Giờ tan làm, Thẩm Dĩnh đúng lúc đang họp, cô vừa nghe những người khác thao thao bất tuyệt, vừa liên tục nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn di động.
Mọi người thấy vậy liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ Thẩm phó tổng đang làm sao.
Mà ngoài cửa, Cung Trĩ vỗ xuống tuyết rơi trên vai, đi vào cửa công ty. Triều Sinh không giống tập đoàn lớn như Khải Minh, không chiếm cả toà nhà mà chỉ có hai tầng. Phía dưới là phòng nghiên cứu và phát triển, đi vào sẽ thấy các nhân viên nghiên cứu mắt thâm trông như xác sống, du hồn, nam nữ đều thế. Lên tầng trên mới là mặt tiền, cấp cao, kinh doanh, thị trường, đều tập trung ở phía trên, ai nấy đều Âu phục giày da, mỉm cười tràn đầy chuyên nghiệp.
Cung Trĩ ừ một tiếng, cầm điện thoại lên, định nhắn tin cho Thẩm Dĩnh: "Cô ấy đâu?"
Lễ tân không cần nghĩ nhiều cũng biết Cung Trĩ nói ai: "Thẩm phó tổng vẫn còn đang họp, tôi đi..."
"Không cần, tôi ở ngoài chờ cô ấy." Cung Trĩ lập tức cất điện thoại, tìm chỗ ngồi xuống.
Lễ tân vội vàng đi pha trà cho Cung Trĩ, Cung Trĩ cũng lễ phép nói cám ơn, khẽ thổi rồi mới chậm rì rì uống. Hơi nước bốc lên gương mặt trẻ tuổi kia, tạo cho nàng vẻ dịu dàng trong hơi nước mịt mù.
Mặc dù Tiểu Cung đổng còn nhỏ, nhưng lại rất dịu dàng...
Lễ tân không nhịn được nhìn Cung Trĩ mấy lần.
Cung Trĩ nhận ra được ánh mắt của lễ tân, nàng nhìn lễ tân: "Làm sao vậy?"
"Không không, ngài còn cần giúp gì không?" Lễ tân vội xua tay, dè dặt hỏi, còn dùng kính ngữ.
Cung Trĩ cười: "Không cần để ý đến tôi, công việc của cô cũng rất khổ cực, có trà này cũng rất tốt rồi."
"Vâng, vâng." Lễ tân nói, vội vàng chạy về cương vị của mình.
Cô lén nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ vẫn còn đang chậm rãi uống trà, không lấy ra điện thoại. Nàng rõ là một cô gái rất trẻ trung, nhưng luôn có vẻ thản nhiên như thời gian lắng đọng. Khiến người ta cảm thấy rất bình tĩnh, đương nhiên, nếu như đổi thành một nhan sắc khác, chỉ sợ sẽ làm cho người ta cảm thấy già nua.
Nhưng lễ tân mới không quan tâm, người hiện đại cái gì cũng có thể phớt lờ nhưng không thể phớt lờ nhan sắc. Cô móc điện thoại ra đánh chữ trong nhóm chat công ty: "Tiểu Cung đổng tới đón Thẩm phó tổng, a a, trông cô ấy càng ngày càng xinh."
Nhân viên ở Triều Sinh đều trẻ tuổi, lãnh đạo lại bị kéo đi họp, một đống thanh niên cười đùa trong nhóm chat công ty: "Ở đâu ở đâu, chúng tôi cũng muốn tới xem."
Giống như Cung Trĩ là con gấu trúc.
[Ký chủ, không phải cô muốn đi đón người sao?]
[Đúng vậy.] Cung Trĩ nói, [Chờ chứ sao.]
Cái giọng điệu hoàn toàn không thèm để ý này. Hệ thống than thở, đành điều ra tin tức thị trường chứng khoán mới tìm cho Cung Trĩ xem giải buồn, thỉnh thoảng mua vào bán ra dưới sự chỉ điểm của Cung Trĩ. Đây có lẽ là chỗ tốt duy nhất sau khi thăng cấp, nó rốt cuộc có một xíu tiếng nói chung với ký chủ nhà mình.
Không lâu sau, Thẩm Dĩnh liền từ nhóm chat công ty thấy tin tức: "..."
Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa kính, đáng tiếc cửa chớp bị che kín mít, làm cô không thể nhìn thấy bóng người hằng mong nhớ.
Thẩm Dĩnh giơ tay lên, những người đang tranh luận ngay lập tức ngậm miệng lại, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh không chút lưu tình nói có sách, mách có chứng chỉ trích mọi người một trận: "Ngày mai đi, sáng sớm ngày mai lại cho tôi một phương án khác hẵng tới thảo luận."
Mọi người đã bị dự án này hành hạ gần một tháng, vốn muốn hôm nay giải quyết, không ngờ vẫn bị tóm được nhiều chỗ thiếu sót như vậy, đành uể oải gật đầu. Thẩm Dĩnh liền mở cửa, ánh mắt của cô lập tức bị một bức tường người hấp dẫn.
Thẩm Dĩnh đi tới, không biết trong đám người đang cười đùa ai phát hiện Thẩm Dĩnh trước, khẽ ho một tiếng, người này đến người kia tránh ra như tránh lũ, một đoạn đường ngắn ngủi như Moses tách nước biển, lộ ra Cung Trĩ ở chính giữa.
Cung Trĩ ôm một đống quà vặt, sữa bò, bia sữa, nước khoáng có ga trong lòng, xếp thành một ngọn núi nhỏ. Cô bé ở bên trong mờ mịt mỉm cười lễ phép, dường như cũng không biết tại sao mình lại được đối xử như thế, nhưng gia giáo làm nàng không thể nổi giận, nên chỉ có thể mỉm cười.
Khi nhìn thấy Thẩm Dĩnh, ánh mắt thẫn thờ của nàng mới loé sáng, mỉm cười tươi hơn, nụ cười như đang toả sáng: "A, A Dĩnh, chị tan làm rồi sao?"
"Tan làm rồi." Thẩm Dĩnh nói, cô chạy tới trước mặt Cung Trĩ, nhìn quà vặt trong lòng Cung Trĩ.
Cung Trĩ ôm chặt lấy trong vô thức, cúi đầu nhìn quà vặt, có chút luống cuống, nhìn về phía Thẩm Dĩnh như mang cầu cứu. Trái tim Thẩm Dĩnh mềm nhũn, cô bé quá đáng yêu, chỉ muốn cho người ta cưng chiều.
Cô nghiêng đầu nhìn đồng nghiệp đứng bên cạnh không dám nói lời nào: "Có túi không? Lấy cho tôi một cái."
"Có có có." Người này đáp nhanh, nhưng nơi nào có, quay đầu liền thét to, "Có ai có túi không, cái to ấy, cho một cái."
Tiếng nói hết đợt này đến đợt khác, giống như sơn ca đối thoại.
Cung Trĩ nghe cảm thấy có chút xấu hổ.
Không bao lâu, túi lớn được mọi người truyền tay nhau đưa đến trước mặt Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh cầm túi phẩy một cái, bắt đầu chọn lựa quà vặt, đại đa số Cung Trĩ sẽ không ăn, đồ chiên, bim bim, không biết làm từ nguyên liệu gì, độ ngọt cũng vượt mức, nhưng đúng là sẽ kích thích dopamine... Thẩm Dĩnh liếc nhìn Cung Trĩ. Cung Trĩ không biết gì cả, nở một nụ cười ngây ngốc với cô.
(*Dopamine được ví như một loại hormone "hạnh phúc", khi hormone này tăng lên trong cơ thể nó sẽ giúp bạn cảm thấy vui vẻ hơn.)
Thẩm Dĩnh cảm thấy mấy thứ đồ ngọt này cũng không cần nữa, Tiểu Cung đổng tự mang hiệu quả dopamine, ngọt hơn cả mối tình đầu!
Những món còn giữ lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, Thẩm Dĩnh đứng lên, xách túi lớn, quay đầu đưa cho thư ký: "Để trong văn phòng của tôi."
Phần còn lại thì gom lại, nhét vào một cái túi khác, giao cho Cung Trĩ. Làm xong, Thẩm Dĩnh nắm lấy vai Cung Trĩ: "Không phải muốn đi sao?" Vừa nói, vừa cúi đầu xem giờ, "Còn không đi, khéo người ta xuống máy bay rồi."
Cung Trĩ gật đầu, xách theo túi quà vặt to đã qua chọn lọc, phất tay chào tạm biệt với những người khác: "Cảm ơn mọi người nha. Ôi, giờ này còn chưa nghỉ làm, quá vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả, Tiểu Cung đổng lần sau lại tới, chúng tôi lại chuẩn bị ăn ngon cho cô." Những người khác cười, có người buồn vì quà vặt mình cống lên không thể lọt vào mắt, rất giống như là hoàng đế đang tuyển tú.
Cung Trĩ nghe, quay đầu, đôi mắt cong lên: "Vậy tôi bảo Thẩm tổng bớt bóc lột mọi người hơn."
Một đám người kêu la om sòm tỏ lòng biết ơn.
Thẩm Dĩnh mỉm cười, nhìn mọi người tương tác.
Một công ty luôn mang bầu không khí tươi sáng, nhân viên trong Triều Sinh nói chuyện làm việc đều có vẻ ngốc nghếch, bầu không khí rất tốt. Thẩm Dĩnh cảm thấy đây là sự biến đổi ngầm ảnh hưởng từ Cung Trĩ, nói là công lao của Tôn Tĩnh, Thẩm Dĩnh không tin.
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Tôn Tĩnh ở trong đám người đằng xa.
Không nhiều người trong Triều Sinh còn rõ ràng đứng về phía Tôn Tĩnh, bên người cô bây giờ chỉ có vài ba người, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí sôi nổi quanh người Thẩm Dĩnh. Ngay cả ánh mắt đối phương nhìn qua cũng trông như oán phụ trong lãnh cung.
Nhưng Thẩm Dĩnh mặc kệ cô ta, tay cô còn khóa chặt trên vai Cung Trĩ, dắt nàng đi ra ngoài.
"Hầy, em đến tay không, về lại xách một đống đồ, khá giống chiếm lợi ha."
"Nhà tư bản không phải là chiếm lợi sao?"
"Ha ha ha, vậy em liền coi như chuyện hiển nhiên?"
Cung Trĩ dễ bị chọc cười, Thẩm Dĩnh nói gì nàng cũng cười được. Rất nhanh hai người liền vào thang máy, không ai nhìn thấy. Lúc này, mới có người nói nhỏ: "Ôi chao, quan hệ giữa Thẩm phó tổng và Tiểu Cung đổng tốt như vậy...Thật hợp nhau."
"Mấy người ship CP thôi đi được không, không phải nói phía sau Thẩm phó tổng là người ấy sao?"
"Nhưng so với Cung tổng, Tiểu Cung đổng rõ ràng tốt hơn. Cô xem em ấy đứng bên cạnh Thẩm phó tổng, nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn là thấy dễ thương. Nghe nói quan hệ của họ luôn rất tốt."
"Tay Thẩm phó tổng cũng luôn khoác lên vai Tiểu Cung đổng."
"... Chị dâu x cô em chồng, cũng rất thú vị..."
Phe chính cung và phe bạn thân tức khắc nhìn qua.
CP tà giáo trong công ty đại chiến, Cung Trĩ không biết, nàng ngồi vào xe Thẩm Dĩnh. Xe vẫn là của Cung Trĩ, tiền lương bây giờ của Thẩm Dĩnh còn chưa đủ để cô mua một chiếc xe tử tế, cô muốn trả 5 triệu nợ Cung Trĩ trước, sau này đối mặt với cha mẹ Cung Trĩ cũng dễ dàng hơn.
Muốn có được đứa trẻ người khác nâng niu, dù sao cũng phải có chút tự tin.
Thẩm Dĩnh nghĩ rất thực tế.
Cung Trĩ mò ra một chai nước khoáng có ga, có chất thay thế đường. Nàng rất ít uống loại này, Perrier cũng là nước khoáng có ga, không mùi không vị, Cung Trĩ không thích lắm, không bằng nước sôi để nguội. Loại này thêm chất thay thế đường, Cung Trĩ càng không biết uống.
Nàng nếm thử một miếng, cười: "Còn rất ngọt. Mùi vị có hơi lạ."
Thẩm Dĩnh liếc nhìn Cung Trĩ, thấy nàng nghiêm túc nếm thử, liền hỏi: "Trước kia chưa từng uống?"
Cung Trĩ nắm chai nước có ga, thời tiết lạnh, nước khoáng có ga ở nhiệt độ bình thường cũng có cảm giác ướp lạnh. Cung Trĩ lại uống một hớp, thật ra không quen lắm, nhưng sự kích thích nước khoáng có ga mang đến cho con người đôi lúc như khắc sâu vào DNA, luôn khiến người ta cảm thấy phấn khích. Phấn khích xong sẽ muốn tiếp tục.
"Trước kia em...không có thời gian uống, phía sau luôn có người nhìn em kiếm ăn. Em vừa không thông minh, vừa không tài giỏi, nếu không ép chính mình, vậy thì càng xong đời."
Một câu không đầu không đuôi.
Thẩm Dĩnh sửng sốt một lát, sau đó phát hiện ra sự bất ổn trong đó, cô nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Cung Trĩ.
"Nhìn đường."
Cung Trĩ nói.
Thẩm Dĩnh à một tiếng, vội quay đầu nhìn đường, nhưng tay cô nắm thật chặt, trên trán cũng toát ra mồ hôi, thậm chí hơi thở dồn dập đến mức Cung Trĩ cũng nghe thấy.
"Không phải chuyện gì ghê gớm. Sau đó ở đây, lần đầu tiên em được người ta dỗ dành như linh vật." Cung Trĩ cười.
"Làm linh vật, cảm giác không tốt sao?" Thẩm Dĩnh hỏi, cô bối rối về những chuyện khác, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng có rất nhiều điều cũng không dám hỏi.
Nhưng Cung Trĩ bỗng mở miệng, Thẩm Dĩnh biết, cô không nên lãng phí cơ hội này.
"Không có gì không tốt, không cần lo lắng, cũng không cần tính toán, người khác tốt với mình, mình nhận là được." Cung Trĩ chậm rãi trả lời, "Thật ra rất tốt."
Lòng tốt kiếp trước nàng không nhận được, giờ đây đầy ắp ấm áp đổ ào xuống cùng một lúc, làm Cung Trĩ có cảm giác được yêu mà sợ.
Cung Trĩ không nói gì, Thẩm Dĩnh không nói gì, Cung Trĩ liền quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh trông lo lắng rõ rệt.
[Khi cô ấy bỏ máy nghe lén vào túi tôi khéo cũng không sốt sắng như vậy.] Cung Trĩ thầm nói với hệ thống.
Hệ thống hoàn toàn không hiểu hai người này định làm gì, chỉ à một tiếng nhạt nhẽo, không có cảm tình.
Mà Thẩm Dĩnh hiển nhiên đã có quyết định. Cô ngừng xe ở ven đường, dùng sức xoa xoa đôi bàn tay, sau đó đùng một cái đánh vào trên mặt của mình. Cung Trĩ hoảng sợ kéo tay Thẩm Dĩnh, vừa tức vừa cười: "Chị đang làm gì?"
Thẩm Dĩnh quay lại nắm chặt tay Cung Trĩ: "Chị...có thể để chị biết về em nhiều hơn được không?"