Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 317: Đúng Với Ý Nguyện (1)



Về tới phòng, Hạ Đông Hải ngồi ở mép giường, tôi dùng khăn mặt bọc đá vào trong sau đó quấn quanh cổ cậu ta, mặt cậu ta lúc đó mới lộ ra vẻ dễ chịu.
Tôi nhân cơ hội hỏi Hạ Đông Hải chuyện hồn ma, cậu ta dựa đầu vào tường đầu hơi hướng lên.
“Con người có hai hồn phách sao?” Tôi vừa rót nước cho cậu ta vừa hỏi.
Mắt Hạ Đông Hải quét qua tôi một lượt, lãnh đạm nói: “Cái này về cơ bản là không thể. Nhưng trước kia tôi có nghe ba tôi nói qua, nếu như người đó lúc sống là một người tốt, nhưng lại bị người ta hành hạ mà ch.ết, vậy sau khi ch.ết rất có thể sẽ phân ra thành hai hồn phách, một cái thành lệ quỷ, một cái vẫn lương thiện giống như con người ban đầu.”
Nghe Hạ Đông Hải nói như vậy đầu tôi lập tức nảy số.
Xem ra cả hai hồn phách đó đều là Thanh Thanh: “Vậy có cách nào khiến hai hồn phách hợp lại với nhau làm một không?”
“Cái này? Cái này tôi không biết, cậu cứ hỏi vấn đề này để làm gì?” Hạ Đông Hải hoài nghi nhìn tôi, tôi cắn răng nói ra những điều vừa nghĩ trong đầu cho cậu ta nghe.
Hạ Đông Hải nghe xong vẫn là câu nói đó, người ma khác biệt, nói tôi tôi đừng vương vấn gì một người phụ nữ đã ch.ết.
Cậu ta không muốn nói tôi cũng không gặng hỏi nữa. Hiện giờ Hạ Đông Hải đã thành ra như vậy, tôi là bạn cậu ta nếu còn chút lương tâm thì không nên để cậu ta tức giận.
Hạ Đông Hải thấy tôi không lên tiếng thì giọng cũng dịu lại: “Minh Dương, kết cục của Tân Khải cậu cũng đã thấy rồi, đừng mơ tưởng nữa. Cậu đưa sinh thần bát tự của Mộ Thanh Thanh cho tôi, tôi siêu độ cho cô ta, như vậy sẽ tốt cho cả hai người."
Hạ Đông Hải vẫn cố gắng khuyên ngăn tôi, tôi dụi dụi mắt cố ý nói buồn ngủ, sau đó nằm lên giường nhắm mắt không nói gì nữa.
Hạ Đông Hải biết rõ trong lòng tôi nghĩ cái gì, cậu ta đứng dậy đi tới cái túi xám lấy ra quyển sách đã nhàu nát đưa cho tôi.
“Gì đây?” Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta.
“Trong này có ghi chép về mượn thi hoán hồn.” Hạ Đông Hải nói tiếp tục đắp khăn mặt lên. “Nếu cậu cứ nhất định muốn ở bên cô ta, vậy cô ta phải có một thân thể, nếu không hai người mãi mãi tương khắc.”
“Mượn thi hoán hồn?” Tôi kích động cầm lấy quyển sách, bên trong ghi chép rõ ràng đầy đủ nội dung của thuật mượn thi hoán hồn, phút chốc tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Này, làm thuật nghịch thiên này cậu sẽ phải chịu hậu quả, cho nên trước khi làm phải nghĩ cho thật kỹ, bản thân mình rốt cuộc có năng lực để gánh chịu hậu quả không.” Hạ Đông Hải mặt rất nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi gật đầu lia lịa, vốn nghĩ bản thân và Thanh Thanh sẽ mãi mãi xa cách không ngờ cũng có cách này.
Hạ Đông Hải nhìn tôi than thở: “Tôi thực sự không biết bản thân đang giúp cậu hay hại cậu.”
“Cậu đương nhiên là đang giúp tôi, cảm ơn cậu nhé Đông Hải.” Tôi rất cảm động, chỉ cần có một phần trăm hy vọng tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Hạ Đông Hải ngáp một cái, dựa vào gối nhắm mắt ngủ. Tôi hào hứng đọc từng chữ về thuật mượn thi hoán hồn.
Những yêu cầu bên trong viết có vẻ rất khó. Điều đầu tiên là phải tìm một người có sinh thần bát tự giống hệt với Thanh Thanh, hơn nữa còn phải là mệnh âm, nghĩa là sẽ không còn sống được lâu nữa.
Vậy khác gì khó hơn lên trời? Lòng tôi lạnh đi một nửa, ngoài trời đã bắt đầu sáng, cầu thang cũng đã có tiếng bước chân.
Ở đây hai ngày tôi dường như có thể nhận ra được tiếng bước chân của Thúy Nhi.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân của một người khác đang đuổi theo Thúy Nhi, hai người hình như đã dừng lại ở trên cầu thang.
Ban đầu tôi cứ nghĩ là Tiểu Liên, nhưng lại là giọng của một người đàn ông.
“Thật sự không được, tiếp tục đợi thôi.”
Quý Lão Tam? Tôi cau mày, Quý Lão Tam có lẽ là âm thầm tới, tại sao ông ta lại có quan hệ với người giúp việc nhà họ Đỗ chứ? Lẽ nào ông ta không sợ Tiểu Thúy sẽ làm lộ chuyện này ra?
Tôi hiếu kỳ đứng dậy, lặng lẽ đến gần cửa áp tai vào cửa nghe ngóng.
“Đợi đợi đợi, anh vẫn còn bắt tôi đợi đến khi nào? Một người phụ nữ anh cũng không xử lý được, còn hại tôi phải làm nô bộc ở đây?” Thúy Nhi thấp giọng trách móc Quý Lão Tam.
Giọng điệu này không hề giống với sự e dè như mọi khi của Thúy Nhi mà nghe giống giọng của người đàn bà chanh chua đanh đá.
Quý Lão Tam là người nhát gan, đương nhiên sợ tới rắm cũng không dám đánh, tìm mọi cách an ủi Thúy Nhi: “Ai da, bà cố của tôi ơi, ăn cơm cũng phải từng miếng từng miếng một mà, giờ mà tôi nói tiểu Liên đưa toàn bộ tiền cho tôi cô ta chắc chắn sẽ không đưa.”
Tôi cười lạnh, thì ra tên Quý Lão Tam này không phải vương vấn tình cảm gì với tiểu Liên, mà là nhằm vào tiền của cô ấy.
“Tôi Lý Thúy Nhi sắp mười bảy tuổi rồi, anh có biết bao nhiêu người muốn qua cửa nhà tôi hỏi cưới tôi không? Anh còn chần chừ nữa sẽ không còn cơ hội đâu.” Thúy Nhi bắt đầu uy h.i.ế.p Quý Lão Tam.
Quý Lão Tam dỗ dành cô ta, đồng ý với Thúy Nhi qua vài ngày nữa nhất định sẽ mở miệng nói với Tiểu Liên Thúy Nhi mới chịu nguôi giận.
Đúng là con người hai mặt, trước mặt người khác thì e thẹn ngoan ngoãn, thực tế thì sao?
Tôi còn đang mải nghĩ hai người họ đã đi xuống lầu. Hạ Đông Hải cũng tỉnh rồi, thấy tôi đang dán lên cửa nghe trộm bên ngoài thì thấp giọng hỏi: “Này, cậu đang làm cái gì thế?”
Tôi lắc lắc đầu: “Nghe để biết lòng người khó đoán.”