Nghe An Lục Thiên nói An Kinh Vĩ muốn cho cô đóng một vai trong 《 Nguyệt Chi Âm 》, Dịch Dao đã cảm thấy mỉa mai không biết nói gì. Tiền tài, quyền lực, luôn là thứ dễ dàng phóng to thói hư tật xấu của con người nhất, trở thành công cụ để đám người quyền quý dễ dàng ép bức người thường.
Oán hận, mắng chửi, chỉ đáng thương hơn. Chấp nhận, im lặng chịu đựng coi như xui xẻo, không chấp nhận, chảy mồ hôi và máu bò lên phía trước. Cô thì sao? Chấp nhận hay không chấp nhận?
Cô đoán không được suy nghĩ của An Lục Thiên, nếu kêu cô làm tình nhân của An Kinh Vĩ, là vì muốn cô theo dõi An Kinh Vĩ kỹ càng hơn, vậy bảo cô tham gia diễn trong《 Nguyệt Chi Âm 》, sẽ có ảnh hưởng đến người nào?
Miệng vết thương trên mặt hơi hơi đau đớn, có lẽ nếu cô phá hủy toàn bộ gương mặt này, cha con họ An muốn làm gì cũng không liên quan đến cô. Nhưng nếu có lựa chọn khác, cô cũng không muốn dùng loại biện pháp tự tổn thương mình để giải quyết vấn đề.
《 Nguyệt Chi Âm 》...... hết lần này tới lần khác đều là 《 Nguyệt Chi Âm 》.
Dịch Dao trở lại phòng trọ, thấy Mạnh Ni Na ở trong phòng bếp liền đi qua, đến gần mới phát hiện Nina nhíu mày, gương mặt xinh đẹp có vẻ nghiêm trọng cúi đầu nhìn di động.
"Làm sao vậy? Nhìn cái gì thế"
"Dao Dao...... Dao Dao mặt cậu làm sao vậy?"
"Không cẩn thận nên bị xước một chút, không sao, chỉ trầy chút xíu à." Nhân viên ở Kỳ Uyển đã giúp cô xử lý miệng vết thương, còn tốt bụng nhắc nhở cô xức thuốc đúng giờ, kiêng ăn một số thứ.
"Sao không cẩn thận quá vậy?" Mạnh Ni Na quan tâm xích lại gần nhìn kỹ, "Chỗ của mình có kem nghệ, mỗi ngày xức mấy lần, có thể làm mờ thâm ngừa sẹo."
"Ưm." Dịch Dao cười cười.
"Dao Dao, cậu......" Mạnh Ni Na muốn nói lại thôi.
Dịch Dao biết cô ấy muốn hỏi cái gì, cũng không dấu diếm, "Tối hôm qua mình ở nhà Lý Khinh Nam."
Đôi mắt ngập nước của Mạnh Ni Na trừng lớn, "Lý, Lý Khinh Nam? Là, là Lý Khinh Nam mà mình biết đó hả?"
"Ừm, là Lý Khinh Nam đạo diễn của 《 Nguyệt Chi Âm 》, mình đã đồng ý trong khi quay phim sẽ ở bên cạnh hắn, hắn cho Ninh Nguyệt Cầm một vai diễn, đã ký hợp đồng rồi." Không để cho Mạnh Ni Na có ảo tưởng thiếu nữ gì đó, Dịch Dao nói thẳng sự thật.
Nina há hốc mồm, nhưng đối mặt với biểu cảm và giọng điệu không quan trọng của Dao Dao, cô, cô......
Dịch Dao nhếch khóe miệng, nhướng mày cười cười, "Cậu không cảm thấy mình đang được lời hả? Là Lý Khinh Nam đó?"
"Dao Dao!" Nina tức giận hờn dỗi nói, nhưng vẫn bị dáng vẻ kỳ quái của Dịch Dao chọc cười. Dao Dao thông minh lý trí hơn cô nhiều, cô tin tưởng Dao Dao hành động như vậy là có lý do, cho nên cô sẽ không tự cho là đúng mà phán xét gì cả. Cho dù Dao Dao làm ra chuyện xấu bị ngàn người chỉ trích, cô cũng sẽ kiên quyết đứng về phía Dao Dao!
Lúc trước khi ba cô thiếu nợ chạy trốn, ông bà nội bị xã hội đen đánh bị thương nằm viện, mẹ cô đi khắp nơi nhờ vả vay tiền, những người là thân thích lại tụ tập đến trước giường ông bà nội muốn phân chia gia sản!
Sau đó mẹ cô kiểm tra ra bị nhiễm trùng đường tiểu, cô từng đến từng nhà cầu xin khóc lóc, những người gọi là thân thích không ai mở cửa, cậu của cô lén lút cho cô hai ngàn tệ, trong nháy mắt đã bị mợ cướp lại. Cuối cùng... cô tự bán chính mình, thành "kỹ nữ không biết xấu hổ" trong miệng đám người thân thích đó.
Khinh bỉ, nhục mạ, đồng tình, chán ghét...... cô đều đã nếm hết tất cả, cô cho rằng nước mắt của cô đã cạn rồi, nhưng khi nghe thấy câu nói "Ngại quá, mình lại tới ăn cơm ké" của Dao Dao, nhìn thấy biểu cảm không có vấn đề gì của Dao Dao, cô lại lần nữa khóc lóc.
Cái gì là đúng, cái gì là sai? Cái gì là vinh, cái gì là nhục? Quan trọng sao? Giống như Dao Dao đã nói, cuộc sống là một cuộc trao đổi, tự mình cảm thấy giá trị, là đủ.
Lấy di động ra, Mạnh Ni Na đem tin tức trang đầu nói cho cô biết, "Dao Dao, mình vừa đọc tin, hình như 《 Vân Thanh 》 cũng muốn quay thành phim điện ảnh."
Đôi mắt Dịch Dao nhíu lại.
Ăn cơm trưa xong, Dịch Dao tìm đọc tin tức về 《 Vân Thanh 》, nhìn thấy tác giả của truyện sẽ tự mình làm biên kịch của phim điện ảnh《 Vân Thanh 》, cô cười lạnh một tiếng.
Năm đó ăn cướp sảng khoái như vậy, nhiều năm đã qua, bây giờ vẫn còn muốn tiếp tục gian dối à?
"......" Ngồi yên một hồi lâu, Dịch Dao lấy danh thiếp trong túi ra, gọi điện thoại, "Phiền anh nói cho An lão gia biết, tôi chấp nhận điều kiện của ông ấy, nhưng tôi muốn có một sự đảm bảo chắc chắn, ngoài ra, tôi còn muốn một phần dữ liệu tập hợp các hoạt động của công ty nghiên cứu phát triển trò chơi trên điện thoại di động đã đi vào hoạt động."
Hai giờ chiều, Thái Tiểu Đông lại gọi điện cho cô một lần nữa —— nói là Trác Bất Tẫn tìm cô.
Đoàn phim《 Nguyệt Chi Âm 》 đều cho rằng cô là người mới, cho nên khi danh sách diễn viên ban đầu được đưa ra cô mới được thêm vào, vì thế chuyện cô đi phỏng vấn mới lộ ra liên lụy đến chị Tiểu Thái, bởi vì không biết tình hình cụ thể của cô như thế nào, nên chị Tiểu Thái cũng không thể giải thích rõ ràng với công ty được.
Trác Bất Tẫn lười biếng dựa nửa người nằm trên ghế sô pha, đôi mắt hẹp dài chỉ hé một chút, liếc xéo Dịch Dao đứng bên bàn.
Cô gái này thật sự có bản lĩnh, lúc trước nói là phải mua cho Ninh Nguyệt Cầm một vai diễn, hắn vừa mới trải qua một kỳ nghỉ, cô gái nhỏ này không chỉ nắm được vai diễn của Ninh Nguyệt Cầm, cô còn lấy được vai nữ phụ!
Đúng lúc, hắn đang chuẩn bị đi nhờ cậy Lý Duật.
"Hợp đồng quản lý này chỉ có giới hạn trong thời gian quay và quảng bá phim 《 Nguyệt Chi Âm 》 mà thôi, thù lao đóng phim tôi sẽ không lấy của cô, các chi phí khác dùng bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Cô đồng ý thì ký, không đồng ý thì đi đi."
"Có thể, nhưng công ty cũng không thể bởi vì chuyện này mà truy cứu chị Tiểu Thái." Dịch Dao trả lời.
Hợp đồng này đối với cô có lợi không có hại, ngược lại cái này còn tính là thành tích của chị Tiểu Thái, cô không có lý do gì để từ chối, chỉ là cô không ngờ Trác Bất Tẫn sẽ đích thân ký với cô.
"Tôi cũng không có khó chịu như vậy."
Dịch Dao ký hợp đồng xong xoay người đi tới cửa mới đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu lại hỏi, "Tôi diễn vai gì vậy?"
"......"
Ngày 7 tháng 12, khóa huấn luyện 3 tuần cho diễn viên mới chính thức bắt đầu.
Sáng sớm Lý Duật đã tới trung tâm huấn luyện, từ cửa sổ sát đất trong suốt nhìn chằm chằm cửa ra vào dưới lầu, đợi gần một tiếng mới thấy cô bé gương mặt trắng nõn để mặt mộc, cột tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác màu xanh lục, đeo balo từ xa đi tới.
Lý Duật thở phào nhẹ nhõm trong lòng không thể giải thích được, thậm chí còn hơi kích động. Lý Duật cảm thấy không ổn...... Hắn sẽ không, thật sự động tâm với cô gái mưu mô này chứ?
Lạnh lùng nhớ lại một chút, mấy ngày nay rất nhiều lần hắn muốn gọi cô tới nhà, nhưng nghĩ đến dấu hôn đỏ tím trên vai cô đêm đó, hắn liền nhớ đến dáng vẻ lẳng lơ của cô khi ở dưới thân tên An Kinh Vĩ kia, nhưng vẫn không khống chế được mà đi tìm số điện thoại của cô.
Cố ý dâng tận miệng thì không tính, nhưng nhất định phải kêu người nữ nhân đang nằm dưới thân người đàn ông nào cũng không biết... Lý Duật hắn cũng không thiếu phụ nữ!
...... Đúng là không thiếu, nhưng khi thao không có thoải mái như vậy.
Hắn và thân thể của mình đều không chịu được? Nếu động tâm thì như thế nào? Hắn đã không động tâm ba năm rồi.
Động thì cứ động đi, để xem cô có thể để hắn chơi bao lâu.