"Em? Không phải đã nói rồi sao? Em vẫn luôn là Cung Trĩ mà."
"Từ trước đến giờ đều là em, không phải ai khác."
"...Ồ, kiếp trước, qua đời lúc 27 tuổi...Ha ha, chị thở phào cái gì? Chị sợ trước kia em là bà già?"
Xe chạy trên đường cao tốc sân bay bị phanh gấp trong nháy mắt, sau đó rất mau ổn định lại. Trong xe truyền đến tiếng nói yếu ớt.
"Không, không phải, không có..."
Cung Trĩ quay đầu, nhìn thấy Thẩm Dĩnh dù nhìn chằm chằm vào phía trước, nhưng bên tai đỏ bừng, hiển nhiên không hề bình tĩnh như vậy. Cung Trĩ không nhịn được cười, nàng bỗng có cảm giác như tìm về quyền chủ đạo. Có lẽ vì bây giờ Thẩm Dĩnh cư xử như một cô bé.
Thẩm Dĩnh rất bối rối.
Cô đúng là không ngờ, Cung Trĩ thật sự hỏi gì đáp nấy. Đối phương trước kia là kiểu người thế nào? Hai mươi bảy tuổi, lớn hơn mình bây giờ, nhưng xấp xỉ với mình kiếp trước, chỉ là đối phương luôn có vẻ chín chắn, là bởi vì trước kia nàng đã thành công trong sự nghiệp à...
Cơ mà, không phải bà già, thật là tốt.
Tuy nhiên, cho dù là bà già... Cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận.
Giọng Thẩm Dĩnh nhỏ yếu, có chút ngượng ngùng: "Cho dù là vậy... Cũng, cũng không sao. Chị, chị sẽ không ngại."
Cung Trĩ sửng sốt, lập tức nghiêng đầu, phát ra tiếng "phụt" nho nhỏ, bả vai cũng run run.
Thẩm Dĩnh: "..."
Cô hơi bất đắc dĩ, một lát sau, cũng bật cười ngốc nghếch. Hoàn toàn khác trước kia, Cung Trĩ vạch trần bí mật của mình, khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy như có một sợi dây buộc vào trái tim mình, tuy vẫn đang lơ lửng nhưng luôn có người túm trong lòng bàn tay.
Thẩm Dĩnh thích cảm giác như vậy, linh hồn lang thang của cô dường như cuối cùng cũng có một chỗ thuộc về.
"Vậy... Em thích kiếp nào hơn?" Thẩm Dĩnh hỏi.
Cung Trĩ híp mắt nhìn về phía trước. Tuyết đã ngừng, mặt đường vô cùng ẩm ướt, nhưng khá sạch sẽ, hai bên còn chất đống một đám tuyết trắng. Dường như con đường này còn rất dài, giống như là thời gian, chỉ có thể hướng về phía trước, tiến lên không dừng lại, không có cơ hội quay đầu lại.
"...Em...chắc là kiếp này đi."
Cung Trĩ nói.
Kiếp này đối với Cung Trĩ giống như một đền bù cho những mơ mộng còn tiếc nuối của quá khứ. Người thân, bạn bè, gia thế tốt đẹp. Nhưng mọi thứ được trao cho không quá trọn vẹn, giống như bất cứ lúc nào cũng nói cho Cung Trĩ, cô nên biết đủ, cô nên hài lòng. Cô nhận được những thứ này, đã là rất tốt rồi.
Cha mẹ người thân đầy đủ, nhưng họ rõ ràng thích anh trai nàng hơn.
Bạn tốt gặp phải một đống chuyện rắc rối.
Nhưng tóm lại, tốt hơn kiếp trước rất nhiều. Vốn dĩ nàng cũng cho rằng mình phải biết đủ.
Cung Trĩ nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh vẫn còn mỉm cười, nhận thấy ánh mắt của Cung Trĩ, cô cũng nhanh chóng quay đầu, cười một cái với Cung Trĩ: "Chị cũng thế, chị cũng vô cùng thích kiếp này. "
Cung Trĩ ồ một tiếng nhạt nhẽo: "Chúng ta...cũng giống nhau. "
Luôn cảm thấy bầu không khí có hơi...ngọt ngào yên bình...
Cung Trĩ mỉm cười, tóm lại, không phải cái gì khiến người ta không vui.
Thẩm Dĩnh cũng không hỏi quá nhiều chuyện "kiếp trước" của Cung Trĩ. Cô không tìm hiểu sâu.
[Vì sao? Tôi thấy cô ấy vô cùng để ý mà.] Cung Trĩ không nhịn được hỏi thầm trong lòng.
Hệ thống đã bị chuyển đổi thành kiểu hệ thống phục vụ cho thể loại truyện nữ chính thành đạt sự nghiệp: [Ký chủ, module yêu đương của tôi đã bị tháo dỡ.]
Cung Trĩ: [...]
Thôi, cái hệ thống chả ra làm sao này, quả nhiên là không có tác dụng gì.
Hoàng Văn Đào đợi ở sân bay rất lâu, hắn vô cùng bực mình, nhưng nhà họ Cung lớn hơn nhà hắn, cả nhà mình còn phải sống nhờ nhà người ta. Hắn nhớ tới lão gia gọi điện căn dặn: "Gần đây có người đoạt dây chuyền sản xuất mà nhà họ Ông để lại với chúng ta. Cha mặc kệ con dùng cách gì, dù sao cũng phải cưa đổ Cung Trĩ cho cha. Mấy chuyện bê bối kia của con, cha đã bưng bít cho con rồi, cũng chỉ thiếu quỳ gối trước mặt Cung đổng nói con sẽ không tái phạm nữa, lúc này mới được một cơ hội như thế. Tuyệt đối đừng lãng phí."
"Hừ, ông chỉ có mỗi đứa con trai, ông không giúp tôi thì ai giúp tôi?" Hoàng Văn Đào để điện thoại xuống, đá cái vali bên cạnh, hôn cô người mẫu đang cười khanh khách một cái, véo véo mông đối phương, lưu luyến không rời.
"Em về nhà anh chờ anh. Chờ anh ứng phó xong sẽ về."
Người mẫu sờ lên ngực Hoàng Văn Đào, cho hắn một ánh mắt quyến rũ điên đảo thần hồn, lúc này mới quay đầu rời đi. Hoàng Văn Đào sờ sờ môi, than thở, đứng ngay ngắn tại chỗ, giống như một gã đàn ông thành đạt nho nhã lễ độ bình thường.
Chỉ là chờ hơn cả tiếng đồng hồ, mới chờ được Cung Trĩ khoan thai tới chậm.
Hoàng Văn Đào chỉnh ngay ngắn cà vạt của mình, đi đến trước mặt Cung Trĩ, cười: "Chúng ta lại gặp mặt, cô Cung. Cảm ơn cô tới đón tôi."
Cung Trĩ gật đầu, hơi cong môi, cũng không nhiều lời: "Đi thôi."
Trong mắt Hoàng Văn Đào chợt hiện vẻ tàn bạo, nhưng có một người đứng trước mặt hắn, cản ánh mắt hắn nhìn về phía Cung Trĩ. Hoàng Văn Đào nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, hơi kinh ngạc: "Là cô."
Cung Trĩ giờ mới quay đầu nhìn về phía Hoàng Văn Đào: "Hai người quen nhau?"
"... Lúc trước chúng ta ăn cơm, từng có gặp mặt một lần." Hoàng Văn Đào nói, hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Cung Trĩ có chút thay đổi, "Vị này chính là cô bạn thân trong lời đồn của cô Cung phải không?"
Cũng là cô bạn thân được đại thiếu gia nhà họ Cung bao nuôi.
Ông Cung nói mình bê tha, con cái ông ta chả phải cũng thế sao, đứa thì đã có vị hôn thê, mà vẫn còn bao dưỡng thế thân, ra vẻ như mình rất thâm tình. Mà đứa còn lại, thân là đàn bà con gái vậy mà để bạn thân của mình làm chung công ty với anh trai, e là có ý đồ gì đó đối với gia nghiệp nhà họ Cung.
Đều là cá mè một lứa, giả bộ thuần lương cái gì.
Hoàng Văn Đào nhếch miệng, lại nở nụ cười, nói: "Hai vị tình cảm thật là tốt."
"Không nhọc anh quan tâm." Cung Trĩ liếc nhìn Hoàng Văn Đào, liền xoay người rời đi.
"Ôi, cô Cung." Hoàng Văn Đào nghĩ đến thông tin mà mình nghe được khi xuất ngoại, vội vàng tiến lên mấy bước, mỉm cười, "Lần này xuất ngoại, tôi gặp cô Tống."
Nói đoạn, hắn lại nhìn Thẩm Dĩnh bằng ánh mắt xoi mói: "Chúng tôi cũng hàn huyên vài câu. Cô Tống rất là nhớ những người bạn cũ trong nước đó."
Cung Trĩ lập tức dừng bước. Gần đây nàng nghe thấy tên Tống Chỉ hơi nhiều, luôn khiến nàng có cảm giác giông bão sắp đến. Nàng nhìn về phía Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh chớp mắt, lập tức cười với nàng: "Chị không sao."
Thẩm Dĩnh còn nhớ Tống Chỉ, trên thực tế đối phương căn bản không thèm để ý đến cô, hai người quả thực chênh lệch quá xa.
Với lại, kiếp này cô không muốn xen vào giữa Tống Chỉ và Cung Dực, cô chỉ cần, chỉ cần có được cô gái trước mắt này là được rồi.
Cung Trĩ im lặng phút chốc, hình như đã hiểu ý nghĩ của Thẩm Dĩnh, cô nhìn về phía Hoàng Văn Đào, ngoài cười nhưng trong không cười: "Thế à? Chờ chị ấy trở lại nói sau."
Hoàng Văn Đào hồ nghi nhìn Cung Trĩ lại nhìn Thẩm Dĩnh, cuối cùng bại trận bởi sự thờ ơ của họ, hắn chỉ hừ một tiếng, im lặng đi theo sau hai người.
Sau khi tiễn Hoàng Văn Đào, Cung Trĩ gọi điện thoại cho ông già nhà mình trước.
Sau khi nghe Cung Trĩ chỉ đưa Hoàng Văn Đào về, Cung Chính Kỳ cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Cô ta ở bên con?"
"Dạ." Cung Trĩ đáp một tiếng.
Cung Chính Kỳ à một tiếng, lại thở dài, cúp điện thoại.
Cung Trĩ luôn cảm thấy nghe ra một chút tang thương từ cha, chỉ là nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Dĩnh đã nhìn qua: "Em đi đón Hoàng Văn Đào, cha em định cho nhà họ Hoàng cơ hội thật à?"
Cung Trĩ mỉm cười, về mặt tình cảm nàng không mẫn cảm, nhưng nhắc tới chuyện làm ăn, nàng lập tức trở nên nhạy bén, huống chi chuyện này Cung Chính Kỳ còn tiết lộ cho nàng.
"Đây là tạo áp lực cho nhà khác đó." Cung Trĩ cất điện thoại, nàng nhìn Thẩm Dĩnh, ánh mắt dưới đèn xe có vẻ nhu hòa, "Bây giờ có hai nhà đang đoạt vị trí nhà cung cấp trước đó của nhà họ Ông. Dù sao xưa giờ luôn hợp tác với nhà họ Hoàng, một nhà khác chợt chui ra, trước kia chưa từng hợp tác, độ tin cậy không cao."
Chuyện này, thực ra trước đây Cung Trĩ ở Cung gia, Thẩm Dĩnh đã nghe hết thông qua máy nghe trộm. Chẳng qua gần đây Thẩm Dĩnh luôn để tâm đến Cung Trĩ, ít để ý đến chuyện này, nghe vậy bỗng nhướng mày, im lặng không đáp.
Còn Cung Trĩ nói xong câu đó thì quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh cười.
"Cho nên, chị phải nắm chặt nha. "
Thẩm Dĩnh hơi khựng người lại, thật lâu mới nói: "... Em biết rồi à..."
"Chị với Ông Nam nói lớn tiếng như vậy, em lại không điếc." Cung Trĩ trả lời.
Thẩm Dĩnh chợt không biết nên làm sao, cô chỉ nhìn Cung Trĩ: "Em không...em không trách chị sao?"
"Triều Sinh ở trong tay chị rất tốt, tại sao em phải trách chị." Cung Trĩ nói không thèm nhìn.
Thẩm Dĩnh im lặng tiếp, cô không biết nên nói như thế nào, chỉ cúi đầu không đáp. Qua hồi lâu, cô mới khẽ nói: "Em nên trách chị...chị..."
"Thẩm Dĩnh." Cung Trĩ chợt gọi Thẩm Dĩnh một tiếng.
Thẩm Dĩnh khẽ run lên, cô cắn môi, ráng khống chế phản ứng của mình khi Cung Trĩ chạm vào. Ánh mắt của đối phương càng thanh thuần, Thẩm Dĩnh càng kích động, cũng càng xấu hổ vì sự xúc động trên cơ thể.
Răng cô cắn vào trong thịt, hơi dùng sức, cô muốn khống chế chính mình, nhưng vẫn tham lam nhìn Cung Trĩ.
Cô biết Cung Trĩ đối xử với cô có lẽ có chút khác biệt, cũng biết Cung Trĩ thích kiểu người gì của mình. Gần như là vô thức, cô bày ra dáng vẻ khổ sở đáng thương, ánh mắt nhìn Cung Trĩ như là một cây cỏ non run rẩy trong gió lạnh, chỉ muốn khiến người ta thương cô.
[... Quá phạm quy, nhìn tôi như vậy.]
Cung Trĩ khẽ thầm thì, cô block hệ thống đang định lải nhải, khiến giờ phút yên bình này tiếp tục kéo dài.
Ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi lất phất, dưới ánh đèn đường lấp lánh, tuyết bị thổi bay theo cơn gió lạnh mùa đông, trông như một lớp sương mù. Nhưng không ai quan tâm cảnh sắc bên ngoài, ngay cả bản chất là người phương Nam như Cung Trĩ, cũng quên ngắm.
"Em tin chị."
Cung Trĩ nói, nàng nghiêng người về phía trước, mùi thơm như sữa trứng thổi quét về phía Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh nín thở, cô duỗi tay, muốn ôm Cung Trĩ, nhưng cuối cùng, cái tay kia chỉ ôm hờ bên hông Cung Trĩ.
Cô không dám.
Cung Trĩ cười, hôn lên giữa trán Thẩm Dĩnh.
Như tuyết ngoài cửa sổ, chạm vào là tan, yên tĩnh im ắng. Nhưng lại bao bọc lấy trái tim Thẩm Dĩnh, rót một dòng suối trong trẻo vào vùng đất khô hạn, nở ra một đóa hoa nho nhỏ, mỏng manh và xinh đẹp.