Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 316: Có Hai Thanh Thanh (2)



Đến cậu ấy còn không biết, thì tôi càng hoang mang không biết, tôi hỏi Hạ Đông Hải cuốn sách mà bố cậu ấy đưa cho cậu ấy có ghi chép gì liên quan đến thứ này không, Hạ Đông Hải lắc đầu và nói chắc có lẽ đây là tà thuật cao minh hơn.
Nói xong, cậu ta bắt đầu không ngừng dội nước lên cổ, các đôi mắt kia thậm chí còn chớp chớp nữa.
“Sẽ không sao đâu Đông Hải, ngày mai chúng ta đi thôn Minh Hà.” Tôi chỉ có thể an ủi Hạ Đông Hải như vậy.
Cậu ta giả vờ thoải mái và nói với tôi: "Đừng lo, ông đây phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu, tên pháp sư ch.ó ch.ết đó, nếu tôi gặp ông ta, tôi sẽ tiêu diệt ông ta cho xem."
“Cậu không c.h.é.m gió thì ch.ết sao?” Tôi lườm Hạ Đông Hải, sau đó vắt một chiếc khăn quấn lên cổ cậu ta.
Cả hai đều nói rằng đi ngủ sớm để ngày hôm sau còn lên đường sớm, nhưng nằm xuống thì không ai ngủ được. Nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, trong lòng tôi có một dự cảm không lành.
"Đừng quay về, đừng quay về."
Tôi nhắm mắt lại và mơ hồ nghe thấy một giọng nói hình như đang nói chuyện với mình, tôi lắng tai nghe kỹ, giọng nói rất yếu ớt, đó là giọng của một người phụ nữ.
“Hứa Diệp, đừng quay về, dù sao đi nữa cùng đừng quay về.”
Giọng nói của người phụ nữ dường như ở ngay bên tai tôi, tôi chợt mở mắt ra, bên cạnh giường không có ai, có một bóng người mảnh khảnh với mái tóc dài ngang lưng đang đứng ở cửa phòng tắm quay lưng về phía tôi.
Là một giấc mơ?
Tôi nhéo mạnh vào cánh tay, đau quá, đây không phải là mơ, người phụ nữ trước mặt tôi là ai?
Người phụ nữ quay đầu lại, mái tóc dài che đi đôi mắt, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vị trí dưới mũi của cô ấy, tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồ hát kịch màu lam trên người cô ấy, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy.
“Có phải là Thanh Thanh không?” Tôi muốn đi tới xác nhận, nhưng người phụ nữ hét lên bảo tôi đứng lại.
Tôi sợ hãi rụt chân lại, người phụ nữ hơi cúi đầu xuống, trong giọng nói mang theo tiếng khóc.
"Thanh Thanh, tại sao em lại tránh mặt anh? Anh biết em hận anh, là anh không bảo vệ em." Tôi nhìn cô ấy với đôi mắt đỏ hoe và đau khổ.
Cô ấy lắc đầu, bộ đồ khẽ lay động: "Hứa Diệp, em không hận anh, em chỉ sợ mình sẽ dọa anh, dù sao anh cũng đừng trở về."
“Thanh Thanh?” Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, luôn cảm thấy cô ấy không giống trước đây.
Trước đây, khi Thanh Thanh xuất hiện trước mặt tôi, cô ấy luôn mặc một bộ sườn xám màu đỏ hoặc đồ cưới, trên người cô ấy đầy sự oán hận, và có thái độ thù địch với tôi.
Nhưng Thanh Thanh trước mặt trông cô ấy rất bất lực và yếu đuối, khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ cô ấy.
Đột nhiên có cánh tay ôm lấy eo tôi, tôi sững sờ liếc về phía sau, người phụ nữ phía sau đang nhếch mép cười với tôi.
Khuôn mặt của cô ấy được trang điểm tinh xảo, lông mày xếch lên, trông thật quyến rũ động lòng, có phải là Thanh Thanh? “Hứa Diệp, em sẽ đợi anh ở thôn Minh Hà.” Vừa nói, cô ấy vừa áp gò má lạnh lẽo của mình vào mặt tôi và hôn tôi, tôi ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc.
Cả người dường như mất khống chế, xoay người ôm cô ấy vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy, hai tay tôi di chuyển lên trên vòng eo mềm mại của Thanh Thanh.
“Hứa Diệp, Hứa Diệp, cô ấy sẽ hại anh.” Ngay khi tôi đang đắm chìm, phía sau tôi lại vang lên tiếng gọi của Thanh Thanh.
Có hai Thanh Thanh?
Tôi buông người phụ nữ trong lòng ra, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt buồn bã: “Hứa Diệp, anh không cần em nữa sao?”
“Anh?” Tôi lắp bắp nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô ấy, tim như bị d.a.o cắt.
“Hứa Diệp, cô ta sẽ hại anh, hãy tin em.” Người phụ nữ phía sau mang theo tiếng nức nở nói.
Khi tôi quay lại, nhìn thấy hốc mắt khô cạn, cái miệng không lưỡi của cô ấy mở ra đóng lại nói chuyện với tôi.
“Ahhhhhh!” Tôi hét lớn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Người phụ nữ biến mất, và Thanh Thanh đang thân mật với tôi cũng biến mất. Tôi đang nằm mơ sao, nếu không làm sao có thể có hai Thanh Thanh? Tôi ra sức véo má mình, mặt tái mét vì đau.
Xem ra lần trước và lần này đều là thật, nhưng người làm sao có thể cùng với hồn ma? Tôi nghĩ có lẽ Hạ Đông Hải sẽ biết được nguyên nhân.
Kết quả khi nhìn sang giường kế bên, phát hiện Hạ Đông Hải đã biến mất.
Tôi sờ vào chăn thấy lãnh lẽo, nên vào nhà vệ sinh kiểm tra nhưng không có ai trong đó. Cửa phòng hơi hé mở, tôi nghĩ chắc cậu ta đã đi ra ngoài.
Nhưng đã hơn ba giờ sáng, cậu ta có thể đi đâu?
"Hạ Đông Hải? Hạ Đông Hải?" Tôi thì thầm gọi tên cậu ta, vừa đi xuống lầu thì nghe thấy tiếng sột soạt từ dưới lầu truyền đến.
Không có ai trong phòng khách, nhưng có tiếng động dưới nhà bếp.
"Hạ Đông Hải? Là cậu sao?" Tôi nhỏ giọng đi về phía nhà bếp.
Vừa đi tới cửa nhà bếp, thấy cửa tủ lạnh mở, ánh sáng từ đó hắt ra, một người đi chân không ngồi xổm trước tủ lạnh.
"Hạ Đông Hải? Cậu đang làm gì vậy?" Tôi nhận ra cái quần của Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải đứng dậy, cầm hai cục đá trong tay, xoa tới xoa lui trên cổ.
"Cậu dậy rồi à? Cổ tôi ngứa quá, cho nên đành phải xuống lầu chườm đá." Cục đá trong tay Hạ Đông Hải tan chảy rất nhanh.
Trong bóng tối các cặp mắt trên cổ mở to ra, trông càng quái dị và gớm ghiếc hơn.
“Được rồi, tôi giúp cậu mang nước đá lên, cậu ở trong phòng chờ tôi, bộ dạng bây giờ của cậu nếu bị nhìn thấy không phải sẽ dọa ch.ết mọi người sao?” Tôi bảo Hạ Đông Hải lên lầu, và mang theo một chậu nước đá to đùng lên cho Hạ Đông Hải.