Bởi vì tới khá sớm nên Dịch Dao liền bị nhân viên đưa tới phòng huấn luyện trước, cô mới vừa ngồi xuống vẽ được mấy nét, nhân viên đã dẫn một cô gái tóc ngắn mặc quần áo tươi sáng đi vào.
"A! Tôi đã tới trễ rồi hả? Ngại quá." Nhìn thấy Dịch Dao, cô gái xin lỗi cười nói với nhân viên.
"Không, còn chưa tới giờ nữa, là hai người các cô đến sớm, 9 giờ huấn luyện mới chính thức bắt đầu." Nhân viên nói xong liền mỉm cười rời đi.
"Xin chào, tôi tên là Lạc Thanh." Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cá tính đi đến trước mặt Dịch Dao, tươi cười vui vẻ vươn tay.
"Xin chào." Dịch Dao gật gật đầu, đứng dậy lấy tay trái xách hai túi đồ trên đầu gối, vươn tay phải cầm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của cô gái. "... Tôi là Dịch Dao."
"Dịch Dao? Tay cô mềm ghê nha, ngày thường cô chăm sóc như thế nào vậy, có thể dạy cho tôi không?"
"......"
Làm trợ lý của Ninh Nguyệt Cầm mấy năm nay, tuy nói công việc không nhiều lắm, nhưng từ bé đến lớn cũng chạy không ít đoàn phim, cô không dám nói mắt sáng như sao, nhưng cũng biết cách nhìn sắc mặt người khác.
Là trợ lý nhỏ và diễn viên nhỏ, các loại thân phận không quan trọng này rất dễ dàng tiếp xúc với khuôn mặt chân thật của các diễn viên, thậm chí là mặt trái.
Khi các diễn viên đối mặt với màn ảnh, đối mặt với nhà đầu tư, đạo diễn, nhà làm phim đều dùng một khuôn mặt khác, ai là người có EQ cao, ai là người hai mặt trong ngoài khác nhau, vừa nhìn là biết ngay.
Mà cô gái trước mắt này...... Trong ngoài có giống nhau hay không cô không biết được, nhưng ít ra EQ rất cao.
Lễ phép duy trì khoảng cách nói chuyện với nhau vài câu, nhân viên đã đẩy cửa vào lại lần nữa, lần này có hai người đàn ông trẻ tuổi nhìn khá quen đi vào.
Hai người đàn ông nhìn thấy các cô, đều mỉm cười tiến lên tự giới thiệu.
Một người cao thon có phong độ của người trí thức, vừa mới tốt nghiệp khoa diễn xuất trường đại học điện ảnh nổi tiếng, thời đi học đã đóng hai bộ phim truyền hình, là tiểu thịt tươi đang hot hiện nay.
Một người đàn ông khác dáng người cao lớn cường tráng tên là Triệu Diệu, là người trước đây không lâu còn làm bên phụ trách đạo cụ bây giờ mới chuyển sang làm diễn viên chính.
"Em út?!" Người phụ trách đạo cụ trước đây kinh ngạc nói.
"A...... Đại Hào ca?" Dịch Dao nhìn một hồi mới kêu thành tiếng.
Triệu Diệu tên thật là Triệu Nhất Hào, hai năm trước, vì "Dịch Dao" và "Nhất Hào" là đồng âm, ở đoàn phim hai người luôn bị trêu chọc, sau đó mọi người đều thống nhất kêu hắn là "Đại Hào", kêu cô là "Tiểu Dao", mà lúc ấy Triệu Diệu vẫn còn để râu quai nón luôn miệng kêu cô là "em út", còn nói giỡn với bạn gái hắn cô là em gái út ở quê hắn......
Với mối liên hệ bất ngờ này, bốn người làm quen nhau rất nhanh, khi Lý Duật đưa giáo viên chuyên về biểu diễn sân khấu anh mời từ nước ngoài vào cửa, nhìn thấy hình ảnh vui vẻ hòa thuận của bốn người, cùng với —— bàn tay Triệu Diệu đang đặt trên đầu Dịch Dao.
"Lúc đó trên đầu cô ấy có một chồng sách ——" Triệu Diệu liếc thấy đám người Lý Duật, vội vàng thu tay lại nghiêm túc hơn.
Ánh mắt Lý Duật "bình thản" xẹt qua gương mặt bốn người, chờ đến khi nhìn thấy vết máu bên má phải của Dịch Dao......
Đôi lông mày tuấn tú nhíu lại, đôi mắt đầy vẻ tức giận, "Mặt cô làm sao vậy?"
"...... Không cẩn thận nên bị quẹt trúng, sắp lành rồi." Dịch Dao hơi cúi đầu nói.
"Không cẩn thận? Cô có biết gương mặt đối với diễn viên nữ có ý nghĩa gì không? Cô cảm thấy có người sẽ tiêu tiền vào rạp chiếu phim để xem gương mặt "không cẩn thận" bị xước của cô hả? Cô dùng thái độ này để tới làm việc sao?" Giọng nói càng ngày càng lớn hơn.
"Tôi xin lỗi, sẽ không còn lần sau nữa." Dịch Dao thành thật xin lỗi. Tuy rằng mặt bị thương trước khi quyết định tham gia diễn xuất, nhưng cô chắc chắn không có đạo diễn nào nhìn thấy mặt diễn viên bị thương mà còn cười được.
"Lần sau? Nếu có lần sau, cho dù đã quay một nửa tôi cũng đuổi cô ra. Nhớ kỹ đó." Ngoại hình anh tuấn, giọng điệu lạnh lùng.
"...... Ưm."
Thấy Lý Duật hoàn toàn khác với hình tượng phong độ nhã nhặn trong ấn tượng, hai người nhìn nhau im lặng như tờ, Lạc Thanh nhẹ nhàng liếc nhìn Dịch Dao bên cạnh một cái, trong lòng hơi nghi ngờ.
Tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn cảm thấy... thái độ của Lý Khinh Nam không đúng lắm.
"Tôi không nghe rõ." Lý Duật lạnh lùng nhìn chằm chằm Dịch Dao, tiếp tục nói.
Dịch Dao ngước mắt, khiêm tốn nói, "Tôi sẽ nhớ kỹ lời anh vừa mới nói, bảo vệ gương mặt mình cho tốt, trừ trường hợp bất khả kháng."
Lý Duật siết chặt răng, cũng cảm thấy thái độ của mình không bình thường, vì thế liếc mắt nhìn bốn người một cái, "Không chỉ là khuôn mặt, chỉ cần nhân vật là do các cô cậu diễn, trước khi quay phim kết thúc, mặt, thân thể, bao gồm mỗi sợi tóc của mọi người, đều thuộc về tôi. Nếu không nhận thức được điều này, thì không cần tham gia huấn luyện, có thể đi ngay bây giờ."
Mọi người đều im lặng.
Tiếp theo, mọi thứ diễn ra từng bước, Triệu Dũng giới thiệu giáo viên cho bốn người, bởi vì trong bốn người chỉ có một người có xuất thân chính quy, cho nên giáo viên liền bắt đầu từ thứ cơ bản nhất, giải thích và làm mẫu cho bọn họ biết "biểu diễn" là gì, buổi chiều bắt đầu chia nhóm luyện tập, dạy bọn họ mở lòng mình ra như thế nào, đưa nhân vật vào như thế nào.
Dịch Dao chưa bao giờ nghĩ mình sẽ học làm diễn viên, nhưng chuyện cô đã quyết định làm, cô sẽ nỗ lực hết sức mình để hoàn thành.
Sau một buổi chiều, rõ ràng không vận động nhiều, nhưng bốn người đều mồ hôi ướt đẫm, nằm trên sàn ở phòng huấn luyện thở dốc.
9 giờ tối, bốn người cuối cùng cũng kết thúc một ngày huấn luyện ai về nhà nấy, không...... Ba người ai về nhà nấy.
Đôi tay Dịch Dao chống trên bồn rửa tay màu trắng, chịu đựng từng cú ra vào nặng nề của người đàn ông phía sau, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cắn nhẹ môi dưới, mũi thỉnh thoảng phát ra tiếng ậm ừ.
Trên đường trở về khuôn mặt người đàn ông đen thui, vừa về đến nhà liền kéo cô vào phòng tắm, nhìn cũng biết là đang tức giận.
"Cho tôi một ví dụ, thế nào là tình huống bất khả kháng?" Phân thân cứng cáp đâm thật sâu vào trong hoa h/uyệt của cô, đè áp vào mông cô, Lý Duật nặng nề khuấy động vài cái.
"Ưm......" Thân thể Dịch Dao vừa nóng vừa mềm, theo phản xạ muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng người đàn ông lại thô bạo cảnh cáo buông chân cô ra, để anh có thể tùy ý xoay tròn đâm chọc, vui vẻ khắp nơi.
Nghĩ đến lập trường là "đạo diễn" của anh, cô nhớ lại thái độ buổi sáng của mình, "Vâng, tôi xin lỗi."
"......" Nghe thấy cô xin lỗi, Lý Duật từ từ thả chậm tiết tấu, nhẹ nhàng đâm chọc.
Sự tức giận khi bị cô chống đối đã biến mất từ sớm, nếu đã trở về nhà, anh cũng chỉ muốn thả lỏng thoải mái, nhưng ngực vẫn còn sót lại một chút hờn dỗi, nhưng không tìm ra lý do, ngay cả khi làm tình trong lòng cũng ngứa ngáy, càng thao càng bực bội, chỉ muốn thao đến khi cô gào khóc xin tha.
Tuy rằng đây không phải phong cách của anh, nhưng...... sẽ phá lệ vì cô lần này.