Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 139: Ác độc khoan dung



Trước mặt ba người họ, Chu Tập cũng không giấu giếm bất cứ chuyện gì, nói rõ nguyên nhân và quá trình hắn ta và Tô Mỹ Mỹ sắp xếp để hãm hại Dịch Dao, toàn bộ lời nói không có một câu bào chữa giải thích, Trác Bất Tẫn nghe thấy thật sự rất tán thưởng.

Khuôn mặt lạnh lùng lúc đầu của Lý Duật cũng giảm bớt vài phần, nhưng Dịch Dao, từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc.

"Thực xin lỗi." Chu Tập nghiêm túc nhìn Dịch Dao nói. Dáng người đứng trước sô pha vẫn còn giữ vững tác phong của quân nhân, dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt cương nghị có chút áy náy nhưng không có một chút cầu xin thương xót nào — chỉ đơn thuần xin lỗi, không cầu xin tha thứ.

Lý Duật ngoắc ngoắc ngón tay gọi Chu Tập.

Chu Tập bước tới phía trước, thả lỏng thân thể, đón nhận cú đá nặng nề của Lý Duật đá thẳng vào bụng, khiến hắn ta phải liên tiếp lui về phía sau vài bước mới đứng vững lại được.

"Lý Duật......" Trác Bất Tẫn muốn mở miệng xin tha lỗi cho Chu Tập nhưng trực giác nói cho hắn biết, lúc này hắn không nên hé răng chỉ cần yên lặng đứng nhìn là tốt rồi.

Quả nhiên, Lý Duật chỉ lạnh lùng nhìn Chu Tập một cái liền quay đầu nhìn về phía Dịch Dao bên cạnh, "Em muốn làm gì cũng được, không cần băn khoăn lo lắng."

"Tôi làm gì cũng được sao?" Dịch Dao nhìn Chu Tập hỏi lại.

Chu Tập không nói gì.

"Vậy tôi muốn thu nhập của anh trong năm nay."

Ba người đàn ông đều kinh ngạc.

"Em đang thiếu tiền hả?" Giọng nói êm dịu của Lý Duật tràn đầy sự quan tâm.

"À không, nhưng không phải anh ta đang thiếu sao?" Dịch Dao hất cằm nhìn Chu Tập.

Bởi vì Chu Tập thiếu tiền, thậm chí cần tiền để cứu mạng, cho nên cô lấy đi thứ hắn ta cần nhất để trừng phạt, nhưng cũng có nghĩa là cô không cắt đứt con đường diễn xuất của hắn ta. Thế này là ác độc hay là khoan dung đây?

Trác Bất Tẫn không nhịn được bật cười, thực sự rất hứng thú với cô gái trước mặt này, nhưng sự hứng thú này cũng chỉ có thể dừng tại đây, chuyện tranh giành phụ nữ với anh em như thế này, thật sự quá phiền phức.

Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Trác Bất Tẫn, Lý Duật chỉ cảm thấy vị chua từ trong lòng trào lên cổ họng, "hung dữ" trừng mắt nhìn Trác Bất Tẫn, Lý Duật tức giận nói với Chu Tập, "Anh đi về trước đi, tối nay tôi sẽ đi tìm anh, trước đó anh đừng trở mặt với Tô Mỹ Mỹ."

"Tôi biết rồi." Chu Tập đáp lại, sau đó quay sang nói với Dịch Dao, "...... Cảm ơn."

"Cảm ơn thì không cần, nhưng mà, tôi khuyên anh nên có mắt nhìn người một chút, ân tình anh nợ Tô Mỹ Mỹ, rất nhiều người đều biết sự thật, chẳng lẽ anh không có một người bạn nào có thể nói cho anh biết tình hình thực tế sao?"

"Có ý gì?" Chu Tập nhíu mày. Bởi vì tính cách và lý do tài chính, hắn vẫn luôn cô đơn, thậm chí người đại diện cũng không có, bạn bè...... Hắn chỉ có đồng đội.

Dịch Dao nhìn về phía Trác Bất Tẫn. Giữa trưa nhìn thấy Tô Mỹ Mỹ và Chu Tập bọn họ nói chuyện, cô đã cảm thấy chuyện đó có vấn đề, đang muốn nhờ người hỏi một chút, Trác Bất Tẫn đã lấy điện thoại liên hệ với giám đốc sản xuất của bộ phim đó, hai ba câu đã hỏi rõ ràng.

Trác Bất Tẫn đúng lúc nói, "Hai năm trước, chính là Tô Mỹ Mỹ nhìn anh không vừa mắt nên mới đòi đạo diễn thay anh, ngay lúc đó là phó đạo diễn Dương Duyệt kiên trì bảo vệ anh, cuối cùng Tô Mỹ Mỹ nghe thấy Dương Duyệt khẳng định chắc chắn rằng anh sẽ dựa vào bộ phim đó nổi tiếng nên mới chạy tới trước mặt anh đổi trắng thay đen, vậy mà anh cũng tin. Dương Duyệt thiếu chút nữa bị anh làm tức chết, cũng lười mở miệng tranh cãi với Tô Mỹ Mỹ, không ngờ anh lại ngu ngốc đến tận hôm nay, còn vì "trả ơn" mà làm công cụ cho người ta, suýt chút nữa......" Trác Bất Tẫn liếc mắt nhìn Dịch Dao, "Hại người hại mình."

Sắc mặt Chu Tập xanh mét. Sau một lúc lâu, mới gian nan mở miệng, "...... Rất xin lỗi."

"Tôi nhận, nhưng tiền không thể thiếu, tôi chỉ có thể giảm giá nhiều nhất là 10% thôi."

Chu Tập lập tức dở khóc dở cười, nhưng nghe thấy câu này của cô, nỗi đau buồn và chán ghét chính mình liền bị đứt quãng, nhạt đi rất nhiều, "...... Cảm ơn."

Nói xong, Chu Tập chuẩn bị xoay người rời đi, dường như Lý Duật đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Từ từ, bên ngoài mọi người đều đang bàn tán —— nói tôi không để ý tới cô ấy hả?"

Chu Tập nhìn tư thế vô cùng chiếm hữu của Lý Duật, gật gật đầu.

Sắc mặt tối sầm của Lý Duật lại sâu hơn, "Cho nên có người dám tính kế cô ấy, dám động vào cô ấy? Tốt! Rất tốt!"

Lý Duật cầm bộ đàm, bấm mở ——

"Tất cả nghe rõ cho tôi, mặc kệ mọi người nghĩ cái gì, thấy gì, có ý kiến gì, có ý định gì, Dịch Dao, nếu như cô ấy chịu nhìn tôi nhiều hơn một chút, mọi thứ về tôi đều thuộc về cô ấy! Muốn đối phó tôi, có thể, dám động đến cô ấy... không chết không ngừng."

Dịch Dao: "......"

Chu Tập: "......"

Trác Bất Tẫn: "......"

Chu Tập cảm thấy rất may mắn, sau khi giãy giụa đấu tranh, anh đã nghe theo lương tâm của mình, lựa chọn thẳng thắn.

Trác Bất Tẫn thực sự rất... hả hê vui sướng khi người gặp họa, bởi vì cho dù nghe thấy lời tỏ tình "công khai" trước mặt mọi người như vậy, phản ứng của Dịch Dao cũng nhẹ nhàng như gió thoảng — lần này Lý Duật đá phải tấm sắt quá cứng rồi! Xin cho anh được cười to ba tiếng: Ha ha ha!

Sau khi Chu Tập và Trác Bất Tẫn lần lượt rời đi, người đàn ông đang ôm cô vẫn không có ý định buông ra, Dịch Dao có hơi đau đầu.

Khi nghe thấy mấy lời vừa rồi của Lý Duật, trong lòng của cô cũng không có bình tĩnh như bên ngoài.

Hắn đã từng tỏ tình rất nhiều lần, nhưng lần thực sự khiến cô thỉnh thoảng nhớ tới trong đêm khuya tĩnh lặng chính là ánh mắt của hắn khi nhìn thấy cô lại sau khi ngã cầu thang.

Rất nhiều chuyện có thể cố tình bỏ qua, nhưng không thể hoàn toàn quên được, giao dịch giữa hắn và cô là thật, sự quan tâm lo lắng của hắn đối với cô cũng là thật.

Yêu hay không yêu đối với hắn mà nói thật sự là chuyện rất dễ dàng, mà cô lại không biết yêu là gì, cô chắc chắn không thể đáp lại hắn, cũng không có sức lực để chơi trò chơi tình yêu với hắn trong mấy tháng này.

Mà Lý Duật, sau khi lỡ miệng nói ra câu kia, cũng tự cười bản thân. Nghĩ lại khoảng thời gian này, anh đang rối rắm giữa yêu và không yêu, đau khổ với dục vọng mãnh liệt, xấu hổ buồn bực vì bị cô làm ngơ, tự biến mình thành một dáng vẻ cực kỳ đáng ghét.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Muốn ôm cô, thì cứ quấn lấy cô, cô có thể làm thịt hắn chắc? Nhưng... cô đúng là thiếu dạy dỗ!

"Em không có gì muốn nói sao?"

Giọng nói mê hoặc men theo hơi thở ấm áp truyền vào tai, khiến Dịch Dao nghe thấy làn da cũng trở nên tê dại, khi người đàn ông cắn nhẹ vào vành tai của cô, xen lẫn với cảm giác đau đớn cô còn cảm giác thấy dưới thân đã ươn ướt từ khi nào.

Không biết từ bao giờ, thân thể của cô đã hoàn toàn không còn sức phản kháng đối với người đàn ông này, khi được hắn ôm, trước khi cô kịp ý thức được thì thân thể đã hùa theo, cực kỳ dâm đãng.

"Em còn nhớ mình là một người phụ nữ không hả?"

Khẽ hôn từ vành tai đến cổ, Dịch Dao hơi ngưỡng cổ ra, ôm lấy thân thể hắn.

"Nếu hắn ta không chỉ cởi quần áo của em rồi đá em ra ngoài mà là cứng rắn cưỡng ép em thì sao? Lá gan của em sao lại lớn như vậy? Hả?"

"Sẽ không đâu."

"Sẽ không đâu?" Lý Duật đè Dịch Dao ở trên sô pha, từ trên cao nhìn thẳng vào khuôn mặt bình tĩnh của cô, trong giọng nói mang theo chút tức giận đến hắn cũng không nhận ra.

"Em không muốn phải luôn bị động đề phòng Tô Mỹ Mỹ, cho nên thuận theo sắp xếp của bà ta để lấy được chứng cứ, nếu thật sự có nguy hiểm, em sẽ tự thoát thân được." Biết được sự quan tâm thật lòng của hắn, cô cũng tình nguyện giải thích.

""Thoát thân", em cho rằng, em có thể một mình đánh lại một người đàn ông, còn là một bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ?"

Dịch Dao không có trả lời, nhưng ánh mắt kiên định lại cho thấy đáp án rất rõ ràng.

"Được, vậy bây giờ chúng ta cá cược, nếu em có thể chạy thoát từ trong tay anh ra khỏi căn phòng này, em muốn gì anh cũng có thể đồng ý với em, nếu em trốn không thoát, anh ——" muốn em cả đời ngoan ngoãn nằm ở dưới thân anh, "Anh muốn em chủ động cả đêm."

Khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao đỏ lên, "Được!" Còn chưa dứt lời, Dịch Dao đã quyết đoán nâng đầu gối, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, trong chớp mắt đã chui ra khỏi dưới người Lý Duật vẻ mặt vẫn đang ngơ ngác.

Cuối cùng Lý Duật cũng phản ứng lại, duỗi tay bắt lấy cổ tay phải của Dịch Dao, Dịch Dao liền quay người dùng khuỷu tay thúc vào ngực trái của Lý Duật, xoay eo mở rộng hai chân, dùng lực vặn mạnh vai phải của Lý Duật.

? Ha ha ha ——

Rắc —— nghe thấy tiếng xương vai bị trật khớp, Dịch Dao lập tức sửng sốt, Lý Duật liền nhân cơ hội nâng Dịch Dao đè lên sô pha khóa chết lại.

"Anh... Vai của anh... " Dịch Dao không dám phản kháng, sợ vết thương của hắn nặng hơn.

Lý Duật cắn răng nhịn đau, "Em thua!"

"......"

Người đàn ông mím môi, ánh mắt như nước.