tim khiến người ta khó hiểu, khó gần, làm người ta chỉ muốn chiếm lấy!
Bộ não trì trệ dường như đang trốn tránh suy nghĩ một điều gì đó, vậy... thì đừng nghĩ gì hết.
Nghiêng người sang ôm chặt người ngọc thơm ngát vào lòng, Đàn Hoa nhắm mắt lại.
Anh...... Anh hai......
Đôi mắt giật mình mở ra, hai tay cứng đờ.
Đêm nay, một đêm không ngủ.
"Thiên địa bất nhân, vạn vật đều là cỏ cây." Có nhiều người hiểu câu này là sự tàn nhẫn của đất trời, đối đãi với vạn vật trên thế gian giống như cỏ cây. Xem cỏ cây là thứ thấp hèn nhất, ông trời nên đối xử nhân từ với tất cả mọi thứ. Trên thực tế, những lời này là nói trời đất không nhân từ với bất kỳ ai, vạn vật trên thế gian đều bình đẳng.
Giống như câu nói kia — nếu bạn cảm thấy ông trời đối xử không công bằng với bạn, đừng bận tâm, ông trời không phải cố ý, ông ấy cũng không biết bạn.
Đem số phận và hoàn cảnh bi thảm đổ lỗi cho ông trời, nhất định sẽ đau buồn sinh ra và bi ai chết đi.
Tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi khi quay phim, Dịch Dao nhanh chóng xem lại kịch bản một lần nữa, nhớ kỹ lời thoại của Cam Tố Nga ở các cảnh sau, mặc dù tình tiết, lời thoại cô đã nhớ kỹ trong lòng, nhưng biên kịch còn cực kỳ tinh tế thêm thắt nguyên nhân hậu quả, những cung bậc cảm xúc thăng trầm của các nhân vật thì cô vẫn không thể vứt bỏ được sự chán ghét và bài xích tận đáy lòng, điều này khiến cô có chút lo lắng cho buổi quay phim ngày mai.
Việc Đường đạo diễn đột nhiên tập kích bất ngờ ngày hôm kia cũng không có ảnh hưởng đến đoàn phim nhiều lắm, tất cả vẫn quay phim như cũ, tình hình các diễn viên cũng tốt, NG càng ngày càng ít.
Trên mặt boss lớn Lý Duật cũng lộ ra biểu cảm nghiêm khắc, chỉ là đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của hắn khiến người ta không thể không lo lắng cho sức khỏe của anh.
Vô tình đối diện với cặp mắt đỏ bừng đó, Dịch Dao chột dạ quay mặt đi. Cô cũng không có quên điều kiện trao đổi với anh, cũng không tính là vi phạm điều khoản, chỉ là sau lần đó cô hỏi anh "Yêu một người dễ dàng như vậy sao?", hình như anh đột nhiên chán ghét cô.
Cô đánh bậy đánh bạ đụng tới yếu điểm của anh? Hay là bởi vì Đàn Hoa?
Trên đời thật sự có nhiều chuyện trùng hợp đến không ngờ. Cô muốn thử yêu một người, lại không muốn dính vào tình cảm của đối phương, lựa chọn tốt nhất chính là yêu một người đàn ông chắc chắn sẽ không bao giờ yêu cô, nhưng muốn cô đột nhiên đi tìm một người đàn ông xa lạ để yêu, thật sự cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau đó cô lại phát hiện, Đàn Hoa muốn trả thù cô bằng cách khiến cô yêu hắn. Càng trùng hợp hơn chính là, hóa ra... cô lại thích hắn.
Đôi mắt cô lướt qua bóng dáng trắng như tuyết, mỗi khi Đàn Hoa xuất hiện ở trong đám người, cô luôn dễ dàng liên tưởng đến câu "Ở trong bùn mà không bị vấy bẩn, trong veo mê hoặc lòng người", khác với Lý Duật bên ngoài tao nhã bên trong lộng lẫy, Đàn Hoa thanh lịch tao nhã như dòng dõi thư hương, cô rất ít thấy trong bốn năm gia nhập giới giải trí.
Tuy nhiên, thứ khiến cô thực sự lưu luyến, không phải là khí chất hay ngoại hình hay thành tựu hơn người của hắn, cho dù hắn lừa cô, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
Khi hắn ôm cô vào lòng, khi hắn nói ở bên tai cô rằng cô có thể khóc, hắn đang nghe, hắn đang nhìn, hắn đau lòng, lần đầu tiên cô cảm thấy yếu đuối cũng là một loại hạnh phúc, nếu...... có người thương yêu.
Tối hôm đó, cô mất kiểm soát, giống như một "oán phụ" nhào vào lòng hắn, tâm sự những chuyện vặt vãnh từ nhỏ tới lớn, rất nhiều chuyện cô cho rằng mình đã quên, nhưng đêm đó cô đã kể lại cho anh nghe từng chuyện một.
Rõ ràng là cô nói những chuyện không vui, nhưng cho dù là khi cô nói ra đêm đó, hay là bây giờ nghĩ lại, lòng cô đều rất bình tĩnh và sung sướng.
Bởi vì cô thích hắn? Cho nên theo bản năng cô coi hắn là chỗ dựa, tìm hắn kể lể?
Dịch Dao cười nhạt, trước đây cô cảm thấy dựa dẫm người khác là một loại yếu đuối hèn nhát, cô chưa bao giờ nghĩ rằng dựa vào người khác lại có thể mang lại cho người ta cảm giác an tâm đến vậy.
Nếu nước mắt của Cam Tố Nga là bởi vì mất đi loại cảm giác "an tâm" này, có lẽ cô có thể hiểu được.
"A a a a —— Lý Khinh Nam! Lý Khinh Nam!"
"Lý Sanh! Lý Sanh! Nhìn bên này!"
Nhằm tăng sức ảnh hưởng của liên hoan phim ở thành phố S những năm gần đây, họ đã chi một số tiền lớn mời không ít minh tinh điện ảnh nổi tiếng ở Âu Mỹ tham dự, cho dù như vậy, đội hình vàng Đường Ngũ, Lý Khinh Nam, Lý Sanh vẫn đều đặn xuất hiện trên thảm đỏ đêm chung kết, chấp nhận tiếng la hét chói tai của fan hâm mộ điện ảnh cùng với ánh đèn flash như oanh tạc của đám truyền thông.
Nhìn mấy ngôi sao điện ảnh Âu Mỹ vừa được người dẫn chương trình phỏng vấn cách đó không xa, khóe miệng gợi cảm của Lý Duật hiện lên ý cười nhàn nhạt, lập tức mưu sát vô số cuộn phim.
Ở nơi mọi người không nhìn tới chính là, đôi mắt sau lớp kính mát của anh rõ ràng mang theo sự châm chọc. Không phải nhằm vào những ngôi sao điện ảnh Âu Mỹ, mà là châm chọc tình hình phim điện ảnh trong nước hiện nay.
Ngành công nghiệp điện ảnh luôn xem trọng thương mại hơn là nghệ thuật, điểm này cũng không có gì sai cả, nghệ thuật cao siêu quá thì ít người hiểu, người làm nghệ thuật cũng phải ăn cơm no rồi mới có điều kiện để làm nghệ thuật, đạo diễn có thể kết hợp hoàn mỹ giá trị thương mại và giá trị nghệ thuật của điện ảnh, biên kịch càng hiếm có, khắc nghiệt vô tình.
Nhưng hiện trạng bây giờ là —— rối tinh rối mù, mấy năm gần đây doanh thu phòng vé phim điện ảnh bùng nổ, một số lượng lớn tiền "nóng" đổ vào thị trường điện ảnh, một IP hấp dẫn thêm mấy ngôi sao nổi tiếng liền tạo ra doanh thu phòng vé tốt, tính nghệ thuật của một bộ phim điện ảnh đã trở thành một trò cười rồi bị lót dưới thảm.
Phim không có chất lượng lại trông chờ vào mấy ngôi sao điện ảnh Âu Mỹ để gia tăng sức ảnh hưởng của liên hoan phim, điều này chẳng lẽ còn không đủ châm chọc sao?
"Anh Nam, đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần này của anh là điều mà mọi người mong đợi, không biết anh có tự tin giành được cúp lần này không?" Người dẫn chương trình kích động phỏng vấn.
"...... Còn cậu thì sao? Có tin tưởng tôi không?" Lý Duật cười như không cười hỏi ngược lại.
"Ha ha ha ha, Đường đạo diễn thấy thế nào, trong bốn sao nam lượt vào danh sách lần này, có ba người là......"
Kịch bản phỏng vấn kết thúc sau mấy công thức Thái Cực Quyền quen thuộc, sau khi bước vào ngồi xuống ghế, Lý Sanh nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông bên cạnh, "Sao vậy, tâm trạng không tốt hả? Lần đầu tiên làm đạo diễn nên áp lực quá lớn sao?"
"Không sao." Giọng điệu không mặn không nhạt.
Đôi mắt hạnh của Lý Sanh chuyển động, "Bởi vì... con gái đúng không?"
"......"
"Cô gái kia, tên là Dịch Dao?"
Lý Duật đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm rực rỡ của Lý Sanh, "Em nghe được gì à?"
Lý Sanh giật mình, nhất thời không lên tiếng.
"Làm sao mà em biết được? Tin tức từ đâu truyền ra?" Giọng điệu của Lý Duật càng nghiêm nghị hơn. Bầu không khí kỳ lạ khiến nhóm người xung quanh liếc mắt nhìn.
"Dừng, dừng lại, anh bình tĩnh một chút!" Lý Sanh vội vàng thấp giọng nói, "Bên ngoài không có tin tức gì, em đoán mà thôi."
Lý Duật nửa tin nửa ngờ nhìn vẻ mặt của Lý Sanh, môi không kiên nhẫn mím lại, thu hồi ánh mắt.
Lý Sanh vừa tức giận vừa tò mò, "Em thấy anh đừng đi tiệc rượu sau lễ trao giải, chuyện em có thể đoán được, người khác cũng sẽ đoán được, còn mắt kính này, chẳng lẽ anh tính mang lên sân khấu luôn hả?"
Lý Duật bĩu môi, "Anh sẽ không lên sân khấu."
Lý Sanh ngậm miệng lại.
Lý Duật nói đúng, anh sẽ không lên sân khấu, nam chính xuất sắc nhất chính là Nguyễn Lân của công ty truyền thông Muse, cách đây không lâu hắn dựa vào một vai diễn chiến thắng một trong bốn liên hoan phim lớn, tuy rằng hôm nay người ta cũng không thèm đi thảm đỏ, ban tổ chức vẫn rất khách sáo "dệt hoa thêu gấm".
Trong chuyến đi, Lý Duật cũng không có cảm xúc gì khác, bởi vì mục đích chính khi làm diễn viên chính là tích lũy kinh nghiệm, tài nguyên và quan hệ, mục tiêu của anh chưa bao giờ là ảnh đế, mà là đạo diễn xuất sắc nhất.
Kết thúc lễ trao giải, hầu hết các khách mời đều di chuyển đến tiệc rượu chúc mừng, nếu là trước kia, mặc dù không được giải, Lý Duật luôn là tâm điểm chú ý của bữa tiệc, trò chuyện khắp nơi, nhưng lần này anh chỉ chào hỏi với Đường Ngũ rồi chuẩn bị rời đi.
"Ê! Khinh Nam, từ từ chờ em chút." Không ngờ Lý Sanh, người rất thích tiệc tùng trong giới lại đuổi theo, "Anh muốn đi đâu? Xe em ở phía dưới, em đưa anh đi."
"Không cần." Lý Duật bước nhanh không ngừng. Bây giờ, anh chỉ muốn về nhà, chỉ muốn ngủ, chỉ muốn đầu óc hoàn toàn ngừng suy nghĩ để ngủ một giấc thật ngon!
Lý Sanh đuổi theo nắm lấy tay áo của Lý Duật, "Nhìn trạng thái của anh, vấn đề này đã xảy ra vài ngày liên tục rồi đúng không? Nếu là chuyện con gái, anh không thể tự mình giải quyết, vậy anh có muốn nghe ý kiến của em với tư cách là một người phụ nữ không? Hay là, sau khi chia tay anh không coi em là bạn nữa?"
Sau khi do dự một lát, Lý Duật nghiêm túc mà nhìn Lý sanh, gật gật đầu. Anh và những người bạn gái cũ sau khi chia tay đều là "bạn", nhưng cô là người hiểu anh nhất, thông minh nhất.
Nửa giờ sau, bãi đỗ xe......
"Nói tóm lại, chính là anh cảm thấy... anh không yêu cô ấy, lại muốn chạm vào cô ấy, không muốn tổn thương cô ấy, cho nên anh không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào?" Lý Sanh ngồi ở ghế lái không dám tin hỏi lại.
Làm sao bây giờ, cô thật sự rất muốn đập tay lái! Sảng khoái quá! Lý Khinh Nam, Lý Duật —— người luôn chiến thắng trong trò chơi tình yêu đã hoàn toàn sập lưới! Đề tài lớn nha! Ha ha ha! Không được! Cô nhất định phải chia sẻ tin tức này cho đám chị em của cô biết! Thù của đám chị em các cô cuối cùng cũng có người báo thù dùm rồi!
Người đàn ông hoàn mỹ, ích kỷ, khiến người ta vừa yêu vừa ghét! Người đàn ông coi tất cả những người mình yêu như thú cưng, cưng chiều nhưng không yêu! Người đàn ông trước giờ chưa từng biết sự khác nhau giữa hứng thú và tình yêu! Ha ha ha ha!
"Tình huống này, em hiểu, em thực sự có gợi ý cho anh. Nhưng mà em hy vọng anh có thể giúp em một chút, bên kia có paparazzi, chụp chúng ta nãy giờ, em hy vọng anh có thể dùng một nụ hôn, giúp em giành lấy trang đầu ngày mai."
Nhìn dáng vẻ nhíu mày của Lý Duật, trong lòng Lý Sanh vừa đau vừa vui. Đau vì người đàn ông mình yêu mấy năm nay rốt cuộc cũng yêu người khác; vui, vui vì người đàn ông này rốt cuộc cũng nếm mùi đau khổ của tình yêu!
Nếu là ngày xưa, cho dù bây giờ anh có bạn gái, nếu cô mở miệng, anh vẫn sẽ hôn cô không chút do dự, anh không bao giờ quan tâm đến những lời bàn tán này, luôn tự tin xoa dịu cảm xúc của bạn gái, nhưng bây giờ anh lại do dự, lo lắng, để ý......
Anh vẫn luôn coi sự hứng thú là tình yêu, vẫn luôn tận hưởng tình yêu của người khác mà không có bất kỳ gánh nặng nào, kết quả khi anh thực sự rơi vào tình yêu, anh lại vì "không giống nhau", "không thích", vì đau khổ mà không hiểu được tình cảm thật sự của mình! Trên đời này còn có điều gì trớ trêu hơn không?
"Quên đi, em cũng không làm khó anh nữa. Thật ra, em cho rằng anh đúng, nếu anh không yêu cô ấy, vậy cách xa cô ấy một chút."
Cách xa cô một chút? Hơi thở của Lý Duật cứng lại. Năm chữ lọt vào tai, giống như xé nát tim anh.